Miêu Chủ Tử

Chương 20: Cầu Trượt Hình Mèo






Edit: Tiệm Bánh Sò
Mèo lớn mài mài thật sâu trên vách tường và sàn nhà đã được thay mới, mài xong, hắn lại chà mạnh người lên cứ như trên người có rận vậy.
Lục Thu vừa tắm cho mèo lớn xong, biết rõ người hắn rất sạch, cũng không có bệnh ngoài da gì.
Vò đầu bứt tai suy nghĩ một hồi cô mới nhận ra hắn đang làm gì.
Hóa ra là lưu lại mùi của mình trên đồ vật mới, còn gọi là đánh dấu lãnh địa.
Các loài động vật như chó mèo đánh dấu lãnh địa ngoài cách đi tiểu thì cũng còn cách khác là lưu lại dấu móng hoặc ký hiệu của bản thân.
Mèo lớn thích sạch sẽ lại có trí tuệ, hiển nhiên không thể đi tiểu lên tường rồi.
Nhưng vết cào này, không phải là thừa cơ này mài móng vuốt chứ? Kỳ thật ngoại trừ hơi đau lòng vì đồ đạc bị cào thì cũng có cảm giác nghệ thuật lắm đó, nhìn từ xa cũng giống tranh lắm.
Vỗ vỗ đầu, Lục Thu không chút do dự kiếm cớ cho mèo lớn.
Neville quả thật là đánh dấu địa bàn của mình một lần nữa, hắn vô cùng phẫn nộ vì lãnh địa của mình bị kẻ khác xâm lấn.
Giờ hắn hơi nghi ngờ rồi, lúc trước mấy con sủng vật kia đột nhiên chết mất, rốt cuộc là tự nhiên chết đi hay là có người nào đó động tay động chân vậy? Càng nghĩ càng giận, Neville càng cào móng mạnh hơn.
Cuối cùng cũng là Ruth nhìn không nổi nữa ngăn lại, còn mài nữa chỉ sợ tường cũng bị mài thủng mất.
"Đại nhân, được rồi."
Neville ngừng, ánh mắt nhìn quanh: "Tăng cường độ phòng hộ xung quanh lên, để xem còn ai dám bén mảng đến."
"Vâng."
Vẻ mặt hung hãn chỉ huy trì được hai phút, nghĩ đến bé sủng vật trên lưng, Neville bất giác thả lỏng người.
Hắn cho người máy đến quét dọn quanh bồn cát mèo, sau đó lại đưa Lục Thu vào phòng bếp.
Nhìn thấy phòng bếp Lục Thu lại khẩn trương lên, tay bất giác níu chặt lông mèo lớn.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện vị trí cửa sổ ban đầu đã biến thành cảnh đỉnh núi ban ngày, từng tầng mây ánh vàng cuộn tròn, ánh nắng chiếu rực từ bên ngoài vào.
Cô ngu ngơ một hồi, hình như đây không phải cảnh thật mà là hình chiếu.
Phía Bắc tòa thành đúng là có dãy núi chạy dài, nhưng cảnh núi sao có thể gần như vậy được, mà giờ cũng đâu còn mặt trời chứ.
Neville đặc biệt đến bên vách tường, Lục Thu đưa tay ra sờ, tay xuyên qua khung cảnh kia sờ đến vách tường kín mít.
Cửa sổ đã hoàn toàn bị đóng kín, không cần lo lắng lại có dã thú bò lên, không cần sợ nữa.
Lục Thu không biết phải nói gì, cô cảm động vô cùng, cảm giác được người khác quan tâm thật tuyệt.
Cô cúi người áp sát lên lưng mèo lớn, tay vòng lại ôm thật chặt thân thể hắn.
"Cảm ơn anh, cảm ơn."
Cảm nhận được cảm xúc của bé sủng vật, Neville vẫy vẫy đuôi, đặt cô trên bàn bếp cọ cọ.
Lục Thu bị cọ ngã ngửa, nhịn không được bật cười.
Cô thấy mèo lớn nâng hai chân trước lên nhoài người lên bếp, sau đó bỏ một miếng thịt lớn còn chưa dọn vào trong nồi.
