- Ầm...
Khương Duy Kiệt mang theo trọng kiếm, hung hăng nện xuống mặt đất, mặc dù như thế, hắn vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm vô cùng nặng nề kia.
- Phụt...
Nương theo tiếng phun máu của Khương Duy Kiệt, Lăng Ngọc Nhã chợt đứng bật dậy, nàng nhìn vũng máu đỏ tươi trên mặt đất, nắm chặt tay lại, cố gắng ngăn cản cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
- Thất bại! Vẫn thất bại!
Lăng Ngọc Nhã thì thào, cảm thấy đắng chát. Trận chiến đầu tiên thất bại, trận thứ hai cũng thất bại, đối với Tĩnh Vân Tông sẽ mang lại ảnh hưởng như thế nào? Chỉ sợ là uy nghiêm của Tĩnh Vân Tông sẽ bị hạ thấp rất lớn. Trong lúc Lăng Ngọc Nhã còn đang hoảng hốt, thân thể Khương Duy Kiệt có chút giật giật, dùng trọng kiếm chống đỡ thân thể, không ngờ bắt đầu đứng dậy.
Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngay cả Nghệ Phong cũng vậy, uy lực của ba quyền này hắn hiểu vô cùng, Nghệ Phong tự cảm thấy nếu bản thân mình bị đánh trúng ba quyền này, không mất 1 tuần điều dưỡng đừng mơ tưởng xuống giường được. Nhưng mà Khương Duy Kiệt lại có thể đứng dậy, quả thực là cường hãn. Cảnh tượng này, lại khiến cho Lăng Ngọc Nhã cảm thấy hi vọng.
- Còn muốn chiến sao?
Nghệ Phong bình tĩnh nhìn Khương Duy Kiệt, hắn kính nể Khương Duy Kiệt.
- Ngươi thắng!
Khương Duy Kiệt đồng dạng vô cùng bình tĩnh nói.
- Ta chỉ là muốn biết một điều, đây có phải là thực lực chân chính của ngươi sao?
Nghệ Phong cười nói.
- Ngươi thử một chút, chẳng phải là biết hay sao?
Khương Duy Kiệt nói.
- Ta biết rồi, bất quá lần sau gặp lại, người thất bại nhất định là ngươi chứ không phải là ta!
Trong mắt Khương Duy Kiệt tràn đầy chiến ý, ánh mắt nhìn về phía Nghệ Phong vô cùng nóng bỏng.
- Đồng dạng, người đó cũng không phải là ta!
Nghệ Phong thản nhiên nói, nghênh tiếp ánh mắt của Khương Duy Kiệt. Toàn trường biến thành im lặng, không ai nói một lời nào. Toàn bộ ánh mắt đều hướng về 2 thân ảnh trên sân, nghe được ước định của bọn hắn! Đối với Nghệ Phong, bọn họ đã không còn dùng được từ nào để hình dung nữa rồi. Liên tiếp đánh bại 2 đệ tử kiệt xuất nhất của Tĩnh Vân Tông, cái này đủ để khiến hắn danh chấn trong những cường giả trẻ tuổi rồi.
Cảm thấy đầu óc có chút trì trệ, Nghệ Phong cấp tốc vận chuyển Lăng Thần Quyết khôi phục đấu khí cùng hồn lực. Đại chiến liên tục, đặc biệt là không ngừng sử dụng thuấn di cùng Hồn Toái, khiến cho đấu khí cùng hồn lực của hắn tiêu hao vô cùng khủng bố, thân thể cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi.
- Ngươi còn muốn tìm đệ tử tới khiêu chiến ta không?
Ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng nhìn về phía Lăng Ngọc Nhã, tràn đầy vẻ ngạo nhiên. Ánh mắt Lăng Ngọc Nhã nhìn Nghệ Phong vô cùng phức tạp, nàng há to miệng, nhưng không thốt lên được lời nào.
- Ha ha, xa luân chiến từ trước đến giờ bản thiếu gia không sợ! Chỉ cần ngươi đến bản thiếu gia đều tiếp được hết! Chỉ là ngươi còn có thể tìm được đệ tử ưu tú đến khiêu chiến ta hay sao?
