Mị Cốt Thiên Thành

Chương 56: Đệ đệ của Tôn Kiệt




Lời Tôn Kha còn chưa dứt, Tô Hồng Tụ đã lắc đầu cắt lời hắn.
“Bỏ ta đi mà không thể lưu lại, chắc ngươi không hiểu đạo lý này. Người ta cũng không muốn ngươi, ngươi còn cứ liều chết không buông. Bản thân ngươi đường đường là nam tử hán, trừ giành nữ nhân với người khác, chẳng lẽ ngươi không còn chuyện gì tốt để làm? Không có nữ nhân, ngươi còn có thể quyền khuynh thiên hạ, còn có thể phú khả địch quốc, chờ khi người giữ tất cả trên đời này trong tay, kiểu nữ nhân gì không phải do ngươi tùy chọn? Nói không chừng, đến lúc Oanh Oanh không sùng bái ngươi không được, tự mình trở về rồi. Dáng vẻ nửa sống nửa chết giống như ngươi bây giờ, nói trắng ra, chính là không có chí khí, không có tiền đồ. Đổi lại ta là Oanh Oanh, ta cũng không sẽ không cần ngươi.”
Tô Hồng Tụ nói mấy câu như vậy, khiến đám người Tống Liễn bên cạnh nàng ngẩn ra, liên tiếp nhìn nàng chằm chằm vài lần, trong ánh mắt nhiều hơn vẻ sùng bái và tôn kính.
Bọn hắn cũng đều nghĩ như vậy, nam nhân đại trượng phu, dĩ nhiên nên lấy nghiệp lớn làm trọng, nếu ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, làm sao có thể bảo vệ gia đình, làm sao có thể bảo vệ thê tử?
Nhưng mà rất nhiều nữ nhân không hiểu đạo lý này, thê tử của Tống Liễn cũng không hiểu, mỗi lần hắn đi ra ngoài, thời gian hơi lâu một chút, Dong Dong lại tỏ vẻ lưu luyến không rời, trời cũng sắp sụp xuống.
Không ngờ, một thôn cô hoang dã dáng vẻ tầm thường, ngăm đen gầy nhỏ lại có kiến thức không tầm thường, khó trách Sở Dật Đình sẽ chọn nàng, nàng quả thật có thể đảm nhiệm thê tử Đế Vương.
Tôn Kha bị Tô Hồng Tụ chọc giận đến máu gần như phun hết rồi, run rẩy đưa tay, vô cùng oán độc chỉ về phía nàng: “Ngươi nói thật dễ nghe! Nếu đổi lại là ngươi, nếu gặp được nam nhân anh tuấn, quyền lực địa vị cao hơn Sở Dật Đình, ngươi có thể đảm bảo không động lòng không?”
Ý tứ trong lời này của Tôn Kha rõ ràng, hắn vốn biết chuyện Oanh Oanh từ hôn với hắn không trách được Sở Dật Đình, rõ ràng do Oanh Oanh tự thay lòng.
Buồn cười hiện giờ lúc nào hắn cũng muốn tới chặn Sở Dật Đình, lại còn muốn đầu độc nàng.
Tô Hồng Tụ ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn Tôn Kha sau lưng, xoay người sang chỗ khác, hừ khẽ: “Nếu là nam nhân ta chọn trúng, nếu hắn làm Hoàng làm Đế, ta sẽ trấn thủ một phương vì hắn, nếu hắn nghèo rớt mồng tơi, ta sẽ cùng hắn chân trời góc bể. Dù có một ngày, hắn da ngựa bọc thây, ta cũng sẽ theo hắn dưới đất.”
Tô Hồng Tụ phẩy tay áo bỏ đi, ánh hòa quang màu vàng rải đầy cả người nàng, giây phút đó, toàn thân trên dưới Tô Hồng Tụ đều đắm chìm trong ánh vàng vạn trượng, sáng chói đẹp mắt, đẹp như tiên trên trời.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người kinh hoàng, sắc mặt ửng hồng, phảng phất giống như bị trăm ngàn mũi tên nhọn rít gào hung hăng xuyên qua trái tim.
