Mi Ngôn

Chương 15: Ai sống mà không mệt




Ma Xuyên đi một mình phía trước, tôi đi phía sau, giữ khoảng cách với hắn khoảng hai mét.
Sau khi ra khỏi nhà Xuân Na, hắn không nói chuyện với tôi nữa, cũng không nhờ tôi giúp đỡ, vết thương trên tay hắn cũng vừa đi vừa xử lý khẩn cấp - trực tiếp dùng chuỗi ngọc hòa điền màu xanh kia của hắn quấn tên tay áo rồi lại nhặt một nhánh cây dưới đất lên cắm vào xoáy lại để cầm máu.
Trên nền đất màu vàng, khắp nơi đều lấm tấm vết máu, ban đầu khoảng cách rất dày đặc, còn về sau thì có lẽ đá cầm máu được nên khoảng cách giữa các lần nhỏ giọt có xu hướng dài ra.
"Còn bao xa nữa?" Đi được năm phút, không thấy bóng dáng trạm y tế đâu, tôi không nhịn được hỏi.
Ma Xuyên ở phía trước đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn tôi, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt hiện rõ câu "Sao cậu còn ở đây".
"Tôi biết đường, tự đi được." Sau khi khéo léo bày tỏ ý muốn tôi xéo đi, hắn tiếp tục đi một mình mà không đợi tôi trả lời.
Không muốn tôi đi theo thì cậu đừng có cản liềm thay tôi chứ.
Tôi thầm than trong lòng, bước nhanh vài bước đến bên cạnh hắn: "Lưỡi liềm vừa rồi đã rỉ sét như vậy, vết thương kia của cậu có khi nào mắc uốn ván không? Trạm y tế của các cậu có vắc xin này không? Hay là đi bệnh viện đi?"
Tôi hỏi ba lần liên tiếp nhưng hắn như không nghe thấy. Lúc này, từ góc đường phía trước có hai người phụ nữ bưng sọt đi tới. Hai người đang đùa giỡn, nhìn thấy Ma Xuyên, hai người liền dừng lại, lui ra ven đường, chờ Ma Xuyên đi tới thì khom người hành lễ với hắn.
"Tần Già."
Ma Xuyên khẽ gật đầu chào lại bọn họ.
Người phụ nữ lớn tuổi dỡ giỏ ra, lấy ra hai quả táo đỏ tươi nhét vào trong lòng Ma Xuyên.
"Hôm nay tôi mới mua ở chợ, cậu mang về mà ăn."
Cô gái trẻ cũng lấy ra hai củ khoai tây từ trong giỏ, muốn đưa cho Ma Xuyên: "Cái này là nhà em trồng, anh lấy đi."
Khi nhìn thấy hai người này thì tay phải của Ma Xuyên đã để sau lưng, hiện tại chỉ có thể cầm bằng một tay, không dễ dàng lắm. Tôi thấy hắn sắp không cầm nổi nữa thì "chậc" nhẹ một tiếng rồi trực tiếp gom cả táo lẫn khoai tây vào trong lồng ngực của mình - táo thì nhét vào mỗi túi một quả, khoai tây thì mỗi tay cầm một củ.
Cho thức ăn xong, hai người phụ nữ vui vẻ rời đi.
Nhìn thấy người đã đi xa, Ma Xuyên nhanh chóng hạ khóe môi xuống, giữa mày và mắt hiện lên vẻ uể oải mà mắt thường có thể thấy được.
"Giả bộ cả ngày không chán hả?" Nhìn hắn như vậy mf tôi phát mệt.
Mặc dù ai cũng có tính hai mặt ở một mức độ nào đó, khi ở một mình là một dáng vẻ, khi đi xã giao thì lại mang dáng vẻ khác, nhưng hầu hết mọi người đều có ranh giới rất rõ ràng với hai bộ mặt của mình, hiểu được mình nên dùng khuôn mặt như thế nào trong trường hợp nào. Mà ranh giới của Ma Xuyên thì lại rất mờ nhạt.
Dường như hắn đang cố gắng xóa bỏ nhân cách ban đầu của mình, thông qua sự nhẫn nhịn, kiềm chế và ngụy trang để thiết lập một hình ảnh "Tần Già" phù hợp với nhận thức của công chúng.
"Ngũ trược ác thế*, ai sống mà không mệt." Hắn khéo léo tránh đi câu hỏi của tôi, đi về phía trước thêm trăm mét, rẽ vào một cái sân nhỏ không có gì nổi bật.
