- Một điểm chiếu cố?
Trữ Huyên nghiền ngẫm nhìn Nghệ Phong, mặt cười thản nhiên.
- Được rồi! Ta thừa nhận có chút khó khăn!
Nghệ Phong thất bại, nói.
- Chỉ một chút khó khăn?
Trữ Huyên vẫn cười nhìn Nghệ Phong.
- Hơn một chút so với chút khó khăn đó!
Nghệ Phong điểm đầu ngón tay cái.
- Tiếp tục!
Trữ Huyên nhìn Nghệ Phong, đợi Nghệ Phong tiếp tục tăng độ khó.
- Thực sự rất đơn giản, chỉ muốn nàng tốn thời gian mấy năm, thậm chí là thời gian mười năm mà thôi, rất nhẹ nhàng!
Nghệ Phong chăm chú nói.
Trữ Huyên nghe được Nghệ Phong nói, cho dù lấy tính cánh thanh nhã vốn có, nàng thiếu chút không nhịn được vơ thứ gì đó trên bàn ném về phía Nghệ Phong.
"Tốn hao thời gian mấy năm, thậm chí mười năm", hắn còn không biết xấu hổ sao?
Nhìn Trữ Huyên nổi giận khiến bộ ngực sữa phậm phồng, tuy rằng Nghệ Phong được mở rông tầm mắt, thế nhưng hắn cũng sợ Trữ Huyên thực sự thẳng tay, đến lúc đó Nghệ phong có khóc cũng không ra nước mắt.
- Cái kia, nàng hãy nghe ta nói hết, thử xem có xứng với nàng tổn hao mấy năm thậm chí mười năm.
Nghệ Phong giải thích.
Trữ Huyên liếc giận nhìn Nghệ Phong, với kiểu khẩu khí đòi nàng mấy năm thậm chí là mười năm, nàng hận không thể cắn một ngụm tới tên nam nhân trước mắt kia, nhưng với tính cách của mình, nàng vẫn an tĩnh lại nghe Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong lấy ra Phong Thần Quyết từ trong nhẫn, đưa tới trước mặt Trữ Huyên, nói:
- Đây là Phong Thần Quyết, công pháp Địa giai viễn cổ, một vị trưởng bối trong sư môn ta nói qua, công pháp này có thể sánh ngang Thiên giai!
- Sánh ngang Thiên giai?
Cho dù là Trữ Huyên, bỗng nhiên nghe được câu này, trong lòng nàng cũng phải run rẩy hai cái, trong mắt toát ra vẻ chấn động. Nếu như thực sự sáng ngang Thiên giai, đừng nói lãng phí của nàng mấy năm, dù là vài chục năm sợ rằng các tiền bối trong tông cũng nghĩ là đáng giá, dù sao công pháp Thiên giai quá dụ hoặc rồi.
Nghệ Phong rất thỏa mãn với phản ứng của Trữ Huyên, tiếp tục nói:
- Ta không chỉ đưa nàng một môn công pháp sánh ngang Thiên giai, hơn nữa còn cho nàng một vị đệ tử có thể tu luyện công pháp Thiên giai, thiên phú người này không cần phải bàn, tuyệt đối không thua nàng.
Trữ Huyên nghe được Nghệ Phong nói như vậy, tiện tay mở Phong Thần Quyết do Nghệ Phong đưa cho nàng, rất nhanh vẻ chấn động trên mặt nàng càng đậm hơn, nhưng nàng lại lập tức cau mày:
- Điều kiện hà khắc nhưu vậy, ai có thể tu luyện được?
- Nếu không có điều kiện hà khắc như vậy, nó đã không còn bị vây trong công pháp Địa giai nữa! Có điều, nhưng điều kiện hà khắc đó không thành vấn đề, vấn đề là nàng có nguyện ý nhận bộ công pháp này không.
Nghệ Phong dùng thứ thanh âm đầu độc.
