Mị Ảnh

Chương 476: Không nỡ




 
Nghệ Phong cùng Trữ Huyên cứ im lặng ngồi đó, không ai mở miệng, hai người ngồi nhìn về phương xa, mặt trời đã sớm xuống núi, chỉ còn vầng trăng chiếu sáng toàn bộ thế giới. Gió nhẹ lướt qua, thổi bay mái tóc của Trữ Huyên, khung cảnh vô cùng duy mĩ.
Nghệ Phong một mực chăm chú nhìn nàng. Quả thực không kìm lòng được lại khẽ ngâm nga bài "khuynh quốc khuynh thành", đây là bài hát kiếp trước Nghệ Phong thích nhất. Cũng từng dùng nó để cưa cẩm một nữ hài, ai ngờ nữ hài đó nói thằng thừng chê "tục", lúc ấy Nghệ Phong nổi giận: ngươi có thể vũ nhục ta, nhưng không thể vũ nhục phẩm vị của ta. Vì vậy, Nghệ Phong lập tức đưa nàng vào "sổ đen", chuyện yêu đương vứt tuốt lên chín tầng mây. Thậm chí còn cùng đám hồ bằng cẩu hữu hãm hãi nàng, khiến cho mọi người tưởng rằng nàng là người không đứng đắn, bốn năm đại học không có bất cứ một nam nhân nào theo đuổi nàng, khiến cho nữ nhân này đến tận khi tốt nghiệp vẫn không hiểu được là vì sao?
Trữ Huyên nghe được giai điệu quen thuộc, khẽ nhếch miệng cười, chậm rãi nằm xuống, dùng tay gối đầu, nhắm hai mắt lại, cũng không biết là nhắm mắt dưỡng thần hay là đã ngủ rồi. Nghệ Phong thấy thế, tựa hồ bị Trữ Huyên cảm nhiễm, cũng hưởng thụ sự tĩnh lặng khó mà có được, chậm rãi nằm xuống, quan sát vầng trăng trên trời, chậm rãi nhắm mắt lại.
Khi hai người mở mắt ra, đã là hửng đông. Trữ Huyên cùng Nghệ Phong nhìn nhau cười, tựa hồ có cảm giác tâm linh đã trải qua một lần tẩy lễ.
- Thương thế của ngươi không sao rồi chứ?
Trữ Huyên hỏi.
- Vần đề lớn thì không có, chỉ có điều muốn khôi phục như dĩ vãng, không mất một thời gian ngẵn tĩnh dưỡng là không thể nào.
Nghệ Phong cười cười, tuy rằng lúc ấy hắn dùng Lôi Đình Phá Nhật Kiếm chặn được phân nửa công kích của Hồng Mộc, nhưng mà thực lực Vương cấp mạnh đến cỡ nào, cho dù chỉ là một kích thôi, cũng đã khiến cho hắn không thể khôi phục thực lực trong một thời gian ngắn.
- Vậy là tốt rồi!
Trữ Huyên thở dài, chỉ cần không phải là tổn thương trí mạng, Trữ Huyên tin chắc rằng Nghệ Phong sẽ gặp phải chuyện gì. Lúc trước, nàng bị trọng thương, Nghệ Phong chỉ cần một ngày đã có thể khiến cho nàng đi đứng trở lại, hiện tại với điểm thương tổn ấy, quả thực là không cần phải quá lo lắng. Nghĩ vậy, Trữ Huyên nhìn về phía Nghệ Phong nói:
- Ta phải rời đi rồi!
- Đã phải rời đi rồi sao? Nàng không đi cùng ta?
Nghệ Phong nhìn thẳng về phía Trữ Huyên. Ánh mắt Trữ Huyên có chút né tránh, hoảng hốt nói:
- Sư môn còn có việc, ta không thể nán lại bên ngoài quá lâu.
