Mị Cốt Thiên Thành

Chương 64: Tô Hồng Tụ xuất giá (1)




Thật ra thì trừ bản thân Sở Hiên, bên người hắn bất kỳ kẻ nào, cho dù là Lý phi, Sở Vũ hay Hắc Mộc, cũng đã sớm nhìn ra, tình cảm của Sở Hiên với Tô Hồng Tụ rất không tầm thường, vượt quá xa quan tâm và để ý.
Tô Hồng Tụ lại lôi kéo Sở Vũ đến Thải Hoa lâu mua nam nhân, nhìn sắc mặt Sở Hiên cũng biết, giờ phút này khẳng định hận không thể chém Tô Hồng Tụ thành tám miếng, rút gân lột da.
Hắc Mộc vội vàng lui về sau lưng Sở Hiên, không dám lên tiếng.
“Đi xuống! Tất cả mọi người rời khỏi đây. Không có lệnh của ta, không cho phép đi lên trước.”
Sở Hiên lạnh như băng, mặt không thay đổi nói, mặc dù hắn cố gắng hết sức dồn nén, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút tàn ác, chút nổi giận.
Toàn thân Hắc Mộc run lên, đâu còn dám dừng lại dù chỉ một lát? Quay người lại rồi rời khỏi viện.
Pháp thuật của Tô Hồng Tụ mất hết, hoàn toàn không phát hiện Sở Hiên đã thấy nàng, nàng chỉ đi tới đi lui, không biết tại sao, cảm thấy trên người hơi lạnh.
Không nói thành lời cụ thể là cảm giác như thế nào, giống như nhiệt độ chung quanh đột nhiên giảm xuống một chút trong lúc này.
Tô Hồng Tụ nhìn chung quanh, khắp nơi trong sân này đều trồng đầy cây to, quả thật râm mát hơn bên ngoài, nàng lập tức không suy nghĩ nhiều, vẫn kiếm mùi đối phương đi từng bước qua.
Khó khăn lắm, cuối cùng tìm được căn phòng của nam hồ ly kia, Tô Hồng Tụ dùng sức ngửi một chút ở cửa phòng, chính là mùi này không sai, đây tuyệt đối là mùi thơm mà trên người hồ yêu mới có.
Tô Hồng Tụ kích động trong lòng, chịu hết nổi hạ thấp giọng, kêu lên ở cửa ra vào của đối phương: “Này! Này! Là ta? Ngươi nghe thấy không vậy? Ta tới cứu ngươi, này, này!”
Kêu thật lâu, cũng không biết vì sao, rõ ràng mùi vị đối phương đang ở trong phòng, bên trong phòng cũng có tiếng người châm trà uống nước, nhưng mà, chính là không ai tới đây mở cửa cho nàng.
“Này! Này! Ngươi điếc hả? Là ta, ta tới cứu ngươi...”
Một câu cứu ngươi còn chưa nói hết, Tô Hồng Tụ chỉ cảm giác bầu trời trên đầu mình càng ngày càng âm u, càng ngày càng tối tăm, giống như có một đám mây đen to lớn đang dần bao phủ nàng.
Sao vậy? Đây là trời muốn mưa sao?
Tô Hồng Tụ kinh ngạc trong lòng, quay đầu nhìn lại –
Không nhìn thì không sao, vừa nhìn, lập tức sợ tới mức hai chân như nhũn ra, thân thể nhỏ “Bụp” một cái, toàn thân dính trên ván cửa.
“Sao... Sao lại là ngươi?”
Tô Hồng Tụ ấp úng, một đầu đầy mồ hôi nhìn Sở Hiên đứng trước mặt mình.
Cả buổi sáng không thấy, hắn bị cái gì kích thích, sao tàn ác trên người hắn nhiều như vậy? Nhất là đôi mắt kia, lạnh như băng, âm trầm lạnh lẽo, dáng vẻ hắn nhìn nàng, giống như muốn lột da hủy cốt, muốn nuốt luôn nàng vào bụng.
Tô Hồng Tụ là thú, tất cả thú đều có dáng vẻ  như vậy, chứng kiến thấy nhỏ bé hơn mình, thì đi lên một ngụm nuốt lấy, thấy mạnh hơn mình, liền cụp đuôi ảo não chạy mất.
Cá lớn nuốt cá bé, tìm kiếm tất cả có thể tự vệ, tất cả là bản năng của động vật.