Trữ Huyên trắng mắt nhìn Nghệ Phong, nói:
- Công pháp này mặc dù rất dụ hoặc, các vị tiền bối trong tông nếu biết có một cơ hội như vậy khẳng định sẽ hi vọng ta nắm lấy. Thế nhưng nếu ta không muốn, các nàng cũng sẽ không bức ta. Phách Tuyệt Mị Trận của ta còn để ở chỗ ngươi lâu như vậy, cũng không định dùng làm chủ ý với bộ Phong Thần Quyết này. Có điều, ngươi định khi nào trả lại Phách Tuyệt Mị Trận cho ta?
- A! Phách Tuyệt Mị Trận quá mức trân quý, ta cũng không dám mang theo trên người. Ta để nó tại một địa phương rất thần bí, ta còn đào một cái động cất giấu nó vào bên trong! Rất sợ sẽ phụ lòng tin nhờ ta bảo quản của nàng.
Nghệ Phong cất lời lừa gạt.
Nghe Nghệ Phong nói, Trữ Huyên khẽ liếc mắt nhìn hắn, Phong Thần Quyết hắn còn mang theo trên người, nàng cũng không tin hắn giấu Phong Tuyệt Mị Trận kỹ tới như vậy.
- Oan gia! Nếu như sư tôn hỏi tới Phách Tuyệt Mị Trận, lúc đó ta biết giải thích thế nào đây!
Đáy lòng Trữ Huyên thì thầm một tiếng, thầm nghĩ nếu tới lúc đó, cứ đổ hết lên người Cơ Lạp, vừa nghĩ vậy, Trữ Huyên không khỏi cảm giác mặt mình đỏ lên, nàng còn chưa từng lừa gạt sư tôn bao giờ!
- Cái kia, ta dùng Phong Thần Quyết giao cho nàng bảo quản, nàng không ngại chứ?
Cho dù da mặt Nghệ Phong dày tới đâu, chiếm lấy Phách Tuyệt Mị Trận lâu như vậy, hắn cũng cảm giác đỏ mặt.
Trữ Huyên lắc đầu nhìn Nghệ Phong, nói:
- Thực sự có người tu luyện được bộ công pháp này? Nam hay nữ?
Nghệ Phong nhanh chóng gật đầu, nói:
- Chuyện này nàng yên tâm, ta đã nghĩ được biện pháp đạt được yêu cầu hà khắc đó. Vê phần người kia tự nhiên là nữ, nếu không ta cũng không phải giao cho nàng dạy.
Trữ Huyên nghe được Nghệ Phong nói thế, nàng cũng thở dài một hơi, mặc dù tông môn có nam đệ tử, thế nhưng bản thân nàng là tông chủ, nhất định phải chọn nữ đệ tử, đây là quy củ tương truyền chính thống, cho dù nàng cũng không thể vi phạm.
- Nếu nói vậy, ta có thể suy nghĩ!
Tuy rằng Trữ Huyên biết từ lúc Nghệ Phong mở miệng, nàng đã không thể cự tuyệt, thế nhưng hiển nhiên nàng không muốn cho Nghệ Phong quá cao hứng.
- Cái kia! Còn có chuyện khác muốn nói với nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nghệ Phong hơi cúi đầu, cử động này của hắn khiến Trữ Huyên cau mày, nàng lại có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, Trữ Huyên nghe được Nghệ Phong nói:
- Cái kia, Linh Nhi còn có một sư tôn khác!
- Còn có sư tôn?
Trữ Huyên sửng sốt, nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, lẽ nào hắn không biết một người bái hai sư tôn là chuyện tình vô cùng kiêng kỵ sao?
- Sư tôn của nàng là ai?
Trữ Huyên nghi hoặc hỏi, người có thể khiến Nghệ Phong đặt cùng vị trí với nàng, tự nhiên không phải hạng tầm thường.
- Người quen với nàng, Điệp Vận Du, tông chủ Hộ Quốc Tông!
Nghệ Phong giải thích.
- Là nàng?