Tôi nhìn thấy tấm biển treo trên cửa - "Trạm y tế Bằng Cát", đến nơi rồi.
Trạm y tế là một gian phòng nhỏ, so với nhà vệ sinh công cộng ở Hải Thành cũng không rộng hơn được bao nhiêu, ngay cả mặt tiền cũng cùng một phong cách, lát gạch trắng đơn giản, bên trong là một bác sĩ già hơn sáu mươi, tóc hoa râm ngồi khám bệnh.
Vị bác sĩ già giống như đa số người Tằng Lộc, nuôi tóc dài, không buộc ra sau đơn giản mà được tết thành những bím nhỏ, xõa xuống bên hông, vô cùng thời thượng. Ban đầu ông ta đang ngồi sau quầy nghe đài phát thanh, thấy có người vào thì lơ đãng liếc nhìn về phía cửa, thấy tôi thì không sao, ánh mắt vừa chuyển sang người Ma Xuyên, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, vội vàng đi từ sau quầy ra.
"Tần Già, sao cậu lại ở đây?"
Ma Xuyên giơ tay phải lên, chỉ cho ông ta vết máu trên ống tay áo: "Tôi bị thương nhẹ, máu đã ngừng chảy, ông băng bó đơn giản giúp tôi là được."
Vị bác sĩ già sợ đến tái mặt, vội vàng mời Ma Xuyên ngồi xuống, cẩn thận tháo "thiết bị cầm máu" trên cánh tay hắn ra ra.
Áo choàng mùa đông nhiều lớp của người Tằng Lộc rất dày, ống tay áo của Tần Già lại dày và rộng nên hơi vướng. Vì vậy Ma Xuyên bèn dứt khoát thò cả cánh tay ra khỏi áo choàng trắng để bác sĩ tiện kiểm tra vết thương.
Hắn mặc một chiếc áo trong hẹp tay, cũng là một màu trắng tinh, lúc này nửa ống tay áo đã bị máu nhuộm đỏ, vì đè lại cầm máu nên vải đã dính vào vết thương, dù bác sĩ già đã cẩn thận, nhẹ nhàng xé nhưng vết thương lại rỉ máu lần nữa.
Có thể là bởi vì quần áo dày nên đã cản thay cho Ma Xuyên một chút lực. Trên áo choàng có một vết cắt lớn nhưng vết thương trên cánh tay không quá dài, khoảng mười centimet, cũng không sâu lắm, chỉ là máu me nhầy nhụa nên trông khá đáng sợ.
Tôi cầm hai củ khoai tây, cảm thấy hơi choáng váng nhưng ép mình không dời mắt đi: "Ông ơi, ở đây có tiêm phòng uốn ván không?"
"Cái gì?"
Vị bác sĩ già không hiểu tiếng Hạ, sững sờ nhìn Ma Xuyên.
"Ông băng đi, đừng quan tâm cậu ta." Ma Xuyên mặt không chút thay đổi nói.
Vị bác sĩ già ngoan ngoãn gật đầu, sau đó thực sự phớt lờ tôi.
Củ khoai tây trong tay tôi không còn là củ khoai tây nữa mà là quả bóng bóp tay, tôi hít một hơi thật sâu, xoay người cầm hai củ khoai tây rời đi.
Không ai trong số họ quan tâm đến tôi, nên tất nhiên là cũng không có ai cản tôi lại.
Tôi chạy một mạch trở lại viện nghiên cứu, hỏi Nghiêm Sơ Văn chìa khóa xe, lại đưa táo trong túi và khoai tây trong tay cho cậu ấy.
"Cậu... cậu lấy mấy cái này ở đâu ra vậy? Không, cậu đi đâu đó? " Ôm trong lòng đầy rau củ quả, cậu ấy ngơ ngác nhìn tôi lên xe, nổ máy.
Tôi hạ kính xe xuống, hỏi: "Bệnh viện tuyến ba gần nhất ở đâu?"
"Bệnh viện tuyến ba? Sao cậu phải đi bệnh viện?" Khi nghe thấy "bệnh viện", Nghiêm Sơ Văn trở nên lo lắng.
*Bệnh viện ở TQ chia làm ba tuyến. Bv tuyến ba là bệnh viện cung cấp dịch vụ chữa bệnh và giáo dục cao cấp cho vùng và các khu vực lân cận.
"Tạm thời không nói rõ được, khi nào về tớ sẽ nói kĩ cho cậu sau, đầu tiên cậu nói cho tớ ở đâu trước đi."
