Miêu Chủ Tử

Chương 10: Ở Chung






Edit: Tiệm Bánh Sò
Ngoại trừ phòng của mình, Lục Thu chưa từng đến các phòng khác xem.
Thành đá xây vô cùng to lớn nhưng tổng cộng chỉ có không đến mười căn phòng.
Phòng của Neville ở trên tầng cao nhất của tòa thành, một gian phòng chiếm cứ cả tầng, diện tích lớn hơn gấp ba lần căn phòng của Lục Thu.
Tòa thành xây theo kiểu kiến trúc đỉnh chóp, gian phòng trên tầng cao nhất nối mới cửa sổ trên mái, chỉ cần mở cửa sổ là có thể trực tiếp đứng trên nóc tòa thành.
Dù tòa thành này vô cùng to lớn khổng lồ nhưng trong thành không xây cầu thang, bình thường Ruth đều đi lên thông qua núi giả ngoài khuôn viên, hoặc trực tiếp leo lên từ vách tường gập ghềnh bên ngoài.
Vách tường này cao thẳng đứng gần như thành một góc chín mươi độ so với mặt đất, nếu ngã xuống không chết thì cũng mất nửa cái mạng.
Cũng đâu phải ai cũng biết bay như Neville.
.
truyện xuyên nhanh
Cả người Lục Thu vùi vào trong ngực mèo lớn, vốn trong đầu vẫn còn nhiều câu hỏi thì từ khi chôn trong ngực Neville cứ như bị tinh lọc, ý nghĩ gì cũng biến mất cả.
Bất kể hắn là người máy gì, có thể quan trọng hơn lồng ngực này sao?
Người càng hút mèo lại càng u mê, Lục Thu còn không để ý mình đang bay lên không trung, tiếng gió vút bên tai.
Đợi đến khi cô được thả ra, đã đứng trong một căn phòng thật lớn.
căn phòng này lớn đến mức cô không thể nhìn thấy điểm cuối, với tầm mắt của cô, tất cả đều bị cái giường, à không ổ mèo to hơn sáu mét che khuất.
Cái ổ mèo này sừng sững giữa phòng, cao chừng ba mét, bên trong trải đầy nệm êm mềm mại.

Cửa sổ cao hai bên vách tường, cửa sổ không đóng, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Gió từ bốn phương tám hướng thổi tới, Lục Thu nhịn không được nhích lại gần Neville.
Thực sự là quá lạnh, ở đây còn lạnh hơn phòng cô gấp mấy lần nữa.
Thấy cô tới gần mình, cổ họng Neville phát ra tiếng khò khè vui sướng, cứ như đang nói cô bám dinh nũng nịu quá.
Hắn duỗi móng ôm cô vào ngực lần nữa, mang cô dạo quanh ổ mèo một vòng.
Hệt như đang giới thiệu cho sủng vật nhận biết nhà mới, Neville đi hết một lượt căn phòng hẻo lánh này.
Căn phòng này có không ít đồ vật, nhưng vì quá khổng lồ nên còn có vẻ trống rỗng hơn phòng dưới nữa.
Phía sau ổ mèo, bên cạnh cửa sổ đặt một thiết bị uống nước thật lớn, cứ như thác nước trong phòng, nước chảy từ ngoài cửa sổ vào, chảy xuống máng nước rồi lại được bơm lên.
Cái này Lục Thu biết, mèo không thích uống nước đọng, nước rót sẵn trong chén thì trừ phi cần thiết, bình thường sẽ không đụng vào.
Lại nhìn về phía trước, cô phát hiện trong phòng này còn có bếp.
Dù cô nhìn không rõ lắm, nhưng theo hình dạng bếp lò và đĩa trên bàn, chắc là bếp không sai.
Phát hiện ánh mắt của cô, Neville ôm cô đến gian bếp.
Hai người đi vào, đèn trong bếp lập tức sáng lên, một thanh âm vang lên trên không trung.
"Chào buổi tối, xin hỏi ngài muốn ăn gì?"
Một người máy trong góc tường khởi động đi đến.
Lục Thu trừng to mắt nhìn người máy to lớn có bốn cánh tay trước mặt.
Người máy này ngoại hình còn dị hơn người máy gấu nữa, còn hơi giống bạch tuộc.
Neville không để ý tới nó, đi đến tủ cất trữ đồ ăn.
Vừa kéo mở ngăn tủ thì một luồng hơi lạnh ập đến.
Ngăn tủ to lớn được chia thành nhiều ngăn chứa, trừ ngăn lạnh bảo quản còn có bồn nước có oxy giữ thủy hải sản sống.
Nhưng Neville không có thói quen ăn thịt trữ, nếu muốn ăn gì hắn sẽ trực tiếp đi bắt, vì vậy trong tủ cũng chỉ có một ít hoa quả tươi thôi.
Hắn thuận tay kéo một ngăn, mang ra một cái hộp bên trong, cái hộp to chừng nửa mét, tỏa ra một mùi hương hết sức quen thuộc.
Đặt Lục Thu ngồi trên bàn trong gian bếp, Neville linh hoạt mở hộp ra, đẩy hộp đến trước mặt cô, thấp giọng nói: "Nhanh ăn đi, đừng để Ruth nhìn thấy."
Trong hộp là pho mát! Lục Thu nhịn không được nuốt nước miếng.
Neville duỗi vuốt lấy một miếng pho mát nâng trên đầu móng đưa đến miệng Lục Thu, tư thái kia vô cùng giống mấy người cầm đồ ăn đút cho mèo con.
Lục Thu ngẩng đầu nhìn mèo lớn vô cùng tha thiết nhìn mình chằm chằm, khóe miệng còn có chút đọng nước khả nghi nữa, mà có lẽ là ảo giác của cô thôi.
Cô cúi đầu, ôm vuốt mèo cẩn thận cắn một miếng, pho mát vừa vào miệng cô đã cảm giác như được bay lên thiên đường, đây thực sự là món pho mát ngon nhất trong các loại pho mát cô từng ăn.
Cẳm giác mùi sữa dày nồng vào miệng tan đi, trong hương sữa còn kèm theo mùi hoa quả thơm ngát, lại hoàn toàn không có cảm giác ngấy.
Neville cứ như vậy nhìn cô từng ngụm từng ngụm nhỏ ăn hết pho mát, đầu lưỡi nho nhỏ thi thoảng còn đụng phải móng vuốt, hơi ngứa.