Sáng sớm, Sở Hiên cho nàng chỉ là cảm giác một lão hồ ly lạnh như băng, nhưng cũng không nguy hiểm, hiện giờ đột nhiên biến thành một con cọp lớn chỉ biết ăn thịt người, khỏi phải nói trong lòng Tô Hồng Tụ có bao nhiêu sợ, có bao nhiêu luống cuống.
“Cái kia, cái kia, ngươi đừng hiểu lầm, ta, ta tới...”
Đang tâm hoảng ý loạn, vắt hết óc muốn giải thích với Sở Hiên, đột nhiên phẫn nộ trong lòng Sở Hiên giống như dời núi lấp biển, sóng lớn xô bờ ùn ùn cuốn về phía ngực Tô Hồng Tụ.
Lần này, lại đâm ngực Tô Hồng Tụ đau ê ẩm, thiếu chút nữa không cách nào tiếp nhận được điên cuồng và phẫn nộ trong lòng Sở Hiên lao nhanh khuấy tung, đè ép khiến lòng nàng run rẩy.
Nhưng mà từ mặt Sở Hiên, Tô Hồng Tụ không hề nhìn ra chút biến hóa nào.
Từ vừa rồi, đến bây giờ, ánh mắt Sở Hiên nhìn nàng, vẫn lạnh như băng, sắc như đao nhọn.
“Ngươi đến chỗ ta trộm người?”
Sở Hiên nhìn Tô Hồng Tụ, đột nhiên nâng khóe môi, cười trầm thấp, tiếng cười trầm lạnh như băng, nghe được khiến trên dưới toàn thân Tô Hồng Tụ nổi da gà.
“Đúng rồi, thiếu chút nữa ta đã quên, ngươi vốn thích nam nhân như vậy, mặt trắng nhõ, thân nam nhân tướng mạo nữ nhân, rất xinh đẹp, vốn không giống như nam nhân. Người đâu, trói nàng, nhốt vào phòng chứa củi.”
Lần này Tô Hồng Tụ không vui lòng rồi, bị hai thị vệ cao lớn kéo đi, hai chân đá lung tung không có mục đích, “Sở Hiên, ngươi thả ta ra! Đừng tưởng rằng ngươi mang mặt nạ ta sẽ không nhận ra ngươi! Không phải chỉ đi dạo phố một chút cùng đệ đệ của ngươi, thuận tiện mua một người thôi sao? Ta cũng chỉ thấy mắt người đó quen thuộc, rất giống một người bạn của ta, lúc này mới nghĩ cứu hắn! Ngươi không cần bởi vì trong lòng ngươi xấu xa, cứ nghĩ chuyện như vậy, nên nghĩ những người khác cũng như ngươi, làm cái gì cũng hèn hạ xấu xa...”
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy sắc mặt Sở Hiên tối sầm lại, tay giơ lên... Một quả đấm giống như một cái chày sắt xen lẫn kình phong bén nhọn, “Vù” một tiếng đập về phía đầu Tô Hồng Tụ.
Dọa Tô Hồng Tụ sợ, thân thể nhỏ bé co rụt lại, đôi môi run lên, trên đầu hai lỗ tai hồ ly nhọn hoắt, lông mềm như nhung bị dựng lên.
Chỉ nghe một tiếng nổ “Rầm” kinh thiên động địa, trước mắt Tô Hồng Tụ lập tức bốc lên một đống bụi mù màu trắng, cánh tay cứng rắn như sắt của Sở Hiên vừa đúng dừng trên quai hàm nàng.
Tô Hồng Tụ nơm nớp lo sợ, nghiêng mặt nhìn sang bên, vừa nhìn, không riêng gì lỗ tai hồ ly của nàng, ngay cả chín d1end4nl3q21yd0n cái lông mềm như nhung, không ngừng phát run cũng bị hù dọa lộ hết ra ngoài.
“Oa! Buông ta ra! Cứu mạng! Hu hu, buông ta ra nhanh lên!”
Thì ra một quyền của Sở Hiên đánh vào bức tường sau lưng Tô Hồng Tụ, đấm khiến bức tường dày nửa thước nứt ra một cái hang nhỏ lớn bằng miệng chén.