"Bệnh viện tuyến ba gần nhất phải đến thành phố, cách đây hơn trăm cây số." Nghiêm Sơ Văn nói cho tôi biết tên của bệnh viện và cách đến đó từ Thố Nham Tung.
Điều kiện đường tốt, nếu đi cao tốc thì sẽ hơn một giờ.
"Được, tớ đi đây." Bật hướng dẫn xong, tôi nói lời tạm biệt với Nghiêm Sơ Văn rồi lái xe thẳng đến trạm y tế.
Khi quay lại trạm y tế thì vị bác sĩ già vừa mới băng bó vết thương cho Ma Xuyên xong, ông là một bác sĩ cơ bản*, bình thường khám bệnh nhẹ thì được, nhưng đối với kỹ thuật như khâu vết thương thì thật sự lực bất tòng tâm.
*赤脚医生 (Barefoot doctor): Các bác sĩ chân trần là những nhà cung cấp dịch vụ chăm sóc sức khỏe đã trải qua khóa đào tạo y tế cơ bản và làm việc tại các ngôi làng nông thôn ở Trung Quốc. (Wikipedia)
Tôi vén rèn lên liền nghe thấy ông ta cũng đang giục Ma Xuyên đi bệnh viện lớn, lời nói tràn đầy áy náy, hình như cũng không tin lắm vào y thuật của mình.
Tôi vừa bước vào, cả hai người họ đều đồng thời nhìn tôi, áo choàng của Ma Xuyên đã được mặc vào một nửa, rồi cứ thế dừng ở đó.
"Cậu..." Hắn không hiểu nói, "Cậu lại tới đây làm gì?"
Tôi mặc kệ hắn, đi tới nhặt cái bối vân dính máu trên bàn lên, cười với bác sĩ: "Cám ơn."
Mặc kệ ông ta có nghe hiểu hay không, quan trọng là phải lễ nghĩa đầy đủ.
Sau đó, tôi nắm lấy eo Ma Xuyên, bất chấp tất cả kéo hắn ra ngoài.
Bị tôi dẫn đi, Ma Xuyên hơi loạng choạng, khó hiểu nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"
"Đưa cậu đi bệnh viện tiêm phòng."
Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đi ra ngoài. Mặc dù đã hơn năm giờ chiều nhưng mặt trời vẫn chưa lặn hẳn, bầu trời từ từ chuyển từ xanh đậm sang xanh nhạt, rồi vàng óng ở phía chân trời. Nhiệt độ dần dần thay đổi khi màn đêm buông xuống, sương trắng trong miệng lúc thở ra càng rõ ràng.
"Bị thương thế này thì không cần đến bệnh viện đâu." Hắn vùng ra khỏi sự kiềm chế của tôi, kéo quần áo, đi thẳng về phía miếu Lộc Vương mà không ngoảnh lại.
Tôi nắm chặt bối vân trong tay, siết chặt đến nỗi những hạt ngọc bích cũng không chịu được mà phát ra tiếng rên đau khổ.
"Nếu không lên xe, cậu sẽ là Ngôn quan đầu tiên chết vì bệnh uốn ván đấy!" Tôi hét vào lưng hắn, hoàn toàn không để ý đến hình tượng: "Sau khi cậu chết, Lê Ương sẽ kế nhiệm Ngôn quan, sau đó sẽ như cậu, bị buộc thôi học trở về nơi khốn kiếp này! Nó chỉ mới tám tuổi, cậu mà nhẫn tâm thì chờ chết đi! Liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không kêu cậu đỡ liềm cho tôi!"
Bóng người trước mặt tôi dừng lại, tôi nhắm mắt lại, cố gắng điều hòa nhịp thở đang run rẩy của mình.
Không cần phải thuyết phục nhiều nữa, chỉ một Lê Ương đã đánh trúng điểm yếu của hắn, khiến hắn không thể ngoan cố được nữa, chỉ trong vài giây, người khi trước nói thế nào cũng bất động thay đổi phương hướng, tự mở cửa ở ghế lái phụ ngồi vào.
Hít sâu một hơi rồi từ từ thở ra, qua lại vài lần, cảm thấy tâm trạng đã ổn định rồi, mới lên xe. Ma Xuyên quay mặt ra ngoài xe, không nhìn tôi. Tôi ném bối vân cho hắn, suốt quãng đường còn lại, ngoại trừ giọng nữ máy móc phát ra từ định vị trên điện thoại di động, trong xe không còn âm thanh nào khác.