Trữ Huyên cũng kinh ngạc, đối với nữ nhân phong thái mị hoặc vạn phần kia, nàng có ấn tượng rất sâu đậm.
- Nàng nguyện ý dạy dỗ một đệ tử cùng với ta?
Trữ Huyên rất rõ Điệp Vận Du có ngạo khí thế nào, cho dù chọn đệ tử cũng không quá có khả năng nguyện ý chung với người khác, dù sao cường giả luôn có tôn nghiêm của cường giả.
- Trước khi đến ta đã thuyết phục nàng rồi!
Nghệ Phong cười nói, nhìn Trữ Huyên chờ nàng trả lời. Nếu như Trữ Huyên thực sự không muốn cũng đành chịu, Nghệ Phong cũng không muốn làm khó Trữ Huyên.
Trữ Huyên trầm ngâm một chút, trong ánh mắt chăm chú của Nghệ Phong, nàng vẫn gật đầu.
Thấy Trữ Huyên gật đầu, trong lòng Nghệ Phong cũng tràn đầy mừng rỡ, ánh mắt nhìn nàng cũng nhu hòa hơn. Nghệ Phong rất rõ ràng, Trữ Huyên có thể đồng ý khi chưa hề gặp Linh Nhi, nguyên nhân rất lớn là bởi vì hắn. Dù sao, cho dù Trữ Huyên chọn đệ tử, sợ rằng Nhã Tông sẽ có đoạn chi phối, dù sao cũng không nhất định không thể tìm được người có thiên phú sánh ngang Linh Nhi.
- Phong Thần Quyết này ta muốn!
Trữ Huyên thản nhiên cười với Nghệ Phong, tựa hồ cũng biết tâm tư của hắn, nàng làm vậy là tránh cho Nghệ Phong thấy áy náy.
Nghệ phong nhún nhún vai, cười nói với Trữ Huyên:
- Vốn là tặng cho nàng!
- Có phải ngươi định chắc ta sẽ đồng ý!
Nghe được Nghệ Phong nói như vậy, Trữ Huyễn cũng như tiểu tình nhân, cả giận nói.
- Hắc hắc!
Nghệ Phong cười cười, tự nhiên sẽ không nói vậy!
- Nữ nhân có được bao nhiêu năm!
Trữ Huyên đột nhiên nói với Nghệ Phong.
Nghe Trữ Huyên rõ ràng đang oán giận mình, Nghệ Phong trắng mắt nhìn, tuy rằng dạy dỗ Linh Nhi có chút phiền phức, thế nhưng chỉ cần lúc nhập môn, còn lại đều do tự mình Linh Nhi, khi đó chỉ cần ở bên cạnh chỉ điểm một chút mà thôi, Trữ Huyên hoàn toàn có thể làm những việc mình muốn. Cũng theo đạo đồ đệ này, lão đầu tử vừa làm vừa hưởng, Nghệ Phong làm đồ đệ nhiều lăm như vậy, số lần được sư tôn dạy dỗ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lão đầu tử không hề nghi ngờ là vị sư tôn nhàn hạ. Đương nhiên, đối với lão đầu tử, Nghệ Phong vừa phỉ báng đồng thời cũng cảm kích. Nếu như lão đầu tử thực sự giữ hắn ở bên người kèm cặp, có thể hắn cũng không trưởng thành đến trình tự này.
Đối với Linh Nhi, Nghệ Phong cũng định như vậy, cho dù tương lao Trữ Huyên sủng ái nàng thế nào, hắn cũng hướng cho Linh Nhi tự mình chậm rãi thích ứng, chỉ có tự mình lục lọi đường đi mới tìm tới con đường thích hợp nhất, đây cũng là ấn tượng sâu đậm của Nghệ Phong đối với lão đầu tử. Tuy rằng Nghệ Phong không dưới một lần nghi hoặc đây có phải cái cớ cho lão đầu tử được lười biếng.
- Không có việc gì, nàng tiêu hao thời gian mấy năm trên người Linh Nhi, sau đó đến lượt ta chăm sóc nàng mấy năm.