Nhất là Tôn Kha quay mắt chính diện về phía Tô Hồng Tụ, trái tim nhảy giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trên dưới toàn thân đều rung động lắc lư kịch liệt, gương mặt tuấn tú đỏ đến mức muốn nhỏ ra máu.
Trong một đám người, chỉ có Sở Dật Đình còn giữ được trấn tĩnh, nét mặt tự nhiên, sắc mặt lạnh nhạt, dù sao chỉ có hắn mới được nhìn diện mạo chân thật của Tô Hồng Tụ.
“Đi, ngươi còn đói không? Muốn ăn gì không? Ta dẫn ngươi đi.” Sở Dật Đình ôm eo Tô Hồng Tụ, cúi đầu nói.
Tô Hồng Tụ sững sờ, không nghĩ tới hắn sẽ dịu dàng hỏi mình như vậy. Nhưng mà bụng của nàng cũng no rồi. Nên lắc đầu nói: “Ăn no, không muốn ăn.”
Sở Dật Đình cười nhẹ, vẻ mặt dịu dàng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, tất cả mọi người đều sửng sốt. Lập tức mấy người cũng muốn nói: Đúng là một vật khắc một vật.
Tô Hồng Tụ ở trong Vương phủ của Sở Dật Đình không tới mấy ngày, những mỹ nhân mà Phụ hoàng hắn chọn cho hắn lục tục vào cửa.
Chuyện Tôn Kha và Oanh Oanh đã sớm truyền đi xôn xao khắp Đại Lương, hơn nữa Tô Hồng Tụ biết ca ca của Tôn Kha, Sở Dật Đình cho rằng lúc trước Tô Hồng Tụ đã biết chuyện này, cũng không hoài nghi nàng biết đọc tâm.
Một ngày này, trong Vương phủ liên tiếp tiến vào ba mỹ nữ, khó khăn lắm mới ngừng nghỉ trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng kêu hoảng hốt đến hơi cà lăm của quản gia: “Tiểu, tiểu thư... Mời qua bên này.”
Theo tiếng nói vừa ngừng, mọi người chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, một đại mỹ nhân chói lọi xuất hiện ở cửa Vương phủ.
Tầm mắt mọi người đều nhìn về nữ tử kia. Ngay cả Tống Liễn và Dong Dong đang làm khách ở Vương phủ cũng không tự chủ được mà ngẩng đầu lên nhìn về phía nữ tử kia.
Số tuổi của nữ tử kia tương đương với Tô Hồng Tụ, chừng mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc một bộ lụa mỏng màu hồng nhạt, duyên dáng yêu kiều. Khuôn mặt như trăng non, ngũ quan vô cùng lộng lẫy.
Mắt to thu thủy bích ba quét qua mọi người, ngực mọi người lập tức đập mạnh thình thịch, Dong Dong nao nao, ngay sau đó trên mặt nở rộ một nụ cười vô cùng xán lạn: “Muội muội, muội đã đến rồi?”
Thì ra đại mỹ nhân này không phải ai khác, chính là muội muội của Dong Dong, Oanh Oanh.
Tô Hồng Tụ nhìn mặt Oanh Oanh không chớp mắt, đương nhiên nàng không giống như người khác, bị khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng của Oanh Oanh mê hoặc, chỉ có điều cảm giác hơi kỳ quái.
Cảm giác kỳ quái này giống như lúc đầu gặp Sở Dật Đình, không, chính xác mà nói, là khi nhìn thấy nghĩa muội Lương Hồng Xu của Sở Dật Đình thì có.
Tướng mạo của Lương Hồng Xu và Oanh Oanh kia dường như hơi giống nàng.
Cái mũi của Lương Hồng Xu giống nàng, khéo léo mượt mà, đáng yêu non mềm.
Còn Oanh Oanh kia thì khuôn mặt gần như giống nàng như đúc, đều cùng là gương mặt trái xoan nho nhỏ.
Nếu như cộng thêm Thục phi mẫu thân của Sở Dật Đình, lấy cái mũi khuôn mặt đôi mắt từ trên mấy phụ nhân này ghép lại quả thật có thể ghép vào ra Thục phi.