Ban đầu Lục Thu còn tưởng rằng hắn muốn nướng thịt, hơi ngạc nhiên nhìn sang, nhưng không nghĩ đến, sau khi hắn bỏ thịt vào xong lại đẩy cô sang.

Đẩy cô đến cạnh nồi rồi mèo lớn đứng yên, cứ duy trì tư thế bò soài người như vậy, đôi mắt to tròn đáng yêu mong đợi nhìn cô.
Neville vung vẩy cái đuôi, hắn còn chưa từng ăn đồ ăn bé sủng vật nấu đâu đó.
Lục Thu: "..."
Đây...!là muốn cô nướng thịt sao? Nhưng lúc trưa khi cô xào thịt thì mèo lớn đâu có thấy, sao hắn biết cô biết nướng thịt.
Cũng không đúng, nếu quả thật không nhìn thấy thì cũng không thể kịp thời xuất hiện cứu được cô.
Vậy, chắc chắn trong phòng này có camera giám sát.
Nghĩ đến đây, cô bụm mặt, nếu vậy chẳng phải là tất cả hành vu của cô đều bị thấy sạch rồi sao? Nhưng nghĩ lại thì lúc trước khi nuôi mèo cô cũng trang bị thiết bị giám sát trong nhà, một chút khó chịu cũng tán đi phân nửa.
Bữa trưa còn chưa ăn xong đã bị cắt ngang, giờ Lục Thu cũng hơi đói.
Nhìn thịt trong nồi, cô ngập ngừng một chút.
Miếng thịt độ dày và rộng cũng hơn một mét, phải làm thế nào đây, muốn lật cũng không được.
Nhưng trông qua mèo lớn còn đang trông đợi nhìn cô, Lục Thu vén tay áo lên, không thể cũng phải thành có thể.
Khập khiễng đi đến tủ bát lấy ra một con dao dài một mét, cô ngồi xổm cạnh nồi bắt đầu cắt thịt, thịt được cắt thành từng miếng lớn chồng trong mâm, kích cỡ này vừa vặn để mèo lớn có thể nuốt luôn một ngụm luôn.
Bật lửa, nướng thịt, mùi thơm lại lần nữa tỏa ra.
Miếng thịt này cũng không kém miếng lúc trưa, vừa tươi vừa mềm, chỉ nướng lên thôi đã thơm vô cùng rồi, Lục Thu nhịn không được nuốt nước miếng.
Sờ mèo lớn ăn không quen, cô chỉ nướng hơi xém bên ngoài đã ngừng tay.
Neville nhoài đến mong chờ bé sủng vật đút ăn, đợi đến khi đĩa thịt được bưng lên, hắn không đợi kịp nữa há miệng.
"A, đừng, nóng lắm!"
Lục Thu cản không kịp, trố mắt nhìn mèo lớn cắn một miếng thịt, chỉ hai giây sau cơ thể hắn đã cứng ngắc, phun miếng thịt ra, lè lưỡi vung mạnh một hồi lâu, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Nhìn mèo lớn ấm ức le lưỡi, Lục Thu nhịn không được đến gần ngồi xổm trước mặt hắn, thổi thổi giúp hắn.
Ngày thường Ruth đều xử lý sạch sẽ đồ ăn rồi mới mang đến, dù có nấu chín thì cũng để thật nguội, đã lâu rồi không tự nấu ăn, Neville nhất thời quên mất.
Chuyện mất mặt như vậy, cũng may không bị người ngoài nhìn thấy.
Neville nhìn bé sủng vật ngồi thổi thổi đầu lưỡi cho hắn, đáng yêu đến mức nhịn không được liếm liếm mặt cô.
Vừa liếm hắn đã ngây ngốc nhanh chóng thu lưỡi lại, biểu tình càng méo mó.
Đau quá!
Hắn tranh thủ thời gian dịch đến cạnh rãnh nước, dùng nước lạnh vẩy một chốc mới thôi.
Nhìn mèo lớn vẻ mặt cam chịu lè lưỡi tát nước, Lục Thu không ngừng cười trộm, cả người run bần bật.
Mèo đúng là nguồn suối vui vẻ của nhân gian mà!
____________________
Cơm tối ngoại trừ thịt nướng, Ruth còn bưng lên một đĩa tôm luộc, tôm không giống loại Lục Thu từng thấy, loại tôm này như bị biến dị vậy.