Lần này hay rồi, hồ ly nhỏ bị sợ đến tim cũng sắp từ ngực bay ra ngoài, nhìn bức tường chia năm xẻ bảy  bên cạnh, sờ sờ đầu nhỏ mềm như nhung của mình, nghĩ thầm, hỏng rồi, nếu sau này tâm tình hắn không tốt, một quyền đánh vào trên trán mình, không phải hắn sẽ đánh mình đầu cổ phân ra, ngay cả đầu bay đi đâu cũng không tìm được sao?
Nghĩ như vậy, không khỏi kêu loạn chi chi chi chi, duỗi hai móng vuốt hồ ly nhọn hoắt sắc bén cào mãnh liệt trên ngực hai thị vệ cao lớn.
Hai thị vệ trơ mắt nhìn Tô Hồng Tụ bị bọn họ kẹp ở chính giữa, xách lấy hai tay giờ phút này đột nhiên biến thành một con hồ ly, nhìn loài này không bình thường, chín cái đuôi hồ ly trắng, đều hoảng hồn ú ớ.
Nếu không phải Sở Hiên còn ở bên cạnh sắc mặt âm trầm, ánh mắt bén nhọn mà nhìn bọn họ chằm chằm, sợ rằng bọn họ đã sớm vứt Tô Hồng Tụ qua một bên, tránh xa xa.
Hai thị vệ cao lớn không có cách nào, Sở Hiên không nói buông tay, cho dù bọn họ có một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám buông tay, đành phải miễn cưỡng, vừa trong lòng sợ đến mức dựng đứng tóc, vừa tiếp tục tay chân như nhũn ra giữ lấy Tô Hồng Tụ.
Mà dù sao, trải qua hù dọa như vậy, lực trên tay hai thị vệ đều buông ra không ít, Tô Hồng Tụ lại uốn éo vùng vẫy  như vậy, miệng lại sắc bén há ra hung hăng cắn, thật sự khiến cho nàng chạy ra ngoài, bóng dáng trắng như tuyết “Vèo” cái thoáng qua trước mặt Sở Hiên.
Lập tức reo hò: “Chi -” muốn bay qua tường chạy ra khỏi viện này.
Nhưng không ngờ, vừa mới thò móng vuốt lên đầu tường, đầu còn không thể thò ra bên ngoài, thì thân thể nặng xuống, hét thảm một tiếng “Chi -!” bất ngờ bị bàn tay to cường tráng có lực màu lúa mạch kéo lấy cái đuôi.
Không cần phải quay đầu lại nhìn, đoán cũng có thể đoán được, người ở sau lôi cái đuôi của Tô Hồng Tụ nhất định là Sở Hiên.
Tô Hồng Tụ nào chịu để Sở Hiên túm về? Sở Hiên giữ đuôi nàng không buông, nàng cũng liều mạng cào tường không thả, vừa cào, trong miệng còn không ngừng phát ra khiển trách “Chi chi chi”.
Tô Hồng Tụ cũng không biết, bản thân  xứng với sợ đến run rẩy, tròng mắt chuyển loạn khắp nơi, móng vuốt liều mạng cào tường, dáng vẻ ấy nhìn trong mắt Sở Hiên, không nói ra được tức cười, đáng yêu không tả được, nhất là hai lỗ tai hồ ly mềm như nhung, nhọn hoắt, không ngừng chuyển loạn, động một cái, giống như một sợi lông vũ nhẹ nhàng phất qua ngực Sở Hiên, chọc cho lòng hắn mềm nhũn, lửa giận lúc trước đã tan thành mây khói.
“Không cần cào nữa, xuống đây đi, tiếp tục cào, móng vuốt của ngươi sẽ gãy rồi.”
Cũng không biết vùng vẫy bao lâu, giằng co bao lâu, đột nhiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của Sở Hiên ở sau lưng nàng.
Tô Hồng Tụ nào chịu nghe? Quay đầu, nhe răng nhếch miệng trách móc Sở Hiên: “Chi chi chi – chi chi chi chi chi -”
(Còn lâu mới ngừng, ngươi tên đại trứng thúi này, nhanh cút ngay cho ta!)
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Sở Hiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lên bức tường trước mặt –
Rõ ràng hắn không dùng bao nhiêu sức lực, rõ ràng bức tường này dày gấp hai bước tường kia, vỗ nhè nhẹ như vậy, chỉ nghe một loạt “Rầm rầm rầm” vang lên –
Lúc này không phải bức tường bị đánh ra một lỗ, mà cả bức tường đều sụp đổ, tan thành mây khói ngay trước mặt Tô Hồng Tụ, hóa thành một mảnh màu trắng mê hoặc mà làm sặc người.