Mặc dù Tô Hồng Tụ cảm thấy kỳ quái, nhưng không để chuyện này trong lòng, dáng dấp người với người giống nhau vốn là chuyện bình thường không liên quan gì, chỉ có điều một chút tương đối ngạc nhiên, những nữ nhân giống nàng đều kịp thời xuất hiện bên cạnh nàng.
“Đây chính là Vương phi mà Thánh thượng chọn cho Vương gia? Thật đẹp...”
“Đúng vậy, Oanh Oanh này đẹp hơn Tô Hồng Tụ kia gấp trăm ngàn lần.”
“Vương gia nhất định sẽ không lấy nữ nhân họ Tô kia, ngài cũng chỉ tâm huyết nhất thời thôi.”
Không biết vì sao, hình như tỳ nữ trong phủ Sở Dật Đình có địch ý rất lớn với Tô Hồng Tụ, từ ngày đầu tiên khi nàng dọn vào, họ đã xa cách nàng, chê cười, hôm nay xuất hiện đại mỹ nhân như Oanh Oanh, Tô Hồng Tụ càng bị đối phương so đến trong bụi bặm, ánh mắt chúng tỳ nữ nhìn nàng càng thêm khinh thường, thậm chí không hề e dè mà chế nhạo nàng ngay trước mặt nàng.
Tô Hồng Tụ không hề để ý đến bàn luận của mọi người, nàng vốn không có ý định làm Vương phi của Sở Dật Đình, thê tử Sở Dật Đình rất xinh đẹp, nàng sẽ chỉ mừng thay cho hắn.
Tô Hồng Tụ liếc qua Oanh Oanh, sau đó kéo lực chú ý lại, một lần nữa tập trung trên một bàn lớn đồ ăn ngon trước mặt.
Nước ô mai kia uống thật ngon, chua chua ngọt ngọt, vừa giải nóng, lại ngon miệng. Lại còn bánh bơ giòn, bắt đầu ăn có một mùi sữa thật ngon, lại ngọt, ngon quá.
Cuộc sống Vương phủ thật xa xỉ, trời nóng như vậy, cũng không biết Sở Dật Đình đào đâu ra nhiều băng như thế, đều thêm vào trong thức ăn, tiếp tục như vậy nữa, nàng thật sự không nỡ đi.
Đến đêm tôi, Sở Dật Đình mới hồi phủ, Tống Liễn và Dong Dong cười nghênh đón: “Lục, Vương gia, cuối cùng ngài đã trở lại.”
Sở Dật Đình bất đắc dĩ đáp lại: “Tống huynh, Dong Dong, các ngươi đã tới?”
Oanh Oanh cũng thướt tha duyên dáng nghênh đón, nhìn nàng mỉm cười bước đi, mọi cử động đều hết sức đoan trang, nhưng mặt nàng vẫn lộ ra cách nghĩ chân thật trong lòng.
Vừa thấy được Sở Dật Đình, gương mặt Oanh Oanh lập tức đỏ bừng, ngực càng đập thình thịch không ngừng, nàng mềm mại ngọt ngào nói, vô cùng thẹn thùng mà làm một lễ chào với Sở Dật Đình.
“Ra mắt Lục Vương gia, tiểu nữ có lễ này.”
Vừa nói, đôi mắt tròn xoe quyến rũ như nước câu người còn không ngừng nhấp nháy, không ngừng vứt ánh mắt quyến rũ về phía Sở Dật Đình.
Sở Dật Đình không đổi sắc mặt, thản nhiên nói: “Chào Oanh Oanh cô nương, bao năm không gặp, Sở mỗ rất nhớ.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng thái độ lại lạnh lùng xa cách, hoàn toàn không giống như ý trong lời hắn nói
Oanh Oanh không hề tức giận, vẫn cười yếu ớt nhẹ nhàng, đôi mắt quyến rũ hàm xuân nhìn Sở Dật Đình: “Dật Đình ca ca, sắc trời đã tối, chàng đã đói bụng đúng không? Oanh Oanh vừa mới d1end4nl3q21yd0n tự mình xuống bếp làm món gà say * mà chàng thích nhất, Dật Đình ca ca, nếu như không ghét bỏ, không ngại thử tay nghề Oanh Oanh một chút?”