- Chỉ là hiện tại ta bị trọng thương, tiểu miêu tiểu cẩu đã có thể thương tổn ta, chẳng lẽ nàng không thể nán lại bảo vệ ta sao?
Nghệ Phong lo lắng nhìn Trữ Huyên nói.
- Có tiểu miêu tiểu cẩu to gan như vậy sao?
Trữ Huyên thầm nghĩ.
- Ngươi đã có thể đứng dậy, vậy chỉ có thể là ngươi khi dễ người khác thôi. Huống chi vị Tần thúc kia vẫn một mực ở cách đây không xa, hắn vẫn không lúc nào không đề phòng ta!
- Ách!
Nghệ Phong sững sờ, chợt nhớ tới thân phận của hắn cùng Trữ Huyên đối lập, ngược lại vẫn lý giải được hành động này của Tần thúc.
- Ách! Nếu như là ta không nỡ thì làm sao bây giờ?
Nghệ Phong nhìn Trữ Huyên cười hì hì nói.
Trữ Huyên chưa từng nghe qua lời nói nào trực tiếp đến như vậy, khuôn mặt đỏ ửng, thần nữ ngượng ngùng, phong tình vạn chủng.
- Ngươi vẫn làm không nỡ vị khuynh quốc khuynh thành kia phải không?
Vừa nói hết lời, thân ảnh Trữ Huyên nhanh như tia chớp, trong nháy mắt đã ở phía trên hư không.
- Trữ Huyên!
Nghệ Phong hô lớn, Trữ Huyên hơi dừng lại, đợi Nghệ Phong mở miệng.
- Kỳ thực cả 2 người các nàng ta đều không nỡ, ha ha...
Trữ Huyên nghe được tiếng cười càn rỡ của Nghệ Phong, cước bộ liêu xiêu thiếu chút nữa ngã từ trên không xuống, nàng không dám dừng lại thêm chút nào nữa, bộ pháp có chút hỗn loạn, lập tức rời đi, chỉ vài giây sau đã biến mất trong tầm mắt Nghệ Phong. Nghệ Phong thấy thế khẽ cười, ngồi xuống đất, chờ Tần thúc đến, Trữ Huyên ly khai, Tần thúc sẽ lập tức phát hiện ra. Quả nhiên không lâu sau, Tần thúc đã xuất hiện ở trước mặt Tần thúc. Chứng kiến sắc mặt Nghệ Phong có chút hồng nhuận, không chút dị thường nào, hắn chợt ngẩn người, trong lòng không ngừng bội phục vị thiếu gia trước măt này. Không thể tưởng được dùng thân phận đại biểu Thánh Tông, không những có thể lông tóc không tổn chút tổn hại gì dưới tay nữ nhân kia, hơn nữa thương thế cũng khôi phục rất nhiều.
- Vị tiểu thiếu gia này thật thần kỳ, khó trách tiểu thư lại yêu hắn say đắm đến như vậy!
Tần thúc cảm thán, bất quá cũng không có biểu lộ ra ngoài.
- Tần thúc! Cám ơn ngài một đường đi theo!
Nghệ Phong cười, nói lời cảm tạ đối với Tần thúc.
- Thiếu gia quá lời rồi, nếu không có ta, thiếu gia cũng sẽ không có chuyện gì. Là ta quá lo lắng rồi.
Tần thúc cười nói.
Nghệ Phong vừa cười vừa nói:
- Bất kể như thế nào, ta đều phải cảm ơn Tần thúc một tiếng!
Tần thúc cũng không nói gì nữa, thản nhiên tiếp nhận lời cám ơn của Nghệ Phong, sau đó nói:
- Bây giờ Thiếu gia muốn đi đâu? Ta sẽ hộ tống ngài trở về.
Nghệ Phong suy nghĩ một chút sau đó nói:
- Trở về đế đô!
Bản thân đã ly khai lâu như vậy, không biết hai đại hoàng tử đối phó với Tử Bang như thế nào, tuy rằng hắn đã sắp xếp mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy không an tâm, dù sao thực lực của hai hoàng tử tại đế đố cũng vô cùng khủng bố.