Mắt thấy ở giữa đống màu trắng, thân hình khủng bố mà cao lớn của Sở Hiên cách mình càng lúc càng gần, càng ngày càng gần, toàn thân Tô Hồng Tụ như nhũn ra, cực kỳ sợ hãi đành phải ra một chiêu cuối cùng – giả chết.
Chỉ thấy da bụng nàng lật lên, chổng vó, khi Sở Hiên đưa tay đến xách lấy nàng, “Chi -” một tiếng rồi ngừng thở, giống như bị dọa ngất, không bao giờ động nữa.
“A, vật nhỏ, thật biết điều, còn có thể giả chết.”
Mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn mà quyến rũ nhẹ nhàng cười bên tai nàng, theo đó, chính là tai khẽ đau, giống như có người nhéo lỗ tai nàng.
Khi Tô Hồng Tụ tỉnh lại từ giấc ngủ mê man, nàng cũng sớm không còn là hồ ly, mà trong lúc vô tình đã khôi phục lại hình người.
Tô Hồng Tụ ngẩng đầu, nhìn chung quanh, Sở Hiên không đưa nàng về Đông cung, mà vẫn giữ nàng trong hậu viện ở Thải Hoa lâu.
Mái tóc của nàng được búi thành búi tóc hình bán nguyệt đặc biệt trang nhã, trên người cũng tỏa ra hương hoa bách hợp dinendian.lơqid]on nhàn nhạt, rất hiển nhiên, đã có người tắm rửa thay quần áo cho nàng.
Là ai? Chẳng lẽ là Sở Hiên sức lực vô cùng lớn lại hung ác kinh khủng?
Tô Hồng Tụ lắc đầu, không thể nào, Sở Hiên thích sạch sẽ như vậy, sẽ không có chuyện tắm rửa thay quần áo cho người khác đấy.
Tỉnh dậy, hoảng sợ và sợ hãi cũng giảm xuống, trong bụng không khỏi kêu loạn ùng ục.
Ngước mắt vừa nhìn, ngay trên bàn gỗ giữa phòng vừa vặn bày mười mấy món ăn nóng hổi.
Lập tức không để ý nhiều như vậy, chạy đến trước bàn, ngay cả đũa cũng lười cầm, cầm lấy một đùi gà chiên vàng óng nhét vào trong miệng.
Đang ăn đến tận hứng, cửa kẹt một tiếng mở ra, một nam tử mặc trường bào màu lửa đỏ chậm rãi đi vào.
Tô Hồng Tụ cực kỳ kinh ngạc, đùi gà đang gặm ngoài miệng cứ rớt trên bàn như vậy.
Vóc người nam nhân to lớn cao ngạo, bởi vì sự vụ bận rộn, mấy ngày liên tiếp bôn ba, làn da vốn màu lúa mạch những ngày qua phơi thành màu đồng cổ đậm hơn, hình dáng ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy, đôi môi mỏng nhếch lên nụ cười mỉa, mặc dù châm chọc, nhưng mang theo hấp dẫn quyến rũ vô cùng.
Hắn có một đôi mắt đào hoa giống hệt Sở Dật Đình, giống như Sở Dật Đình vậy, đôi mắt đào hoa này sẽ không làm cho người ta có cảm giác cợt nhả, ngược lại tròng mắt u ám thâm thúy sẽ khiến cho người ta có cảm giác thâm trầm quỷ quyệt.
Một chiếc trường bào màu lửa đỏ, khiến phong cách tà mị của hắn đến tận cùng, tóc dài xõa xuống vai, càng lộ vẻ cuồng dã không kiềm chế được.
Gió đêm ngoài cửa thổi nhẹ hất tóc trên trán hắn, một cái ngước mắt, một cái ngoái đầu quyến rũ lại nhìn, nghiễm nhiên Sở Dật Đình hiện ra.
Tô Hồng Tụ cúi người, liều mạng ôm ngực, mới có thể ngăn chặn nhớ nhung và đau lòng kịch liệt như núi lửa phun trào trong nháy mắt.
Người tới không phải ai khác, chính là Sở Hiên, ca ca của Sở Dật Đình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.