(*) gà say: món ăn Hán truyền thống của vùng Chiết Giang, dùng rượu Thiệu Hưng làm gia vị cơ bản.
Vừa nghe đến chữ “Gà”, Tô Hồng Tụ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn xoe nháy nháy, nuốt nước miếng nhìn thẳng Sở Dật Đình.
Dù sao người đến đều là khách, thêm nữa, Oanh Oanh là muội muội của thê tử Tống Liễn bạn tốt của hắn. Sở Dật Đình không tiện từ chối, vì vậy chắp tay với Oanh Oanh, đáp ứng nàng: “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh, mời.”
Sở Dật Đình đưa tay, làm tư thế mời nàng ta đi vào trước, chính hắn đi theo phía sau Oanh Oanh, hai người một trước một sau đi vào sảnh chính.
Thấy Sở Dật Đình đi theo Oanh Oanh, Tống Liễn lặng lẽ đụng Tô Hồng Tụ một cái, đối diện với ánh mắt hỏi dò của nàng, hạ thấp giọng nói: “Ngươi còn không mau tới? Dật Đình ca ca của ngươi sắp bị đại mỹ nhân khác quyến rũ đi.” Dứt lời, còn đưa tay chỉ về phía sảnh chính.
Không giống như những tỳ nữ kia ở trong Vương phủ, Tống Liễn hết sức có cảm tình với Tô Hồng Tụ, thậm chí hơi thoáng có rung động, nếu như Tô Hồng Tụ không phải người của Sở Dật Đình, nói không chừng hắn đã sớm phái người đến nhà Tô Hồng Tụ đặt sính lễ rồi.
Tô Hồng Tụ liếc mắt nhìn Tống Liễn, lại liếc mắt nhìn Dong Dong bên cạnh hắn, cũng hạ thấp giọng nhẹ nhàng nói: “Có phải ngươi muốn đi gặp đại mỹ nhân đó, lại ngại quá, cho nên muốn tìm ta mở đường?” Nàng tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt to đều là chân thành.
Tống Liễn sững sờ, sắc mặt Dong Dong cũng thay đổi, lúc này, Tô Hồng Tụ khẽ lên tiếng: “Nếu ngươi không mở được miệng, ta sẽ tới giúp ngươi biểu đạt tình ý với Oanh Oanh tiểu thư, tin tưởng nàng ta sẽ không để ý cùng tỷ tỷ nàng ta hầu hạ ngươi!” Dứt lời, nàng hé miệng, chuẩn bị kêu lên.
Tống Liễn sợ hết hồn, vội vàng giẫm mạnh lên chân nàng. Hắn nào biết một cước này đạp đi, lại đạp vào khoảng không. Mà chính bởi vì mũi chân hắn dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa bị gãy. Đau đến hắn đổ mồ hôi hột.
Tô Hồng Tụ cười mỉm nhìn hắn, mắt to chớp chớp, vô cùng thật lòng nói: “Ngươi làm sao vậy? Có phải ăn đồ bị đau bụng không? Sao lại chảy nhiều mồ hôi như vậy?” Lúc nàng nói chuyện hơi lên giọng. Lập tức, Dong Dong bên cạnh mặt đen sì, trừng mắt lườm Tống Liễn, xoay người rời đi.
Tống Liễn cũng không để ý đến Tô Hồng Tụ nói giỡn, vội vã đuổi theo: “Dong Dong? Nàng đừng tức giận, nàng ta nói giỡn, Dong Dong!”
Vừa chạy, còn vừa quay đầu dữ tợn trợn mắt nhìn Tô Hồng Tụ vài lần.
Tô Hồng Tụ dùng ống tay áo che lại hơi thở mùi đàn hương từ miệng, dịu dàng mỉm cười.
Vừa rồi lúc Tống Liễn tới gần nàng, cách nghĩ trong đầu truyền đến rành mạch, hắn phong lưu hoa tâm như vậy, đáng đời nhận lấy chút giáo huấn.
Tiếng cười của Tô Hồng Tụ không khẽ, hoàn toàn truyền đến chỗ Oanh Oanh và Sở Dật Đình ở đại sảnh.
Giọng cười ngọt ngào nhẹ nhàng, giống như nhạc tiên, quanh quanh quẩn quẩn bên tai Oanh Oanh và Sở Dật Đình.
