Mị Ảnh

Chương 46: Yêu cầu của Đại trưởng lão





- Đại trưởng lão, có gì dặn dò xin cứ nói.
Nghệ Phong bị Đại trưởng lão gọi đến liền ẩn ẩn có cảm giác xấu. Đại trưởng lão nhìn thẳng Nghệ Phong, tại gian phòng nhỏ hẹp này, phảng phất như tất cả không khí bị đè ép rất khó chịu.
Đừng nhìn Nghệ Phong bình thường trước mặt Đại trưởng lão cà lơ phất phơ, thậm chí dám đánh cướp Đại trưởng lão. Nhưng một khi Đại trưởng lão đã nghiêm túc lên thì đáy lòng của Nghệ Phong cũng phát run. Tại Thánh Địa, vẫn chưa có người nào dám không để Đại trưởng lão vào mắt. Đương nhiên, lão đầu tử là ngoại lệ. Người được hắn để vào mắt đúng là không nhiều lắm, tối thiểu hiện tại Nghệ Phong chỉ biết là lão tông chủ của Tịnh Vân Tông là người duy nhất.
- Nghệ Phong, một năm sau, ta muốn ngươi đánh bại Lưu Phong.
Đại trưởng lão đột nhiên nói ra một câu, ánh mắt vô cùng ngưng trọng, hiển nhiên lão rất nghiêm túc. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nghệ Phong sững sờ, lập tức cười đáp:
- Đại trưởng lão, ngài không phải không biết ta, một tên Lưu Phong mà thôi, tuy nhiên thiên phú của hắn có kiệt xuất một chút. Nhưng muốn đánh bại hắn rất dễ dàng.
Thiên phú của Lưu Phong cho dù trên toàn bộ đại lục cũng là người nổi bật, hiện giờ đã đạt đến Sư cấp. Sư cấp, danh như ý nghĩa, là tồn tại cấp bậc nhân sư. Với niên kỷ còn chưa tới hai mươi của hắn, thiên phú như vậy rất mạnh.
Thế nhưng, Nghệ Phong cũng không chân chính xem trọng hắn, chính mình có vô số thủ đoạn để thu thập. Tại Thánh Địa, quả thực có thể cho hắn khó lòng phòng bị.
- Nghệ Phong, ta nói ngươi đánh bại hắn, tức là chân chân thật thật dùng vũ lực đánh bại hắn. Mà không phải độc thuật hoặc là thủ đoạn khác.
Đại trưởng lão nhìn thẳng vào ánh mắt Nghệ Phong, ngữ khí kiên định, không cho hắn phản bác.
Nghệ Phong hơi sững sờ, nhìn Đại trưởng lão với vẻ rất ngạc nhiên hỏi:
- Đại trưởng lão, ngươi cũng đang nói giỡn ta đúng không?
Đại trưởng lão hừ nhẹ một tiếng nói:
- Ngươi cho rằng ta là nói đùa sao? Nghệ Phong, đừng cho rằng ta đang nói giỡn. Ta chính là muốn ngươi bằng võ lực của bản thân vào chính thức đánh bại hắn.
Nghệ Phong cảm giác mình nhức đầu hai vòng: trong vòng một năm muốn tu luyện đến Sư cấp, hơn nữa còn phải bại Lưu Phong, điều này có thể sao? Những lão gia hỏa này rốt cuộc là uống nhầm thuốc rồi chăng? Sao nguyên một đám bức ta như vậy?
- Điều này…Đại trưởng lão, ngài cũng biết… Nếu là lúc trước thì một tên Lưu Phong ta thật đúng là không để vào mắt. Nhưng là bây giờ thực lực của ta mất hết. Làm sao có thể đơn thuần chỉ bằng vào võ lực bại hắn?
Nghệ Phong nghiêm mặt nói.
Đại trưởng lão thản nhiên nói:
- Đó là chuyện của ngươi. Bất quá ta cho ngươi biết, nếu ngươi làm không được, ta sẽ để cho Lưu Phong giết ngươi. Cho dù sự tình này sư phụ ngươi biết cũng sẽ không so đo với ta. Cho ngươi nhiều đãi ngộ đặc thù ở Thánh Địa như vậy, nếu chút chuyện ấy mà ngươi còn làm không được thì ngươi còn không bằng chết đi. Thánh Địa không có rác rưởi.
- Phịch...
Nghệ Phong không nhịn được té ngã trên đất: bà mịa nó, lão gia hỏa ngươi nói đùa a. Trên đại lục, nào có ai trong vòng một năm có thể tu luyện đến Sư cấp. Đây là chuyện không thể nào. Huống chi, trong một năm đó chẳng lẽ Lưu Phong không chút tiến bộ nào sao.
Nghệ Phong nhìn ánh mắt kiên định của Đại trưởng lão, không có một chút thương lượng, hắn liền minh bạch. Nếu mình thật sự không đạt tới yêu cầu của hắn thì hắn thật sự sẽ để cho chính mình chết. Chủ ý này của Đại trưởng lão có lẽ sư phụ mình cũng không ngăn cản được.
Nghệ Phong dùng sức xoa xoa cái trán, hắn có cảm giác thật đau đầu. Vốn cho rằng một năm sau chỉ cần có một chút đấu khí ủng hộ thì việc thi triển độc thuật tuy không thể nói là xuất thần nhập hóa, thế nhưng đối phó một tên Sư cấp thì dư sức qua cầu. Thế nhưng một câu nói của Đại trưởng lão, quả thực là muốn bức tử Nghệ Phong a.