Ngữ khí Nghệ Phong tràn ngập mỉa mai.
Lâm Mặc thấy tiểu tử trước mặt càn rỡ như vậy chợt nổi giận.
- Tiểu tử, ngươi đừng quên đây là chỗ nào! Hừ, đây là Tĩnh Vân Tông! Ngươi có vốn liếng gì mà đòi hung hăng càn quấy?
- Im miệng!
Lăng Ngọc Nhã chợt giận dữ quát lớn. Những lời như vậy, sao có thể nói ra?
- Ha ha, tốt! Tốt! Ta quên mất, nơi này là Tĩnh Vân Tông, một người đánh không nổi thì hai người, hai người đánh không nổi thì ba người? Đây là địa bàn của các ngươi, muốn đối phó với ngoại nhân như thế nào mà chẳng được?
Nghệ Phong cười to nói.
- Hi hi! Tĩnh Vân Tông thực là khí phách! Phong ca ca tới khiêu chiến, chẳng lẽ các ngươi muốn giữ luôn hắn ở nơi này hay sao? Chậc chậc, đây chính là khí độ của Tĩnh Vân Tông? Thua không chịu nhận rồi hả? Ha ha, trước kia Tĩnh Vân Tông vẫn biểu lộ ra bên ngoài bộ dạng vô cùng chính nghĩa, thì ra bên trong cũng không khác gì Thánh Tông ta, nhưng mà tối thiểu Thánh Tông ta không phải là đám ngụy quân tử!
Thi Đại Nhi cười khanh khách, đi đến trước mặt Nghệ Phong, thanh âm không lớn nhưng khiến cho tất cả mọi người đều nghe được.
Lâm Mặc cũng biết hắn lỡ mồm, khuôn mặt đỏ bừng giống như là gan heo!
Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn về phía đám người Lăng Ngọc Nhã trên đài, đỡ lấy Nghệ Phong ân cần hỏi han.
- Phong ca ca, ca ca không sao chứ?
Nghệ Phong phất tay ngăn cản Thi Đại Nhi, đi về phía Lăng Ngọc Nhã nói.
- Ha ha, đây là địa bàn của ngươi, ngươi muốn chơi thế nào, bản thiếu gia cũng tận lực bồi tiếp? Đơn đấu? Quần ẩu? Mạng ta ở đây, có bản lĩnh cứ tới mà lấy!
- Nghệ Phong, ngươi đừng quá kiêu ngạo!
Mặc dù biết Lâm Mặc biết hắn vừa lỡ lời, nhưng chứng kiển biểu lộ khinh thường của Nghệ Phong, hắn không nhịn được quát lớn.
- Kiêu ngạo?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Lâm Mặc mỉa mai nó.
- Bản thiếu gia kiêu ngạo đấy, ngươi làm gì được ta?
- Ngươi...
Lâm Mặc khó thở, khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
- Sư tổ, đệ tử nguyện ý tiến lên khiêu chiến Nghệ Phong!
Lâm Mặc quỳ rạp xuống đất quỳ rạp xuống đất, cùng lúc đó, hơn mười đệ tử trên đài đều quỳ rạp xuống, đồng thành hô.
- Đệ tử cũng nguyện ý khiêu chiến Nghệ Phong, giữ gìn tôn nghiêm của Tĩnh Vân Tông.
- Hồ đồ!
Lăng Ngọc Nhã phẫn nộ quát lớn, bàn tay vỗ mạnh xuống chiếc ghế đang ngồi, chiếc ghế lập tức vỡ tan.
- Đều đứng lên hết cho ta!
- Đệ tử nguyện ý giữ gìn tôn nghiêm của Tĩnh Vân Tông.
Đệ tử Tĩnh Vân Tông vẫn quỳ rạp trên mặt đất, một lần nữa đồng thanh hô lớn.
Nghệ Phong cười lạnh, nhìn cảnh này, khóe miệng nhếch lên, Tĩnh Vân Tông chính là như thế này sao?