Sở Dật Đình nao nao, ngay sau đó nhếch khóe môi, trên mặt lộ ra nụ cười mềm mại vô hạn.
Oanh Oanh ngây ngốc nhìn Sở Dật Đình, nàng biết Sở Dật Đình lâu như vậy, còn chưa từng thấy hắn cười ôn nhu như thế bao giờ. Trong lúc này cơm nuốt không trôi, ánh mắt nhìn Sở Dật Đình vừa u oán vừa phức tạp.
Cả ngày Oanh Oanh quấn lấy Sở Dật Đình, không có ai cùng Tô Hồng Tụ, Tô Hồng Tụ buồn bực chịu không nổi, một ngày này, tự mình tìm kẽ hở, lặng lẽ chạy ra khỏi Vương phủ.
Đi chưa được mấy bước, đã nhìn thấy một nam nhân ăn mặc cổ quái cưỡi lạc đà mà Tô Hồng Tụ lần đầu tiên nhìn thấy khi tới Tây Kinh.
Lập tức tò mò không chịu được, vây quanh người ta vòng tới vòng lui, thế nào cũng không chịu để người ta đi.
Người cưỡi trên lưng lạc đà là Tướng quân dưới trướng Sở Dật Đình, trong ngày thường là người nghiêm khắc nhất, người dưới không phục tùng mệnh lệnh của hắn thì hắn xuống tay vô tình nhất.
Cũng không biết tại sao, nhìn mắt to thu thủy bích ba của Tô Hồng Tụ, nhìn ánh mắt tràn ngập chờ đợi và mong chờ của nàng, Tướng quân này không hạ quyết tâm đuổi nàng chạy đi được.
Hắn không những không hạ được quyết tâm, cũng bởi vì Tô Hồng Tụ vẫn cứ vòng tới vòng lui nhìn, gò má màu lúa mạch dần dần đỏ bừng.
Tô Hồng Tụ rất tò mò rồi, hận không thể kéo đối phương từ trên lưng lạc đà xuống, để nàng ngồi lên, nhưng mà, nàng không biết đối phương, hơn nữa, sắc mặt người ngồi trên lưng lạc đà rất nghiêm túc, nhìn ra rất hung dữ đó.
Sở Dật Đình không có ở đây, dường như lá gan của Tô Hồng Tụ cũng nhỏ đi không ít, thử nhiều lần, mãi vẫn không dám mở miệng, chỉ có thể vây quanh người ta vòng tới vòng lui. Trong đôi mắt kia lộ ra vẻ khát vọng mãnh liệt, gần như mỗi người ven đường đều cảm nhận được.
“Cái đó ta...”
Đang lấy hết dũng khí, định mở miệng, đột nhiên bên tai lại nghe được một giọng nói lạnh như băng, dường như đã từng quen biết: “Là Mã Tướng quân sao? Đã lâu không gặp, gần đây Mã Tướng quân có tốt không? Lạc đà này của Mã Tướng quân không tệ, không biết Mã Tướng quân có nguyện ý bỏ thứ mình yêu thích? Tại hạ nguyện ra một trăm lượng bạc mua nó.”
Tô Hồng Tụ sững sờ, quay đầu nhìn lại, quả nhiên, sau lưng nàng không phải ai khác, chính là Tôn Kha mấy ngày trước nàng đã từng hung hăng chế nhạo, hộc máu gần như muốn chết.
Tô Hồng Tụ vừa thấy Tôn Kha, thì biết nguyện vọng cưỡi lạc đà của mình không được rồi, không khỏi dẩu môi, lạnh lùng hừ khẽ, xoay người rời đi.
Tôn Kha dùng khóe mắt lạnh lùng liếc Tô Hồng Tụ, cũng không nói chuyện với nàng, dặn dò người dưới đưa lạc đà mới mua về phủ.
Mặc dù trong lòng Tô Hồng Tụ tức giận, nhưng nàng trời sinh chính là không mang thù. Không bao lâu đã quên sạch vụ này, lại cảm xúc dâng trào chen chúc trong đám người, theo người khác mò mẫm ồn ào, xem một đám người đi cà kheo, làm xiếc tạp kỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.