Kết quả thực nghiệm của Nghệ Phong và Tần Y là, hồn lực đối với thể lực là có liên quan. Chỉ là ở trước mặt Tần Y. Chút hiệu quả ấy cũng bị biến mất đích không còn một mảnh. Nghệ Phong và Tần Y điên cuồng trắng đêm. Toàn bộ gian phòng cuối cùng cũng rất mất trật tự!
Tần Y chịu không nổi Nghệ Phong, hắn ở trên người nàng phảng phất vĩnh viễn không biết đủ, luôn luôn đòi hỏi không ngừng. Làm cho Tần Y không cách nào ứng phó, thế nhưng lại luyến tiếc cự tuyệt Nghệ Phong, lần nữa dung túng Nghệ Phong. Đến cuối cùng rốt cục hai người chịu không nổi. Ôm nhau mà ngủ, mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai.
Thời điểm Tần Y và Nghệ Phong đứng lên đi tới phòng khách, Tần Y thấy Liễu Mộng Nhiên nhìn hai người chăm chú, sắc mặt đỏ bừng, hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, tay không tự kìm chế được nhéo vào hông Nghệ Phong một cái thật mạnh.
Nghệ Phong, Tần Y và Liễu Mộng Nhiên chơi đùa một phen, cũng không có dừng lại ở phủ đệ. Nhanh chóng đi đến học viện Trạm Lam, Hồn Ấn Đỉnh tới tay, dù sao cũng phải đi báo cho Quái lão đầu biết tin vui.
- Quái lão đầu! Lão gia hỏa! Lão hèn mọn! Lão... Ôi, con mẹ nó, ai đánh đầu ta!
Nghệ Phong nổi giận mắng, quay đầu nhìn qua, vẻ trách móc biến đi đâu mất, Nghệ Phong nhanh chóng bày ra dáng tươi cười nịnh nọt.
- Ai nha. Quái lão, sao hôm nay ngài anh tuấn như vậy. Ta nghĩ ngài khẳng định có thể câu dẫn nghìn vạn thiếu nữ đó!
Nghệ Phong kiên định nói.
- Cái gì? Chỉ có nghìn vạn? Trước đây ta cũng có thể câu dẫn hàng tỉ!
Quái lão đầu nổi giận phản bác.
Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lấy hình tượng của ngươi, có hàng tỉ thiếu nữ theo sao? Sợ là những người kia đều là người không ra người, quỷ không ra quỷ!
- Phải, phải! Chỉ là nếu như Quái lão có thể dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của người, để những mùi lạ này biến mất, ta nghĩ nữ nhân ngài có thể thông đồng còn có thể tăng lên mấy lần.
Nghệ Phong thực sự chịu không nổi mùi hôi thối trong phòng Quái lão đầu, hắn có cảm giác muốn nôn mửa.
- Thực sự?
Con mắt Quái lão đầu nghi ngờ hỏi, sau đó nhìn Nghệ Phong hắc hắc cười nói:
- Không bằng ngươi giúp ta dọn dẹp đi? Nếu như ngươi giúp ta thanh lý, ta cho ngươi một môn Nhiếp Hồn Thuật cao giai, thế nào?
- Ngừng!
Nghệ Phong nhanh chóng cự tuyệt nói, đừng nói Nhiếp Hồn Thuật cao cấp, coi như là công pháp Thiên Giai, Nghệ Phong cũng không làm chuyện như vậy. Đi dọn cái phòng dơ bẩn này, Nghệ Phong khinh thường làm.
- Hừ! Ngươi không nên như vậy, dù sao ta cũng dạy cho ngươi rất nhiều điều!
Quái lão đầu hừ một tiếng, hiển nhiên đối với câu trả lời của Nghệ Phong rất bất mãn.
- Ngươi dạy như thế nào lòng ta biết rõ. Chỉ là hiện tại ngươi có phải là nên trả lại Ngũ Hành cho ta hay không?