Ngay cả chính Neville cũng không phát hiện, hắn lại chuyên chú nhìn bé sủng vật nhà mình ăn sạch một miếng pho mát.
Trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên hiểu được niềm vui thú của việc nuôi sủng vật rồi.
Ăn xong một miếng, mèo lớn lại đưa thêm một miếng nữa, Lục Thu khoát khoát tay, pho mát hơi no, cô vốn cũng không quá đói.
Thấy cô không ăn nữa, Neville cúi đầu tỉ mỉ liếng sạch pho mát trên vuốt, ngay cả trong khe hở cũng không bỏ qua.
Hắn ăn gì cũng nhanh, miếng pho mát này đối với hắn cực kì nhỏ, nhanh gọn bị giải quyết hết.
Sau khi ăn xong Neville bắt đầu cấp tốc hủy thi diệt tích, đóng hộp lại ném vào ngực người máy, sau đó nhúng chân trước vào khay nước, lấy nước bắt đầu rửa móng vuốt rửa mặt.
Rửa xong còn cẩn thận ngửi ngửi, mãi đến khi không ngửi được bất kì hương vị gì mới thôi.
Rửa cho mình xong, hắn quay đầu nhìn Lục Thu vẫn còn ngồi trên bàn, nhịn không được đưa đầu sang.
Lục Thu nháy nháy mắt không động đậy, sau đó cảm giác được đầu lưỡi vừa thô ráp vừa ấm áp liếm miệng mình từ trái sang phải.
Cô nhịn không được ngửa đầu ra sau che miệng.
Mèo lớn quay đầu đi, dùng móng vuốt lấy nước một lần nữa, cẩn thận rửa sạch lông tơ bên miệng, đôi mắt màu hổ phách tròn trịa nheo lại, động tác vừa tỉ mỉ vừa nghiêm túc.
Lục Thu chợt hiểu, hóa ra là mèo lớn ăn xong rồi đi rửa mặt rửa tay, cũng giúp cô rửa mặt luôn.
Sao, sao mà đáng yêu vậy chứ?
Cô che ngực cười thầm, tiến đến bên khay nước còn lớn hơn bồn tắm, cũng vươn tay lấy nước rửa tay, thuận tiện lau khóe mắt.
Thấy cô khó khăn với tới mặt nước, móng vuốt Neville vỗ vào bên mép khay, khay nước sâu bắt đầu dâng lên, cuối cùng chỉ còn một tầng chảy róc rách.
Lần này Lục Thu dễ rửa mặt hơn, còn xoa xoa cổ.
Đáng tiếc không có dụng cụ đánh răng rửa mặt, cô đã cảm giác dược trong miệng có mùi vị lạ rồi.
Vì cúi đầu rửa mặt, một phần tóc không chú ý bị nước làm ướt.
Lục Thu không để ý tiện tay vắt một cái, vẫy vẫy nước trên tay.
Neville cũng đã chỉnh đốn xong, hắn chuyển mắt nhìn Lục Thu, thấy trên tay bé sủng vật đều là nước đọng, tóc cũng bị ướt.
Hắn bất đắc dĩ kéo tay cô lại trước mặt mình.
Đầu ngón tay lại cảm giận được xúc cảm thô ráp, Lục Thu lại ngẩn người, muốn ôm ngực một lần nữa.
Đúng là bị một con mèo lớn coi như sủng vật mà nuôi rồi, còn vừa rửa mặt vừa rửa tay cho nữa, hạnh phúc quá đi.
Mơ mơ màng màng được lau sạch nước, cô được mang theo ra khỏi gian bếp.
Đèn trong bếp chớp mắt tắt ngúm.
Đột nhiên từ sáng chuyển sang tối, Lục Thu không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể nắm thật chặt lông mèo lớn.
Neville giờ mới nhớ tới, thị lực trong bóng tối của khỉ không tốt lắm, con này còn bị biến dị thoái hóa, có lẽ thị lực sẽ càng kém, vậy mà hắn lại không nghĩ tới.
Thế là không bao lâu, cả gian phòng đều sáng rỡ lên, từng dãy đèn hai bên tường sáng rực.
Lục Thu ngửa đầu nhìn, thấy mèo lớn không chớp mắt nhìn phía trước.