- Tốt! Chỉ có điều thiếu gia không cần nghĩ ngơi dưỡng thương sao?
Tần thúc có chút lo lắng hỏi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nghệ Phong lắc lắc đầu nói:
- Không cần, chúng ta cứ từ từ đi là được, không có gì đáng ngại!
Tần thúc cảm thấy vô cùng thần kỳ, ngay hôm qua Nghệ Phong đứng còn không vững, hôm nay sắc mặt đã hồng hào, ngay cả y sư cao giai cũng không có thủ đoạn thần kỳ như vậy. Tần thúc chưa từng nghe nói qua nữ thần y nào tên là Trữ Huyên.
- Đúng rồi, Tần thúc biết lúc nào Tần Y tỷ sẽ trở lại đế đô hay không?
Nghệ Phong hướng về Tần thúc hỏi.
- Điều này ta cũng không biết, bất quá, chắc là sau lần khẩn yếu quan đầu này, nàng sẽ quay trở về đế đô.
Tần thúc đáp.
Nghệ Phong nhẹ gật đầu, nhớ tới hàn độc của tần Y, hắn lại có chút đau đầu, tuy rằng Tần Y đã có thể khống chế được, nhưng càng áp chế, tương lại bộc phạt sẽ càng mạnh, áp chế càng khó.
- Khục, đến cùng có biện pháp nào khu trừ hoàn toàn hàn độc hay không?
Nghệ Phong bất đắc dĩ cười khổ, ngay cả Ngũ trưởng lão cũng bó tay, thì hắn còn có biện pháp gì. Lão đầu tử đã từng tiết lộ, nói là tu luyện Lăng Thần Quyết, mọi chuyện đều có khả năng. Chỉ có điều, Nghệ Phong cũng không quá tin tưởng vào điều này, bất quá cũng bởi vì những lời này, cho nên hắn bị lão đầu tử gạt tu luyện Lăng Thần Quyết, hơn nữa còn ba lượt cải tạo kinh mạch.
- Thiếu gia yên tâm! Có lão gia ở đó, hàn độc của tiểu thư hoàn toàn có thể kiểm soát! Cũng không sợ nó bộc phát!
Tần thúc thấy Nghệ Phong chau mày, hắn an ủi.
Nghệ Phong cười cười, nhưng cũng không có an tâm, cho dù thực lực mạnh hơn nữa, nhưng cuối cùng vẫn có một điểm cực hạn, không thể ngăn chặn hàn độc cả đời.
- Hy vọng thôi!
Nghệ Phong thở dài, phát tiết hậm hực trong lòng.
- Thiếu gia!
- Gì?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Tần thúc, không hiểu tại sao hắn đột nhiên gọi tên mình.
Tần thúc nhìn về phía Nghệ Phong chân thành nói:
- Nếu như thiếu gia không muốn khiến cho tiểu thư khó xử, thì hãy cố gắng tu luyện nên. Hiện tại ngài vẫn còn rất yếu, có lẽ tiểu thư đối với thiếu gia một mảnh thâm tình, nhưng tương lai tiểu thư phải kế thừa gia tộc, nếu như thiếu gia không đủ thực lực, chỉ sợ là tiểu thư sẽ bị gây khó dễ!
Nghệ Phong nghe được những lời này của Tần thúc chợt ngẩn người, sau đó lập tức nói.
- Tần thúc, ta biết rồi! Cảm ơn ngài nhắc nhở.
Tần thúc cười cười.
- Có lẽ là ta nhiều lời rồi, có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức như vậy. Hơn nữa ta tin tưởng vào tiềm lực của thiếu gia, nhất định có thể trở thành một cường giả chân chính.
Nghệ Phong cười cười, cũng không nói gì thêm, tâm tư còn đang đặt ở trên người Tần Y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.