Nghệ Phong trắng mắt nhìn hắn, đối với Quái lão đầu cũng không có cách nào. Chỉ là cũng nghĩ nên lấy Ngũ Hành trở về, Triệu lão nhiều lần nhắc nhở. Nghệ Phong nghĩ cần phải chăm chú nghiên cứu một chút.
- Thứ đó ngươi xem không hiểu, chờ ngươi hiểu ta sẽ đưa cho ngươi.
Quái lão đầu hiển nhiên là không muốn đưa ra.
- Ta chưa nhìn vì sao biết xem không hiểu. Không được, ngày hôm nay nếu như ngươi không trả ta, ta sẽ bảo sư tôn tự mình tới hỏi ngươi. Đến lúc đó đừng nói Ngũ Hành, ta sẽ nói ngươi lấy của ta rất nhiều thứ. Ngũ Hành là bảo vật của Tà Tông. Cho ngươi mượn nhìn đã là rất nể tình rồi.
Nghệ Phong hừ một tiếng nói, đối với Quái lão đầu trước mặt này, trừ uy hiếp ra mà nói, thật đúng là không có biện pháp khác đối phó hắn.
Quái lão đầu hừ một tiếng nói:
- Ngươi đừng dùng lão gia hỏa sư tôn kia uy hiếp ta, ta không tin hắn sẽ vì một quyển Ngũ Hành mà trở mặt với ta.
- Ách!
Nghệ Phong kinh ngạc, lập tức hắn hắc hắc cười nói:
- Được rồi. Ngươi không trả cũng được. Dù sao đi nữa Ngũ Hành hiện tại ta xem cũng không hiểu. Chỉ là nghĩ đến Hồn Ấn Đỉnh ngươi cũng không có hứng thú.
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong không đi đòi nữa, trên mặt hắn có chút đắc ý, chỉ là sau khi nghe được câu nói kia, sắc mặt hắn tràn đầy vẻ kinh hỉ:
- Ngươi tìm được Hồn Ấn Đỉnh rồi?
Nghệ Phong nhún nhún vai, làm như không có nghe Quái lão đầu nói.
Quái lão đầu nhanh chóng lấy ra Ngũ Hành từ trong lòng đưa cho Nghệ Phong nói:
- Trả Ngũ Hành cho ngươi!
Nghệ Phong ngạc nhiên, thật không ngờ Hồn Ấn Đỉnh đối với quái lão đầu có dụ hoặc lớn như vậy, Quái lão đầu cư nhiên trực tiếp trả Ngũ Hành cho hắn như vậy. Nghệ Phong đương nhiên không biết, Quái lão đầu đã chép một bản Ngũ Hành khác. Ngũ Hành không giống như những bí tịch khác, trong đó có dấu vết linh hồn không thể phục trách. Ngũ Hành chỉ là ghi chép hình ảnh văn tự, vẽ lại một bản cũng không khó khăn.
Nghệ Phong tiếp nhận Ngũ Hành, bỏ vào trong lòng, thấy Quái lão đầu coi trọng Hồn Ấn Đỉnh như vậy, hắn âm thầm tính toán nên mượn cơ hội này đánh cướp Quái lão đầu một chút.
- Hồn Ấn Đỉnh ở đâu? Có lấy được chưa? Ngươi biết được tin tức gì rồi? Này cũng không quan hệ, ngươi nói cho ta biết ở đâu, ta trực tiếp đi lấy.
Quái lão đầu có chút gấp gáp nói.
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu nói, hắn không khỏi líu lưỡi. Thầm nghĩ dụ hoặc của Hồn Ấn Đỉnh đối với Nhiếp Hồn Sư quả nhiên rất lớn, ngay cả Quái lão đầu cũng không từ thủ đoạn.
- Quái lão, ta không cẩn thận chiếm được Hồn Ấn Đỉnh rồi. Thế nhưng ngươi biết ta vì chiếm được nó mà bỏ ra bao công sức không? Ta bị thương nặng thiếu chút nữa không sống được, huynh đệ thủ hạ chết cũng bảy tám người. Đến cuối cùng dùng vạn kim mời chào cao thủ đi vào cướp giật, sau đó một hồng nhan tri kỷ của ta bị rạch vào mặt, ta thật muốn chết đi cho xong, ô ô...
