Mị Cốt Thiên Thành

Chương 66: Nam nhân có lòng đố kỵ siêu cường (1)




Tô Hồng Tụ dùng sức hít hà, nghe thấy trong đó có vài bụi đã hội tụ linh khí trong trời đất, không bao lâu có thể hóa thành hoa yêu, không khỏi khâm phục người làm vườn.
Hồ Cửu ca đã từng nói, có thể dưỡng hoa thành hoa yêu cực kỳ không dễ, chỉ cso thể dùng tâm người trồng hoa yêu hoa, hoa mới có thể khuynh tâm nở rộ.
Không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ thật sâu với người làm vườn, rốt cuộc là người như thế nào, khuynh tâm như vậy, dưỡng hoa cỏ bình thường thành hoa yêu có linh tính.
Đúng vào lúc này, sau lưng Tô Hồng Tụ vang lên tiếng bước chân nhè nhẹ, là ai?
Quay đầu lại nhìn, thì ra là một chú nai con.
Nai con đứng trong bụi hoa, chớp hai mắt to trong suốt sáng ngời, lông mi dày như phiến quạt, xem ra hết sức đáng yêu.
Nai con này không sợ người, nó dò xét cẩn thận Tô Hồng Tụ một lần, mắt vụt sáng mấy cái, sau đó chậm rãi đi vào trong sân, khéo léo nằm trong góc, giống như đang đợi chủ nhân.
Tô Hồng Tụ đột nhiên dâng lên lòng hiếu kỳ sâu hơn, trong viện này hoa như có linh hồn, động vật như có linh tính, chủ nhân kia không biết là cao nhân phương nào?
Tính ham chơi của Tô Hồng Tụ chợt nổi lên, chạy đi đuổi theo nai con.
Nai con thấy nàng đến gần, lập tức đứng lên chạy đi, giữ một khoảng cách với nàng rồi mới dừng lại, cảnh giác nhìn chăm chú vào nàng.
Vốn chỉ là đuổi theo chạy đi, trò chơi trốn tìm, nhưng dù sao Tô Hồng Tụ cũng là thú, còn trùng hợp là săn đuổi thú, trong lúc nhất thời bị con nai con trốn trốn tránh tránh khơi dậy thú tính, cúi người xuống, “Ngao” một tiếng bổ nhào về phía nai con.
Nai con không dẫm lên hoa dưới tình huống linh hoạt mà trốn ra, Tô Hồng Tụ vốn không bắt được, cuối cùng nó bị ép đến góc vườn hoa.
Tô Hồng Tụ ngăn chặn đường ra duy nhất, đang chuẩn bị nhào tới cắn vào cổ nai con –
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên từ phía sau lưng: “Lâu chủ phu nhân, ngài đang làm gì ở đây vậy?”
Tô Hồng Tụ kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, lại là Tôn Kiệt.
Trong lúc nhất thời cực kỳ lúng túng, không phản bác được, không thể làm gì khác hơn là ho khan mấy tiếng, chui ra từ trong bụi hoa.
“Không có... Ta không làm gì cả. Chính là thấy nai con đáng yêu, muốn trêu chọc vui đùa nó một chút.”
Đang nói đến đó nai con “Soạt” một tiếng chui ra từ trong bụi hoa, giống như tìm kiếm bảo vệ núp sau lưng Tôn Kiệt, vừa rụt đầu rụt cổ, nhút nhát nhìn Tô Hồng Tụ.
Tôn Kiệt nhìn dáng vẻ nai con hoảng sợ, lại nhìn Tô Hồng Tụ, ho khan vài tiếng, đột nhiên hạ mắt xuống.
Tô Hồng Tụ nhìn theo tầm mắt của hắn, thì ra vừa rồi lúc nàng đuổi bắt nai con đã bất tri bất giác vén váy lên, thắt ở die,n; da.nlze.qu;ydo/nn ngang hông, giờ phút này, hai bắp chân trắng nõn của nàng không hề che giấu mà lộ ra trước mắt Tôn Kiệt.