Lăng Ngọc Nhã nhìn đám đệ tử đang quỳ rạp trên mặt đấp, lửa giận càng ngày càng thêm mãnh liệt. Bọn họ làm như vậy không phải là vãn hồi tôn nghiêm của Tĩnh Vân Tông mà khiến cho Tĩnh Vân Tông càng thêm mất mặt. Việc Khương Duy Kiệt khiêu chiến Nghệ Phong vốn đã sai lầm, chỉ sợ là sau này sẽ lan truyền ra tin tức, Tĩnh Vân Tông thua không chịu nhận. Bọn họ làm như vậy, càng khiến cho Tĩnh Vân Tông mang tiếng ỷ thế hiếp người. Đặc biệt là sau khi Nghệ Phong đã liên tục đánh hai trận, lại một lần nữa khiêu chiến.
- Ha ha, ngươi không có gì để nói sao? Như vậy bản thiếu gia thay ngươi đáp ứng! Bản thiếu gia đang muốn coi xem, bọn họ đòi lại tôn nghiêm của Tĩnh Vân Tông như thế nào!
- Phong ca ca...
Thi Đại Nhi khẩn trương. Đệ tử Tĩnh Vân Tông đều không kém, với trạng thái hiện tại của Nghệ Phong, quẩn ẩu cùng mười người này, chỉ xa luân chiến thôi cũng đủ khiến cho hắn mệt chết.
Nghệ Phong nhìn Thi Đại Nhi cười cười, ánh mắt một lần nữa hướng lên trên đài.
Thấy Nghệ Phong như thế, Thi Đại Nhi tiến lên một bước nói.
- Ta cũng muốn thử một chút, để xem đệ tử Tĩnh Vân Tông mạnh đến mức nào?
Nghệ Phong nhíu mày, quay đầu nhìn Thi Đại Nhi nói.
- Đây là chuyện của Tà Tông ta, nàng lui lại.
- Phong ca ca! Ta...
- Trở về!
Nghệ Phong cau mày lặp lại lời nói ban nãy.
Thi Đại Nhi thấy biểu lộ của Nghệ Phong như vậy, lúc này nàng mới không cam lòng gật gật đầu, thì thào một tiếng
"chỉ biết khi dễ người ta", sau đó lách mình rời khỏi.
- Đến đây đi! Bản thiếu gia muốn coi xem, đệ tử Tĩnh Vân Tông mạnh đến cỡ nào!
Nghệ Phong vung Tiêm Hổ Kiếm lên, nhìn Lăng Ngọc Nhã nói.
- Hi vọng, sau ngay hôm nay, ta trở về báo cáo chuyện này, lão đầu tử nhà ta sẽ không cảm thấy quá thất vọng!
Một câu nói, khiến cho sắc mặt Lăng Ngọc Nhã tái nhợt thêm vài phần.
- Sư tổ…
Đám người Lâm Mặc một lần nữa lên tiếng. Lăng Ngọc Nhã phất tay, không hề ngăn cản đám người Lâm Mặc nữa, vô lực ngồi xuống ghế, nhớ tới quãng thời gian khi còn là truyền nhân của Tĩnh Vân Tông. Liễu Nhiên đồng dạng khinh thường đối với Tĩnh Vân Tông, nàng chợt cảm thấy hai hình ảnh này chồng lên nhau tạo thành một.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Lâm Mặc chứng kiến bộ dáng như vậy của Lăng Ngọc Nhã, lập tức đại hỉ, xoay người, phi thân xuống dưới đài, chỉ thẳng mũi kiếm về phía Nghệ Phong nói.
- Lâm Mặc tới khiêu chiến!
Nghệ Phong nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái nói.
- Ngươi? Không có hứng thú! Ngươi không xứng! Hay là gọi tất cả đám sư huynh đệ của ngươi cùng lên một lượt đi!
- Ầm...
Tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc ong ong, Nghệ Phong điên rồi sao? Đệ tử Tĩnh Vân Tông cùng xông lên, bộ dạng hắn như vậy, sao có thể ngăn cản?
Hung hăng càn quấy!
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu mọi người. Rồi sau đó mới hoài nghi Nghệ Phong vừa bị đánh đến đầu óc hư hỏng rồi.