Đĩa rất lớn nhưng cũng chỉ có hai con tôm mà thôi, mỗi con đều cao hơn Lục Thu, hai cái càng trước to vô cùng, cứ như hai cái chùy, gai nhọn trên càng như những chiếc răng nanh sắc bén, có thể dễ dàng vặn gãy cổ con mồi.
Nhưng dù như vậy, Lục Thu vẫn không nhịn được nuốt nước bọt.
Lớn thế nào thì cũng là tôm mà, thử hỏi có ai không thích ăn tôm chứ?
Thấy cô nhìn chằm chằm tôm, Neville đẩy đĩa về phía cô, suy nghĩ một chút lại kéo đĩa lại, há miệng cắn đứt một đoạn đuôi tôm, thớ thịt trắng nõn lập tức lộ ra.
Bấy giờ hắn mới đẩy đĩa lại.
Lục Thu nhai thịt tôm như gió cuốn, Neville cũng đang ăn thịt nướng bé sủng vật làm cho hắn.
Sao lúc trước lại không phát hiện loại thịt này có hương vị ngon như vậy chứ! Neville trước giờ vốn ăn không nhiều giờ cũng phá lệ ăn nhiều một chút, Lục Thu gặm gặm đuôi tôm, hắn cắn hai cái càng phía trước, tiếng răng rắc cạch cạch, không dứt bên tai.
Ăn xong, một người một mèo nằm tê liệt một chỗ, động tác hệt như nhau.
Lục Thu cảm thấy hình như mình ăn nhiều quá rồi, ngồi một chút rồi tranh thủ thời gian đứng lên đi lại.
Neville ngồi xuống bắt đầu rửa móng rửa mặt, sạch sẽ vô cùng.
Rửa xong hắn lại ấn bé sủng vật xuống bắt đầu dọn rửa cho cô.
Lục Thu bị ép tiếp nhận ý tốt của mèo lớn, lại bị liếm tay và miệng thêm một lượt.
Cô sờ khóe miệng, cứ thấy nếu tiếp tục như vậy thì mặt cô cũng nổi sởi mất.
Khung cảnh trong tòa thành đá an lành là vậy, nhưng lại không biết buổi Livetream lúc trưa đã khiến trên mạng dậy sóng.
Hằng ngày đều có vô số video Livestream được phát sóng rộng rãi trên mạng, nhưng phần lớn các kênh Live đều đẫm máu hoặc bạo lực hoặc liên quan đến thể loại khiêu dâm, ngày nào Dousha cũng chặn cấm một lượng lớn video, những video sáng tạo chân chính lại không thấy nhiều.
Sau khi Livestream kết thúc, dù vẫn không ít người cảm thấy đây chẳng qua là kịch bản giả để gây chú ý mà thôi, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc video này khiến người xem lo sợ hãi hùng không thôi.
Ngược lại, đến khi kết thúc Live còn khiến mọi người vương vấn không thôi, nhịn không được xem lại lần nữa.
Con sủng vật nhỏ kia là chủng tộc chưa từng thấy, chỉ điểm này đã đủ gây chú ý rồi.
Judy dù không mở kênh Livestream nhưng cô cũng là một trong những người chuyên đào bới các kênh Livestream mới thú vị.
Nền tảng Dousha này cũng tương tự như Weibo, Dousha nghĩa là lãnh địa, ý là mỗi người trên nền tảng này đều có địa bàn riêng của mình.
Lãnh địa của Judy có hơn tám trăm nghìn fans hâm mộ, không nhiều nhưng cũng có chút lực ảnh hưởng.
Sau khi phòng Live đóng, cô ấy lập tức chia sẻ liên kết phòng Live này đến lãnh địa cá nhân, đồng thời cũng cắt một đoạn ngắn khi Neville đến cứu Lục Thu lúc nghìn cân treo sợi tóc làm ảnh nền.
Sau khi fans hâm mộ của cô thấy, nhao nhao ùa vào phòng Live xem lại.
Sau đó phòng Live này lại được một số Lãnh chúa chia sẻ, hot thẳng lên cao luôn.
