Mị Ảnh

Chương 419: Bát nước bẩn




 
Nghệ Phong đã có được tin tức đó, cũng không tiếp tục quan tâm tới phản ứng của tên mập. Hắn đi thẳng tới trước mặt Tư Cương, mắt tương đối lạnh, nhìn lướt qua vết thương bị Tiêm Hổ Kiếm gây ra, cười với hắn nói:
- Ai nha, máu của ngươi cũng nhiều thật, sẽ không chết mức chảy máu tới chết chứ?
- Hừ...
Tư Cương hừ lạnh một tiếng quay đầu đi chỗ khác, không nhìn Nghệ Phong. Nguồn: http://truyenfull.vn
Không thể tưởng tượng được Nghệ Phong chỉ cười nói:
- Thật ra ta chỉ muốn ngươi giúp ta một việc. Ta sẽ bỏ qua cho đám người các ngươi, vụ làm ăn lớn như vậy ngươi cũng không làm sao? Có phải quá choáng váng hay không?
- Hừ...
Tư Cương lại hừ lạnh một tiếng nói.
- Ta thèm vào, ngươi không thấy mình quá ngu ngốc sao? Vụ làm ăn lớn thế cũng không làm!
Nghệ Phong thấy bộ dạng lợn chết của Tư Cương, tức giận mắng to.
- Không làm thì không làm. Hiện tại bản thiếu gia sẽ giúp ngươi chảy hết máu trước!
Nghệ Phong giận dữ. Tên hỗn đản này rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Không giúp thì không giúp. Bản thiếu gia cũng rất ham thích công việc lấy máu này. Lúc ấy ở nông thôn của lão gia, ta giết gà giết vịt, chỉ cần một đao rất chuẩn! Nghệ Phong vẫn tỏ ra kiêu ngạo!
- Ngươi muốn ta hỗ trợ điều gì?
Ngay lúc Nghệ Phong muốn dùng Tiêm Hổ Kiếm đặt lên yết hầu Tư Cương một giọng nói mạnh mẽ vang lên, khiến Nghệ Phong không khỏi sửng sốt. Ngay lập tức trong lòng mắng to:
- Thèm vào, khi ta có lòng tốt muốn thương lượng thì ngươi không nghe, nhất định phải dồn ép bản thiếu gia này nhã nhặn đánh người mới được. Thật sự là một kẻ ngu ngốc!
- Sớm như vậy, có phải khiến ta khỏi phải lãng phí nước miếng không!
Nghệ Phong cười hì hì thu hồi Tiêm Hổ Kiếm.
- Cũng tốt, bản thiếu gia muốn các ngươi giúp ta một việc! Đây là một chuyện rất thần thánh. Ta cảm thấy các ngươi nhất định có thể hoàn thành rất hoàn mỹ!
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Tư Cương một cái nói:
- Bản thiếu gia chỉ cần ngươi phát tán một tin tức! Bản thiếu gia nghe nói lão tông chủ Tĩnh Vân Tông không có việc gì xuống núi cám dỗ nam nhân. Các loại dù thấp lùn, hay béo như quả bí đao, nam tử hèn mọn đáng khinh cũng không buông tha. Còn có sư phụ huynh đệ Tĩnh Vân Tông, cũng bị bắt ngủ cùng. Mỗi ngày đến tầm chiều muộn thượng đều có thể nghe thấy từ trong tiếng la hét truyền từ trong Tĩnh Vân Tông ra ngoài. