Mị Tình Bá Yêu: Yêu Thượng Tàn Nhẫn Nữ Phụ

Chương 4: Giả dối hữu tình [4]




“Tiểu Uyển, cậu đừng làm như vậy.” Cô khuyên nhủ.
“Ha ha...... Các ngươi cho là tôi muốn tự sát, phải không? Cũng phải, nhân sinh của tôi đã bị các ngươi làm hỏng, triệt để hỏng! ha ha ha ha ha.”
“Tiểu...... Hạ Uyển......”
Nhìn Hạ Uyển đột nhiên phát ra tiếng cười, phảng phất trở nên điên dại, Phương Văn Hiên muốn đi ngăn cản cô.
Ôn Nhu bắt lấy quần áo anh nói,“Anh Hiên, anh đừng đi qua, để em đi qua, anh quá kích động, sẽ kích thích đến Tiểu Uyển.”
“Em cùng Tiểu Uyển là bạn từ nhỏ đến lớn!” Ôn Nhu mỉm cười phân tích.
Anh nhìn Ôn Nhu kiên định nói,“Tiểu Nhu, toàn bộ cẩn thận.”
“Ân.”
Ôn Nhu thật cẩn thận đi qua phía Hạ Uyển.
“Tiểu Uyển, cậu đừng kích động như vậy, chúng ta thật tốt nói chuyện được không, chỉ hai người chúng ta.”
Thời điểm Ôn Nhu đang nói những lời này, dùng ánh mắt ý bảo Phương Văn Hiên, trước rời xa các cô một chút.
Phương Văn Hiên sau khi nhìn đến chỉ thị của Ôn Nhu, chậm rãi thối lui đến phía sau.
Thế nhưng ánh mắt lại là tùy thời đều nhìn chăm chú vào hai người......
Sợ sẽ phát sinh sự tình gì không cách vãn hồi.
“Tiểu Uyển, tớ qua tới nha.”
Ôn Nhu đi đến gần sát Hạ Uyển, ngừng lại phía sau cô.
Hạ Uyển không có làm ra bất cứ trả lời đối với Ôn Nhu càng ngày càng tiếp cận bản thân, đối với từ vừa rồi đến bây giờ vẫn thật cẩn thận nói cùng chính mình.
Ôn Nhu ngắm mắt Phương Văn Hiên cách hai người có đoạn nói,“Hạ Uyển, chúng ta rốt cuộc có thể nói chuyện riêng với nhau! Tôi chờ một khắc này thật lâu!”
Ngữ khí cô nói hoàn toàn khác vừa rồi, giống như hai người.
“Ôn nhu, cô rốt cuộc nói ra sao?”
“Không sai! tôi căn bản là không tính toán vẫn khiến cô tiếp tục không biết gì.”
Hạ Uyển lạnh lùng nói,“Tuy rằng đã muộn, thế nhưng tôi vẫn muốn biết, vì cái gì cô muốn hãm hại tôi? Cô đã được đến toàn bộ, còn có cái gì không thỏa mãn sao?”
“Hạ Uyển a Hạ Uyển, với tôi mà nói những gì tôi đạt được thật sự là quá bé nhỏ không đáng kể!” Tại góc độ Phương Văn Hiên không nhìn tới, Ôn Nhu vươn ra đầu lưỡi liếm liếm ngón tay.“Còn nhớ rõ lúc trước câu nói đùa tôi hay nói với cô sao?“Tiểu Uyển, tớ thật muốn cướp đi toàn bộ của cậu”.”
“Liền bởi vì nguyên nhân này sao?”
“Nguyên nhân này không đủ sao, từ nhỏ đến lớn, tôi vẫn sống nhờ trong nhà của cô, cô biết rõ tôi có bao nhiêu đau khổ sao?”
“Ba mẹ đối với cô tốt, chẳng lẽ cô không nhớ rõ sao?”
“Đối với cô mà nói là rất tốt a ~, thế nhưng với tôi mà nói này căn bản xa xa không đủ.”
“Vì cái gì......”
“Vì cái gì? Liền bởi vì có Hạ Uyển cô tồn tại!” Ôn Nhu cười nói,“Nếu không có cô, tôi sẽ càng thêm hạnh phúc!”
“Này là chân chính ý tưởng của cô.”
“Không sai, kể từ khi đó, tôi liền thề, tôi nhất định phải cướp đi bất cứ thứ gì thuộc về cô!”
Cô đột nhiên đưa tay, sờ soạng dưới hai má Hạ Uyển,“Tôi cũng muốn khiến cô cảm nhận một chút tâm tình của tôi, bất lực của tôi, hèn mọn của tôi.”
“Ha ha...... Thật sự là đáng cười, cư nhiên là vì nguyên nhân ngây thơ như vậy? Ha ha ha...... Ha ha ha......”
Sau khi nghe Ôn Nhu trả lời, Hạ Uyển cười ha hả.
Là bắt đầu từ khi nào?
Ba mẹ càng thêm sốt ruột đối với việc Ôn Nhu trở về hơn so với bản thân trở về.
Là bắt đầu từ khi nào?
Ánh mắt ba mẹ nhìn bản thân tràn ngập thất vọng cùng với tiếc nuối.
Là bắt đầu từ khi nào?
Bản thân vừa về nhà liền sẽ cùng ba mẹ nháo mâu thuẫn, giống như kẻ thù.
Này toàn bộ giống như đều bắt đầu từ ngày Ôn Nhu nhận về thân sinh cha mẹ......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.