Dưới tình huống Neville không không biết gì cả, người xem phòng Live của hắn từ con số không đã tăng đến bốn mươi nghìn.
Người xem ngoại trừ thảo luận kịch bản này vừa chân thực vừa khéo léo là thảo luận về chủng tộc của Lục Thu, hay là việc Neville xuất hiện ở đoạn cuối là chủng tộc gì, nhưng không mấy người có thể đoán được gì.
Chỉ có Hoàng tộc mới có bay vụt lên mà không cần cánh như vậy, nhưng Hoàng tộc đâu có ai trông như vậy.
Đâu phải ai cũng không biết rõ tình hình, Langdon vừa thấy tên chủ kênh đã bật cười.
Hóa ra là Neville.
Ban đầu gã cho là Neville mãi mãi cũng sẽ không dùng thiết bị Livestream kia, lúc tặng nó gã cũng không có ý tốt gì, gã còn tưởng hắn sẽ nổi giận giẫm nát thiết bị kia luôn chứ.

Nhìn thấy Lục Thu xuất hiện trong Live, gã liền nhớ lại tấm hình hai ngày trước Neville khoe khoang với mình.
Con sủng vật này nhìn rất yếu, vậy mà vẫn chưa chết.
Đợi đến khi xem hết Live, Langdon không cười được nữa, sắc mặt ngưng trọng.
Không nghĩ đến tên Neville tính tình cổ quái chỉ biết chiến đấu kia lại có thể thiết kế ra tình tiết tinh xảo đến vậy.
Không, cũng có thể không phải dựng, gã ta mới không tin.
Lần này gã ta rõ ràng cảm nhận được sự uy hiếp.
Cảm giác đáng ghét như mỗi lần bị Neville trùm bao đập một trận rồi lại ném vào thùng thuốc rụng lông vậy,
Bối rối một lát, Langdon nhanh chóng trấn định lại, gã chỉnh lại cái nơ tinh xảo trước ngực, lại chải mái tóc dài mượt mà.
Coi như Neville dựa vào phòng Live này mà nổi lên thì cũng tuyệt đối không được lâu dài, kênh Livestream nổi tiếng nhất toàn Đế quốc chính là gã.
____________________
Trên mạng náo nhiệt suy đoán thế nào đều không liên quan đến Neville, lúc này hắn đang chậm rãi đi theo sau lưng bé sủng vật, nhìn cô tiếp tục thăm dò xung quanh, bộ dáng nhìn ngó dáo dác kia khiến hắn không đành lòng cắt ngang.
Trời tối rất nhanh, cả tòa thành đều rực sáng đèn.
Nơi này dù là thế giới công nghệ cao, nhưng đối với Lục Thu thì không khác xã hội nguyên thủy là mấy.
Không có điện thoại máy tính, không có sách cũng hoàn toàn không có cuộc sống về đêm, trời vừa tối đã đi ngủ rồi đúng là khó chịu mà.
Vì vậy lúc ăn xong mèo lớn xách cô về lại ổ mèo, cô liều mạng vùng vẫy.
Neville đành phải ôm cô ra khỏi ổ mèo.
Ghế nâng đã hỏng rồi, không dùng được nữa, Lục Thu chỉ có thể tự đi dạo trong phòng, cũng may là từ khi tỉnh lại sau cơn cảm, cô vẫn luôn cảm thấy toàn thân tràn trề năng lượng, không hề yếu ớt như trước nữa nên không hề thấy mệt mỏi gì.
Toàn bộ phòng ngủ tầng trên cùng đã dạo hết một vòng, không còn gì để xem nữa, Lục Thu tản bộ một vòng rồi quay đầu nhìn mèo lớn đi theo sau không xa.
Cô dừng lại, mèo lớn cũng dừng lại, hai chân trước chống ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô.
Sau khi ngồi xuống, vì lông nhiều chồng chất nên thị giác mèo khổng lồ lập tức biến lên gấp đôi.
Lục Thu chớp chớp mắt, xoay quanh bên người mèo lớn.
Neville không biết cô muốn làm gì, quay đầu theo nhìn cô.
Sau đó phát hiện bé sủng vật giẫm lên đuôi của hắn bắt đầu bò lên người hắn.