Đằng trước đặt một cái bồn cát mèo thật lớn, cái bồn này kích thước không chênh lệch nhiều với ổ mèo.
Bên cạnh bồn còn có một người máy cao ba mét, cũng không biết có phải đang chờ hốt phân không.
Đi qua bồn cát, phía bên trái còn một căn phòng, căn phòng này như nhà kho, bên trong quăng đầy mấy thứ lộn xộn lung tung, tất cả đều là đồ điện tử.
Neville hình như không thích chỗ này lắm, chỉ đứng cạnh cửa nhìn một cái rồi đi.
Lục Thu vừa muốn nhìn thử mấy thứ kia rốt cuộc là gì, hình như cô còn thấy khoang cảm ứng, kính và mũ thực tế ảo, bên cạnh còn có thuyền mô hình tạo hình cực kỳ chân thật ném dưới đất nữa.
Đáng tiếc thời gian ngắn quá, không thấy rõ.
Dạo xong một vòng, Neville ôm bé sủng vật nhảy lên bệ cửa sổ.
Ngoài bệ cửa sổ không có ban công hay hàng rào gì cả, vừa leo lên đã đối diện với khoảng không cao hơn bảy mươi mét, gió rít gào thét dữ dội, gần như có thể thổi bay người trên cửa sổ xuống.
Dù không có chứng sợ độ cao, Lục Thu đứng ở đây cũng hãi hùng khiếp vía, hai chân như nhũn ra.
Cô dùng cả hai tay hai chân dùng toàn bộ thể xác và tinh thần ôm chặt lấy Neville không dám buông tay.
Độ cao này thực sự đáng sợ, cô không muốn trải nghiệm chút nào.
Bị bé sủng vật ôm chặt như vậy, Neville hơi kinh ngạc, thật nhanh đã chuyển thành mỉm cười vui sướng.
Sau đó, Lục Thu phát hiện mèo lớn đang ôm cô không lui lại, ngược lại còn bước một bước về phía trước.
Một bước này đạp không, bốn chân hoàn toàn cách khung cửa.
Hai người bắt đầu rơi tự do!
Không sao không sao, mèo lớn biết bay.
Lục Thu tự an ủi mình, dù có nhảy xuống cũng không chết đâu.
Thế nhưng lần này mèo lớn lại không bay lên mà cứ vậy rơi thẳng xuống.
Đột ngột rơi tự do làm cho Lục Thu đầu váng mắt hoa tim đập rộn lên, tóc bay ngược lên trên, lông mèo lớn cũng bay loạn lên.
Cô muốn thét lên, trán và lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
Quá kích thích quá đáng sợ, mãi cho đến khi sắp rơi xuống đất thành miếng bánh thịt, Neville mới khống chế lại tốc độ từ từ rơi xuống đất.
Toàn thân Lục Thu mềm nhũn mở to mắt, mới phát hiện bên hông tòa thành này có một cái thang trượt cao hơn bảy mươi mét kéo dài từ đỉnh thành xuống đất.
Đúng vậy, chính là loại cầu trượt mà đám con nít vô cùng thích chơi đó!
Lục Thu: "..."
Biết bay thì ngon lắm sao?! Biết bay thì muốn làm gì thì làm hả?!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.