Bảng hướng dẫn cho thấy đang cách bệnh viện một trăm sáu mươi cây số, theo lộ trình được đề xuất, muộn nhất là hai giờ sẽ đến. Tuy nhiên, trên đường cao tốc lại xảy ra một vụ tai nạn, ùn tắc kéo dài vài cây số.
Mắt thấy đã sắp từ sáu giờ đến bảy giờ nhưng tốc độ xe vẫn còn chậm, phía trước đỏ rực, tôi lo lắng hạ kính xe xuống, chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, thỉnh thoảng lại thò đầu ra nhìn.
Bầu trời phía sau đen như mực nhưng phía trước vẫn có một tia sáng còn sót lại từ mặt trời. Mặt trời lặn trông như vàng chảy, đoàn xe chậm rãi di chuyển về phía chân trời, yên lặng mà hùng vĩ, mơ hồ có cảm giác déjà vu như ở phần đầu của một bộ phim thảm họa.
"Đói không?" Tôi quay sang Ma Xuyên.
Hắn nhìn xe cộ ngoài cửa sổ, nghe tôi nói xong liền dừng động tác, đáp lại hai chữ.
"Không đói."
Tôi hơi đói, biết trước thì đã giữ lại hai quả táo kia, trông chúng rất ngọt, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ.
Khi Nghiêm Sơ Văn gọi tới thì đã hơn tám giờ, đã đi qua nơi đông đúc nhất, thêm mấy cây số nữa là chúng tôi đã có thể đến bệnh viện.
Điện thoại di động được kết nối với Bluetooth trên xe hơi, tôi trực tiếp nhấn nút kết nối, nhưng giọng nói của Niết Bằng lại phát ra từ trong loa.
Hắn lo lắng hỏi tôi về tình hình của Ma Xuyên, hỏi chúng tôi đã đi đâu, sao lại biến mất.
"Tần Già của các anh to như vậy, em còn có thể bắt cậu ấy..."
"Tôi không sao." Ma Xuyên ngắt lời tôi, tiếp lời: "Chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện, rất nhanh nữa sẽ tới, Xuân Na thế nào rồi?"
"Mạnh n nói rằng hắn sẽ không ngăn cản Xuân Na đến trường nữa, nhưng tôi vẫn không tin hắn được nên đã gửi con bé tới nhà cô Chu rồi. Cậu yên tâm, cô Chu còn có hai cô gái nữa, có kinh nghiệm."
Ma Xuyên thở dài nói: "Cảm ơn cô Chu giúp tôi."
Hai người nói vài chuyện quan trọng, Niết Bằng biết Ma Xuyên không sao cũng yên tâm, rất nhanh sau đó lại thay người nghe.
"Bách Dận, tớ đã nghe anh Niết Bằng nói cụ thể, vết dao thì đúng là nên đi bệnh viện khám cho yên tâm. Các cậu đến chưa?" Nghiêm Sơ Văn hỏi.
"Đường bị tắc, sắp tới rồi." Chỉ dẫn cho thấy bệnh viện nằm ở bên phải đường, tôi nhìn xung quanh, thấy phía trước cách đó không xa có một tòa nhà màu trắng, hẳn là ở đó.
Nghiêm Sơ Văn: "Được rồi, có việc thì gọi tớ ngay nhé."
Cúp điện thoại xong, tôi lái xe vào cổng bệnh viện, muốn Ma Xuyên đi khám gấp trước rồi từ từ tìm chỗ đậu, kết quả vừa mở cửa, tôi chợt nhớ ra một vấn đề quan trọng.
"Chờ một chút, cậu có tiền không?"
Bình thường, ở Thố Nham Tung không có nơi nào cần tiêu tiền nên có lẽ hắn không mang theo tiền mặt, trông hắn cũng không giống như là có mang điện thoại di động.
"Tiền?" Dường như Ma Xuyên vừa mới ý thức được vấn đề này, ngây người ra đó.
"Đúng rồi, Thần Tử đại nhân, ở thế giới bên ngoài khám bệnh phải có tiền, ngài không biết hả?" Cũng may, tôi luôn giữ một ít tiền mặt phòng khi khẩn cấp, tôi móc túi, móc ví ra, lấy hết mấy tờ một trăm tệ bên trong ra đưa hắn.
+
"Cậu biết đi khám bệnh không?" Tôi lo lắng hỏi lại.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn tôi, giật lấy tờ tiền trong tay tôi rồi xuống xe.
"Đừng gọi tôi như vậy." Cửa xe đóng lại rất mạnh, như thể tức giận vì tôi đã coi thường hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.