- Đại trưởng lão, ngài đừng yêu cầu cao như vậy được không? Lão đầu tử muốn ta nội trong hai năm khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông, ngươi muốn ta trong một năm đánh bại Lưu Phong, so với cái điều kiện kia còn hung ác hơn.
Nghệ Phong buồn rầu nói.
Đại trưởng lão con mắt sáng ngời, lập tức cao hứng hỏi lại:
- Sư phụ của ngươi - lão gia hỏa kia muốn ngươi trong vòng hai năm đánh bại truyền nhân Tĩnh Vân Tông?
Nghệ Phong gật đầu nghi hoặc hỏi:
- Làm sao vậy?
Vẻ mặt Đại trưởng lão tươi cười nói:
- Ha ha, không có gì. Vậy ngươi càng phải trong một năm bại Lưu Phong, bằng không căn bản không có cơ hội đi khiêu chiến truyền nhân Tĩnh Vân Tông.
Lão gia hỏa này, rốt cục cam lòng gia tăng áp lực trên người đồ đệ bảo bối của hắn rồi, chậc chậc, nội trong hai năm đánh bại Truyền nhân Tĩnh Vân Tông, so với ta còn ác hơn nhiều. Bất quá, tiểu tử này làm là đệ tử duy nhất của Thánh Địa, vậy thì phải chịu áp lực đặc thù một chút, tuy nhiên một chút này có hơi biến thái. Nhưng truyền nhân Thánh Địa mà không biến thái e rằng sẽ bị người ta chê cười, vậy không bằng hiện tại để cho hắn chết đi.
Miễn để hắn làm mất mặt Thánh Địa, lão gia hỏa kia cũng không hi vọng hắn làm mất mặt Tà Tông a. Huống chi ngay cả trấn tông chi bảo của Tà Tông, lão gia hỏa cũng truyền cho Nghệ Phong rồi. Chậc chậc, cũng không biết tiểu tử này đạt được Lăng Thần Quyết là may mắn hay là xui xẻo nữa. Hắc hắc...
- Đại trưởng lão, ta sẽ cố hết sức a. Tuy lão đầu tử truyền Lăng Thần Quyết cho ta. Thế nhưng có quỷ mới biết rõ nó có thật lợi hại như vậy hay không.
Nghệ Phong gặp tựa hồ không thể thương lượng đành phải chấp nhận.
Thời gian một năm, từ phế nhân đến Sư cấp, điều này thật sự có khả năng sao?
Đại trưởng lão nhìn thoáng qua Nghệ Phong, trong lòng của hắn cũng có nghìn vạn suy nghĩ: làm truyền nhân của Thánh Địa, sự kì vọng của hắn đối với Nghệ Phong cũng không kém hơn sư phụ của Nghệ Phong, mà ngược lại càng mạnh hơn nữa. Vì hạn chế của quy mà Thánh Địa một mực chỉ có thể giấu ở trong sơn cốc này. Thế nhân cũng không hiểu biết, thế nhưng không ai không hi vọng Thánh Địa danh dương thiên hạ với tư cách là Thánh Địa chân chính của cả đại lục.
Cả đời này Đại trưởng lão bọn hắn không thể rời khỏi Thánh Địa, chỉ có thể ký thác hi vọng lên người Nghệ Phong.
- Nghệ Phong, kiềm chế tính lười nhác của ngươi, xuất ra phần chăm chú kiên định khi ngươi học y thuật thì chuyện đánh bại Lưu Phong cũng không phải là không thể.
Đại trưởng lão vỗ vỗ bả vai Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong trợn trắng mắt: nguyên lai ngươi cũng biết khả năng rất thấp ah. Đại lục có ai trong vòng một năm đạt tới Sư cấp không. Mẹ nó, cố gắng lên, cũng không thể chết trong tay tên rác rưởi Lưu Phong được.
- Đại trưởng lão, nếu không có chuyện gì ta đi đây. Ta còn phải luyện công.
Nghệ Phong cũng có chút bất mãn, độ khó của nhiệm vụ đối với hắn mà nói thật sự quá lớn.
Đại trưởng lão gật nhẹ đầu nói:
- Đi đi. Trong một năm này thiếu khuyết cái gì có thể tới tìm năm người chúng ta, chỉ cần có thể tăng lên thực lực của ngươi lên, chúng ta đều có thể cho ngươi.
Đôi mắt Nghệ Phong sáng ngời, trong lòng lúc này mới thấy công bằng một chút. Hắc hắc, bảo vật trong tay mấy lão già này không ít, ta đều phải cướp tới tay. Huống chi, có sự trợ giúp của bọn hắn, tốc độ gia tăng thực lực tuyệt đối sẽ nhanh hơn gấp đôi.
...
Nghệ Phong theo Đại trưởng lão từ mật thất đi đến phía sau núi. Hắn đã trở thành phế nhân, chỉ có phía sau núi, người bên ngoài không thể vào mới có thể yên tĩnh. Quan trọng nhất là, Nghệ Phong xác thực muốn cố gắng tăng thực lực lên, dù sao đây là một thế giới mạnh được yếu thua. Huống chi, tôn nghiêm của mình không thể để cho đám người Lưu Phong khiêu khích. Bất kể như thế nào, chính mình phải đánh bại Lưu Phong.
Nhớ tới những câu vũ nhục phế nhân, Nghệ Phong cảm giác mình lại bắt đầu sôi máu lên, một màn năm năm trước lại như tái diễn trước mắt
- Lưu Phong, bản thiếu gia nhất định phải dùng một năm thời gian hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.