Nghệ Phong vừa nói vừa rơi lệ.
Quái lão đầu xem thường nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường. Nghệ Phong không nói câu sau, hắn còn miễn cưỡng tin tưởng, dù sao Hồn Ấn Đỉnh trân quý như vậy, đoạt được cũng không phải là dễ, thế nhưng câu nói kia của Nghệ Phong, hắn trực tiếp không thèm nhìn lên. Hắn cũng không tin, có người dám rạch mặt hồng nhan tri kỷ của Nghệ Phong. Nếu như có ai thật làm như vậy. Tiểu tử này còn có thể an ổn ngồi ở đây sao? Không diệt cả nhà tên kia mới là lạ. Cho dù là Hoàng thất, sợ Nghệ Phong cũng không buông tha!
- Nói đi! Lần này cần chỗ tốt gì mới có thể làm cho ngươi giao Hồn Ấn Đỉnh.
Quái lão đầu nhàn nhạt nói.
- Hắc hắc! Vẫn là Quái lão thông minh! Lão đầu tử nhà của ta so ra kém ngài!
Nghệ Phong hắc hắc cười nói:
- Yêu cầu của ta cũng rất thấp, ngươi xem ta hiện tại cũng là Nhiếp Hồn Sư ngũ tinh cao giai, thế nhưng Nhiếp Hồn Thuật cao giai lại không có, ngài nên chỉ cho ta mấy môn? Cũng không đến mức làm mất uy thế của Quái lão a! Ít nhất là ta cũng theo ngài học Nhiếp Hồn Thuật mà!
Quái lão đầu quay đầu nhìn thoáng qua Nghệ Phong, gật đầu nói:
- Ngươi nói cũng có chút đạo lý. Nếu như vậy, ta sẽ dạy ngươi một môn Nhiếp Hồn Thuật. Có Nhiếp Hồn Thuật như vậy, ngươi cũng miễn cưỡng tính là một Nhiếp Hồn Sư cao cấp rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong ngẩn ra, Quái lão đầu lấy một quyển bí tịch từ trong lòng ra, tùy ý ném cho Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn quyển bí tịch trong tay, trong mắt cũng có chút hoài nghi, rất khó tin này sẽ là một môn Nhiếp Hồn Thuật cao giai.
Nghệ Phong cầm lấy bí tịch, mở trang đầu ra xem. Đập vào mắt là mấy chữ lớn làm trái tim Nghệ Phong mạnh mẽ nhảy lên.
- Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai cao cấp… Hồn Hóa Chiến Thần!
Nghệ Phong cảm giác tâm thần hắn mạnh mẽ run rẩy lên, nhất là bốn chữ Nhật giai cao cấp. Nhiếp Hồn Thuật vốn rất thưa thớt, đặc biệt Nhiếp Hồn Thuật Nhật giai cao cấp càng ít đến kinh khủng.
Bởi vì Nhiếp Hồn Thuật rất quỷ dị, làm cho uy lực của bí tịch Nhiếp Hồn Thuật cũng cao hơn vũ kỹ ngang cấp mấy lần. Mặc dù là vũ kỹ Nhật giai cao cấp, thế nhưng lực sát thương so với vũ kỹ Nhật giai cường đại hơn nhiều lắm.
Quái lão đầu này không ra tay thì thôi, vừa ra tay là làm cho toàn bộ trái tim Nghệ Phong đều thừa nhận không nổi áp lực. Đặc biệt câu nói phía sau của Quái lão đầu, làm cho Nghệ Phong có chút choáng váng.
- Thực lực của ngươi cũng không thể thi triển công pháp này nhiều lần, bằng không lưu lại di chứng ta mặc kệ.
Thực lực ngũ tinh cao giai, không thể thi triển nhiều lần? Vậy hắn tiêu hao bao nhiêu đây? Tiêu hao lớn có phải là đại biểu uy lực rất mạnh hay không?