Trong quá trình leo lên không khỏi hơi khó nhọc, khó là do đám lông dài quá đáng kia, cô không dám dùng sức nhiều, sợ kéo đau mèo, nhưng thấy mèo lớn không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ nhếch đuôi đỡ cô để cô thuận lợi bò lên lưng.
Buổi chiều vừa tắm xong, trên người mèo lớn đều tản mát ra mùi ô mai thơm ngọt.
Lục Thu chôn đầu trong đám lông hít hít mấy hơi thật sâu mới ngẩng đầu lên.
Sữa tắm kia còn có tác dụng dưỡng lông nữa, cả người mèo lớn như phát ra ánh sáng, lông mượt khép gọn trên lưng, sờ lên càng mềm mại hơn lúc trước, cứ như tơ lụa vậy.
Mèo lớn ngồi thẳng nên cô cũng phải nắm thật chặt lông mới có thể leo lên được.
Neville xoay đầu nhìn bé sủng vật trên lưng, đảo đảo mắt, hai chân sau đặt nằm xuống cũng từ từ dựng lên.
Lục Thu cho là hắn muốn đi, lại không nghĩ đến lưng mèo lớn không những không còn hơi nghiêng nữa mà càng ngày càng dốc đứng, càng ngày càng vươn cao, cô cũng không khỏi ngã ra sau theo.
Lục Thu trợn mắt há mồm nhìn mèo lớn đứng thẳng người lên như người.
Đứng lên đó...!Thân mèo vốn cao bốn mét, chiều dài hơn năm mét, đứng lên rồi lại hệt như một cái cây hình mèo khổng lồ.
Lục Thu vội vàng nắm lấy lông mèo, từng sợi lông trơn mềm trượt khỏi tay cô, cô a một tiếng trượt dọc theo lưng mèo trượt xuống.
Ngay lúc sắp trượt xuống đến mặt đất, đuôi mèo đột nhiên hất lên tiếp được cô.
Nhưng còn chưa kịp thở dốc, cô lại bị quăng lại lên lưng mèo, lần này được thảy lên cao hơn, cô trượt thẳng từ cổ xuống đến đuôi.
Toàn bộ lưng mèo đều biến thành một cái cầu trượt không lồ trơn bóng.
Lần thứ ba bị ném lên không trung, Lục Thu dở khóc dở cười, mèo lớn thật là, thích chơi cầu trượt lắm luôn.
Tâm hồn chắc không hơn năm tuổi đâu! Nhưng kỳ thật cô chơi cũng vui lắm đó.
Cầu trượt trong công viên cho trẻ em cũng có rất nhiều người lớn muốn chơi lắm chứ, nhưng ngại nào dám leo lên.
Tiếng kêu sợ hãi biến thành tiếng cười vui vẻ, trên mặt Neville không khỏi lộ ra nụ cười.
Bốn chân Ruth bám vào vách tường tòa thành, cổ gác trên thành cửa sổ, hệt như con thạch sùng, đôi mắt đen như mực lặng lẽ nhìn trong phòng, nhìn thấy nụ cười trên mặt Neville, ông cứ như người cha già được an ủi vậy.
Neville phát hiện ánh mắt của hắn, nụ cười hơi khựng lại, lúc Lục Thu lại bị ném lên một lần nữa, hắn quay người duỗi móng tiếp lấy ôm cô vào lòng.
Lục Thu còn chưa thỏa mãn, đỏ mặt nhào lộn, trên trán toát đầy mồ hôi.
Thở hổn hển một hồi đột nhiên cảm giác phía dưới bụng gấp gáp, cô lưu luyến không rời tránh khỏi cái ôm của mèo lớn chạy về hướng bồn cát mèo.
Neville quay đầu nhìn cô, nhảy lên bệ cửa sổ, đứng trong phạm vi tầm mắt Lục Thu có thể nhìn thấy.
"Có hỏi ra gì không?" Hắn cúi đầu hỏi.
Rừng rậm Truy Tinh là địa bàn hắn phụ trách, hắn đã sớm đặt ra quy định không được giết hại động vật đã khai trí trái pháp luật, cũng không được phép tùy tiện đi săn chém giết, động vật ngoại lai tới định cư cũng được nhưng phải thông qua hắn, hắn đồng ý mới được.