Chính bản thân Tô Hồng Tụ không cảm thấy có gì, nàng vốn không phải là người, là hồ ly, ban đầu khi nàng làm hồ ly, mỗi ngày không phải thân thể trần truồng chạy loạn khắp nơi sao?
Nhưng nhìn Tôn Kiệt không thoải mái như thế, Tô Hồng Tụ vẫn nhanh chóng buông váy xuống.
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu lên, nhìn ngó chung quan, chỗ này quả thật như một khu rừng nhỏ, thật sự tươi đẹp khác biệt, không biết tốt gấp trăm hay gấp ngàn lần phòng Sở Hiên thu xếp cho nàng.
Không khỏi hâm mộ hỏi Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, đây là viện của ai vậy, tao nhã lịch sự như thế?”
“Chính là căn phòng rách nát của tại hạ, phu nhân khen quá rồi.” Tôn Kiệt khiêm tốn nói.
“A, ngươi cho rằng đây là căn phòng rách nát, phòng kia của ta dường như không tệ, hai ta đổi thôi.”
Nơi này khắp nơi đều là hoa, lại có nai con có thể bắt, quan trọng nhất là, nơi này cách phòng của Sở Hiên vô cùng xa, Tô Hồng Tụ lập tức thương lượng với Tôn Kiệt.
Tôn Kiệt ngẩn ra, cung kính nói: “Phòng ngài ở là của lâu chủ, sao có thể đổi phòng cho người làm như tại hạ chứ?”
Tô Hồng Tụ nghe xong lời này, hơi kinh ngạc, không khỏi tỉ mỉ đánh giá Tôn Kiệt.
Không phải chứ, Tôn Kiệt này, không phải hắn thật sự quên triệt để chuyện trước kia chứ?
Không phải nàng nghe nói, Tôn Kiệt buôn bán từ nhỏ, giàu có hơn đất nước sao? Tại sao lại cam tâm tình nguyện làm quản sự nho nhỏ thuộc hạ cho Sở Hiên chứ?
Còn Tôn gia bọn họ? Nghiệp buôn bán của hắn? Hắn không có ý định quản sao?
Tô Hồng Tụ tò mò trong lòng, hỏi Tôn Kiệt: “Tôn quản sự, ta nghe nói trước kia nhà ngươi cũng là nhà đại phú, sao hôm nay tới làm thủ hạ cho Sở Hiên?”
Bị Tô Hồng Tụ không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, hình như Tôn Kiệt không được tự nhiên, trốn tránh ánh mắt, một lát sau, mới khẽ giọng nói: “Đúng, là như vậy, phu nhân, lúc trước Tôn mỗ bị mắc bệnh nặng, thiếu chút nữa không qua khỏi được, là Thái tử gia cứu tại hạ, hiện giờ, đã không còn Tôn gia rồi. Tất cả của Tôn gia đã thuộc về Thái tử.”
Tô Hồng Tụ bừng tỉnh hiểu ra, không khỏi thóa mạ Sở Hiên trong lòng, thuận tiện cũng khâm phục chiêu này của hắn, đây là ai chứ? Thật đúng là lòng dạ độc ác, nhổ lông chim nhạn đang bay qua, thừa dịp dinendian.lơqid]on người ta bệnh, không chỉ muốn người ta bán mạng cho mình, còn muốn cả sản nghiệp, nhà tổ của người ta.
“Hóa ra là như vậy, vậy, Tôn quản sự, trong lòng ngươi nhất định hận Sở Hiên chứ? Sản nghiệp nhà ngươi lớn như vậy, cứ bị hắn vơ vét toàn bộ như thế.”
Tô Hồng Tụ ngồi bên cạnh Tôn Kiệt, căm giận bất bình nói.
