Mị Hoan

Chương 1: Phần mở đầu




Đứa nhỏ Diễm Tử Tiệp đợi sau khi mưa tạnh hẳn liền cố gắng chạy đi tìm trưởng làng cầu xin ông ta giúp việc mai táng cho mẫu thân. Dù trong lòng rất oán hận ông ta nhưng y biết cũng chỉ có ông ta mới có thể giúp được, bởi người trong làng ai cũng không dư dả mà bỏ tiền ra làm từ thiện, còn trưởng làng lại rất giàu có. Ông ta nhìn y hồi lâu rồi nở nụ cười nham hiểm nói:
-Muốn mượn kim tệ để lo hậu sự cho mẫu thân ngươi? Cũng được, có điều ngươi phải bán thân cho ta trừ nợ. Thế nào, nhóc con?
Y lúc đó còn nhỏ, chưa nhận ra ý đồ xấu xa của ông ta, chỉ nghĩ đơn giản bán thân là làm gia nô thôi nên gật đầu đồng ý không hề do dự. Ông ta lập tức sai người đi mua quan tài, khâm liệm, mai táng đàng hoàng cho người thiếu phụ xấu số, mộ phần chôn sau căn nhà hoang mà hai mẹ con họ cư ngụ.
Y từ hôm ấy về ở trong nhà trưởng làng. Ông ta bảo y tắm rửa thật sạch sẽ, cho ăn uống đầy đủ, cho ở một phòng riêng kế bên phòng ngủ của ông ta. Bề ngoài người ta cứ nghĩ ông trưởng làng có lòng từ bi, chẳng những lo tang lễ cho người mẹ đàng hoàng mà còn nhận đứa con làm nghĩa tử. Họ không hề biết, ban đêm mới chính là thời điểm đứa nhỏ ấy sợ hãi. Vì Tiệp còn quá bé nên ông ta chỉ bắt y dùng miệng và tay của mình để giúp ông ta thoả mãn dục vọng, chờ khi y lớn lên mới dần dần dạy dỗ loại chuyện kia. Ban ngày, y được học chữ cùng với các con của trưởng làng, ban đêm ngủ cùng với ông ta, bị ông ta giở đủ trò đê tiện. Y chỉ biết khóc khi không còn ai, khóc vì nhớ mẹ và khóc vì đau đớn tủi nhục. Y cũng không thể nói với bất kì ai, vì ông ta đã doạ sẽ đánh chết y nếu dám hé môi dù chỉ nửa lời.
Thời gian cứ thế trôi qua hết năm năm. Năm năm đối với y cứ dài như năm mươi năm vậy, ngày ngày đều là vô tận. Trong thời gian đó, không chỉ trưởng làng hành hạ y, mà các đồng học của y, có cả con của trưởng làng, cũng thường trêu chọc y là đồ nghiệt chủng, cóc ghẻ mà đòi trèo cao, còn đánh đập y không chút nhân nhượng. Y vẫn chỉ im lặng chịu đựng hết thảy, bởi y tin rồi sẽ có ngày y đòi lại tất cả, để mẫu thân y trên thiên đường có thể mỉm cười.
Từ lúc y lên chín tuổi, trưởng làng đã bắt y lên giường cùng ông ta, y không chịu liền bị hắn cường bạo đến bất tỉnh, thân thể chẳng còn chỗ nào không bị thương. Nỗi ám ảnh của đêm hôm ấy càng khiến y trở nên trầm lặng hơn trước. Y không thể phản kháng, đó là sự thật, nhưng chỉ cần y còn sống, y vẫn còn cơ hội để báo thù. Y vẫn còn lời hứa với mẫu thân, lời hứa thay đổi số phận. Y đợi, nhất định một lúc nào đó y sẽ có cơ hội thoát khỏi cảnh địa ngục này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.