Những chuyện này dù là động vật chưa khai trí cũng có thể làm được, bản năng của chúng nó càng mạnh hơn hết, e ngại thần phục kẻ mạnh, bất luận đối phương là chủng tộc gì.
Nhưng đám chó rừng này không biết điều, cứ như cố tình gây sự vậy, không biết có mục đích gì, cũng không biết có phải bị ai phái tới không.
"Bọn chúng tới từ phía Nam, vốn đều phân tán riêng lẻ, con chó đầu đàn kia liên tiếp khiêu chiến mới thu được cả đàn, hợp thành đội ngũ hiện giờ.
Sở dĩ đến rừng rậm Truy Tinh là vì ở đây có nhiều con mồi, muốn lập uy định cư lại.
Theo thông tin trước mắt thì phía sau hình như không có chủ mưu."
Khu vực Neville quản lí rất lớn, phía Bắc là từng dãy núi liên miên, phía Tây là đầm lầy sa mạc, phía Nam là thảo nguyên còn phía Đông là rừng rậm, tất cả đều là lãnh địa của hắn.
Nhìn thì lớn đấy, nhưng Cự Nham Tinh vô cùng rộng lớn, phạm vi chừng ấy so với cả tinh cầu thì không là gì cả.
Giáp ranh lãnh địa này vẫn còn mấy thế lực, những nơi đó cũng được giao cho một ít quý tộc cai quản.
Các quý tộc coi nơi này là bãi săn, thường xuyên tổ chức hoạt động đi săn, thậm chí còn có mấy lần xâm nhập vào lãnh đại kế bên.
Neville chưa từng chủ động xung đột với người khác, nhưng cũng sẽ không để mặc bị người khác bắt nạt.

Hắn trực tiếp đơn độc lao đến hang ổ của đối phương, đánh cho đám quý tộc ấy một trận kêu cha gọi mẹ phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, xương cũng gãy không biết bao nhiêu cái.
Đám thú tham dự buổi săn đều là những con thú trẻ tuổi kiêu ngạo thân thể cường tráng, vốn không đặt Neville vào mắt, bị đánh một trận mất mặt đến mức không dám ló đầu, càng đừng nói đến thân phận đặc thù của hắn, từ đó về sau hai bên hòa bình không ai chạm ai.
Ngược lại càng có nhiều động vật di cư sang lãnh địa của Neville.
Neville cũng chẳng cự tuyệt, chứa chấp rất nhiều động vật, đây cũng là nguyên nhân mà lãnh địa của hắn rất thích hợp để đi săn.
Chung quy là vốn đã có mâu thuẫn, Neville chỉ sợ đối phương không dám đến nên giở trò thôi, hắn gặp mãi mấy tên dã thú âm hiểm xảo trá như vậy, dù ngoài mặt có hiền lành phong độ thế nào, địa vị cao bao nhiêu cũng không che giấu được bản chất hung tàn ngoan độc bên trong.
Con nhện độc kia, rốt cuộc là vô tình đi ngang qua hay là bị người ta thả đến?
Nheo mắt lại, ánh mắt Neville vượt khỏi núi rừng đêm đen nhìn về hư không.
Hắn đã lâu không ra ngoài hoạt động gân cốt rồi, chắc là mấy tên kia lại ảo giác rằng hắn mềm yếu dễ bắt nạt rồi đây.
"Tra thử quỹ đạo hoạt động của con nhện kia, xem thử nó từ đâu đến.
Lại tra xem mấy bạn hàng xóm tốt bụng gần đây có động tĩnh gì không."
"Vâng đại nhân."
Ruth nhanh chóng rời đi.
Neville đứng trên bậc cửa sổ một hồi mới quay về phòng.
Lục Thu còn ngồi xổm trong bồn cát mèo, mặt đỏ bừng, cả người cũng đỏ lên theo.
Cũng không phải chưa giải quyết xong, đã sớm xong rồi.
Nhưng mà...!nhưng mà có một vấn đề vô cùng vô cùng nghiêm trọng.
Không có giấy!
Cô đào bới cả hồi ức cũng không tìm thấy giấy trong thành.
Điều đó có nghĩa là, bây giờ cô không làm được gì cả, cứ như vậy đứng dậy, hoặc là, phải xé quần áo trên người coi như thay thế.