Những ngày này, nàng đã sớm hận Sở Hiên đến tận xương tủy, trong giấc mộng đều đang chửi đang nguyền rủa hắn, hôm nay khó khăn lắm mới tìm được người bị Sở Hiên hung hăng nghiền ép, Tô Hồng Tụ giống như tìm được tri âm, hận không thể thổ lộ ý căm hận chán ghét với Sở Hiên cho Tôn Kiệt.
Không ngờ Tôn Kiệt chỉ khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng tinh khiết này, không dính dơ bẩn của phàm tục, sửng sốt khiến Tô Hồng Tụ nhìn chằm chằm, ngây ngốc.
“Thái tử cứu mạng Tôn mỗ, sao Tôn mỗ lại giận ngài? Tiền tài vốn là vật ngoài thân, có mệnh cuối cùng sẽ đến, không mệnh thì đừng cưỡng ép.”
Tôn Kiệt vừa nói, vừa lấy vài cục kẹo mạch nha trong túi nhét cho nai con, tay phải ôn nhu sờ lên đầu nai con, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp như gió xuân.
Nai con vui vẻ mà chuyển động lỗ tai, dùng đầu thân mật cọ cọ hắn.
Tôn Kiệt vỗ vỗ lưng nai con, nai con khẽ nhảy lên mà chạy đi.
Đây là Tôn Kiệt ngày trước nàng biết sao? Tô Hồng Tụ dùng sức chớp mắt mấy cái, hơi không giống! Lần đầu tiên trong đời gặp được người như vậy, Tô Hồng Tụ có cảm giác khác thường không nói ra được.
Mặc dù mới nhìn Tôn Kiệt giống như hoàn toàn quên mất chuyện trước kia, chỉ có điều trong lòng Tô Hồng Tụ cuối cùng vẫn còn hơi hoài nghi hắn, không khỏi nói bóng nói gió hỏi hắn: “Tôn quản sự, ta nghe nói trước kia người trong nhà ngươi nhiều như núi, cơ thiếp thành đoàn. Hiện giờ, ngươi cái gì cũng không có, chẳng lẽ ngươi thật sự không cảm thấy đáng tiếc?”
Nói nhiều với Tôn Kiệt như vậy, một lần Tôn Kiệt cũng không ngẩng đầu lên nhìn Tô Hồng Tụ, vẫn cung kính, nhìn dưới đất.
Nhưng Tô Hồng Tụ nhắc tới bốn chữ cơ thiếp thành đoàn, sắc mặt Tôn Kiệt hơi thay đổi, tay phải không tự chủ che ngực.
Chân mày Tôn Kiệt khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng hơi trắng bệch, xem ra giống như hơi không thoải mái.
Tô Hồng Tụ vội vàng đi lên dìu, để cho hắn ngồi vào ghế đá bên cạnh: “Tôn quản sự? Ngươi làm sao vậy? Có phải thân thể không thoải mái không? Có cần ta kêu đại phu cho ngươi không?”
Một hồi yên lặng, qua hồi lâu, Tôn Kiệt mới ngẩng mặt suy yếu lên, cười nhạt một tiếng nói với Tô Hồng Tụ: “Đa tạ lòng tốt của phu nhân, không sao, đây là bệnh cũ của tại hạ.”
Mặc dù Tôn Kiệt không nói gì, nhưng bởi vì Tô Hồng Tụ biết đọc tâm, vừa rồi trong khoảnh khắc khi Tô Hồng Tụ nhắc tới bốn chữ cơ thiếp thành đoàn, đau đớn trong lòng Tôn Kiệt xé rách như sóng biển xô bờ đánh trúng lòng nàng.
Nhưng mà, trừ đau lòng, trong lòng Tôn Kiệt lại chân chân thật thật không có bất kỳ suy nghĩ gì khác.
Xem ra hắn quả thật đã quên nàng. Nhưng mà trong tiềm thức có thể còn lưu lại chút ký ức, cho nên vừa nghe nàng nhắc tới cơ thiếp thành đoàn, mới có thể sinh ra phản ứng lớn như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.