Nghệ Phong hắc hắc cười nói.
- Ngươi nằm mộng!
Trữ Huyên liếc mắt giận nhìn Nghệ Phong, sắc mặt có chút phiếm hồng.
- Không phải mộng thì sao đây?
Nghệ Phong cười hắc hắc.
- Cái kia, Trữ Huyên, nàng xem chúng ta cô nam quả nữ cùng vào trong một phòng, chính là chủ đề lý tưởng cho người ta bàn luận, nàng xem chúng ta có hay không cũng tùy theo?
- Ngươi dám!
Trữ Huyên căng thẳng, trợn mắt nhìn Nghệ Phong, rất sợ hắn nói ra những lời khiến mặt nàng đỏ tới tận mang tai.
Nghệ Phong bĩu mỗi, nhìn Trữ Huyên rất xem thường, nói:
- Không truy cầu, không lý tưởng, không tình cảm!
Sắc mặt Trữ Huyên có chút phiếm hồng, trợn mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Ngươi còn chuyện gì không? Không còn gì nói thì… Uy, ngươi làm gì thế? Ngươi chạy đi đâu?
Trữ Huyên còn chưa nói hết, chỉ thấy Nghệ Phong đã xông vào trong buồng, điều này khiến sắc mặt Trữ Huyên càng thêm hồng nhuận, trong kia thế nhưng là buồng ngủ của nàng a.
Nghệ Phong đã sớm chú ý tới buồng trong này, hắn mặc kệ Trữ Huyên ngăn trở, ngáp một cái rồi nói:
- Vừa rồi tiêu hao quá nhiều hồn lực, lại phải chống đối dụ hoặc của nàng, ta đã sớm mệt chết, ta tùy tiện tìm một chỗ rồi đánh một giấc, khôi phục lại chút tinh thần.
- Thế nhưng…
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong đẩy cửa đi vào, nàng đưa tay ngăn cản nhưng không kịp, không khỏi trừng mắt giậm chân, trong lòng thầm mắng một câu hỗn đản.
Nghệ Phong nhìn chiếc giường thanh nhã trong phòng, hắn mặc kệ đi thẳng tới nằm xuống. Một cỗ hương thơm thoang thoảng ập vào mũi, Nghệ Phong vừa ngửi liền biết được đây là vị đạo của Trữ Huyên.
- Quả nhiên đây là khuê phòng của Trữ Huyên!
Trong lòng Nghệ Phong cười trộm, trên mặt vẫn ngiêm trang. Nghệ Phong biết, nếu như hắn biểu hiện ra một tia đắc ý, lập tức sẽ khiến Trữ Huyên xấu hổ rồi đuổi hắn ra ngoài, hắn còn không cho rằng mình là đối thủ Trữ Huyên, ít nhất hiện tại còn không phải.
- Cái kia! Ta đi ngủ một chút đã, nếu như nàng không muốn rình coi ta ngủ, xin mời ra ngoài. Đương nhiên, nếu nàng muốn xem ta ngủ cũng không sao, ta luôn luôn hào phóng.
Nghệ Phong rất nghiêm túc nói với Trữ Huyên.
- Hỗn đản!
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong thực sự ngã xuống giường rồi ngủ luôn, nàng dở khóc dở cười, hung hăng nhìn chiếc chăn của mình vẫn đắp được Nghệ Phong sử dụng, trong lòng hạ quyết tâm, chờ khi Nghệ Phong rời giường sẽ lập tức đốt chiếc chăn này đi.
- Hỗn đản! Mỗi lần đều khi dễ ta!
Trữ Huyên nghe Nghệ Phong thở đều, cuối cùng cũng không dám ngây ngốc lại trong phòng, suy nghĩ một chút liền đi tới kéo chăn cho Nghệ Phong, sắc mặt đỏ bừng đi ra ngoài, đáy lòng tự an ủi: dù sao đi nữa mình đã bị đối phương thấy hết, hắn ngủ lại trên giường của mình cũng không có gì.