Nhưng ai ngờ cái chăn mỏng như tơ lụa thế này lại chắc đến mức cô dùng hết sức cũng không xé được.
Người máy quét dọn, mờ mịt đứng bên bồn cát nhìn cô.
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Mặt Lục Thu ngày càng đỏ.
Phải làm sao bây giờ? Cô cúi đầu nhìn đồ lót, chẳng lẽ...!chỉ còn cách này thôi sao? Đây chính là đồ vật cuối cùng của thế giới kia lưu lại, cô không nỡ.
Neville đợi mãi còn không thấy bé sủng vật đi ra, không khỏi nhẹ nhàng dịch sang chỗ cô.
Không phải hắn muốn nhìn lén đâu, hắn chỉ quan tâm chút thôi.
Lục Thu đứng dậy nhìn qua bệ cửa sổ, mèo lớn không còn ở đó nữa, nhìn quanh cũng không thấy đâu, có thể là nó đi xuống rồi.
Từ sau khi biết trong phòng có thiết bị giám sát, dù cô vẫn cảm thấy khó chịu nhưng cũng thấy an toàn hơn nhiều.
Tất nhiên mèo lớn không ở đây thì dễ xử lý hơn rồi.
Cô kéo chăn lên lại che che lấp lấp bắt đầu cởi, vừa cởi cô đã đột nhiên nhìn thấy phía trước có ánh sáng kỳ lạ lóe lên.
Động tác lập tức dừng lại, Lục Thu đối mặt với đôi mắt hổ phách nhô ra cạnh ổ mèo.
Đôi mắt kia ánh lên tia hiếu kỳ, vừa đơn thuần vừa vô tội.
Cũng không biết mèo lớn trốn bằng cách nào, hắn áp cả người mình xuống mặt đất, thân thể cong thành hình vòng cung, cứ như cục bột uốn quanh ổ mèo, quả là ẩn nấp hoàn mỹ mà.
Lần đầu tiên Lục Thu nhìn còn hoàn toàn không phát hiện nữa.
Bị bắt quả tang, Neville còn chớp chớp mắt với cô, thân thể uốn lượn bò khỏi ổ mèo, hình như là muốn qua đây thì phải.
Lục Thu lập tức hét lớn một tiếng: "Đừng tới đây!" Một tay lôi kéo quần áo, tay còn lại còn đưa lên ngăn cản.
Neville đứng sựng lại.
Lục Thu bối rối tranh thủ cởi quần áo lau sạch sẽ, sau đó chôn đồ lót dưới đám cát, dùng tay vê lại hình tròn rồi nhanh chóng thảy sang cho người máy quét dọn hủy diệt chứng cứ.
Làm xong tất cả, cô lấy quần áo che kín người, nhảy từ trong bồn cát mèo xuống.
Neville thấy cô nhảy xuống mới hiên ngang đi qua.
Nhưng Lục Thu vẫn không cho hắn chạm vào mình, thậm chí còn lui lại hai bước lớn.
Cô còn chưa rửa tay, không sạch sẽ tí nào.
Giữa thác nước và phòng bếp, cuối cùng cô chọn phòng bếp.
Thác nước là đồ uống chảy tuần hoàn, không thể làm bẩn được.
Neville ngu ngơ tại chỗ tròn ba giây, chỉ cảm thấy trong lòng vừa chua chát vừa lạnh lẽo.
Lần đầu tiên, đây là lần đầu tiên hắn bị bé sủng vật cự tuyệt từ chối đến gần!
Khó chịu quá!
Bị ghét rồi!
Nhưng vì sao chứ, vì hắn nhìn lén bé sủng vật đi vệ sinh sao? Nhưng đây không phải chuyện rất bình thường sao? Huống hồ hắn cũng đâu nhìn thấy gì, sao bé sủng vật lại tức giận chứ?
Nevillechìm trong mơ hồ mãi đến khi Lục Thu rửa tay xong đi ra còn đứng nguyên tại chỗkhông nhúc nhích, vì hắn đang mở quang não lên mạng nghiên cứu hành vi sủng vật.Ở chung với sủng vật đúng là một môn học cao thâm mà!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.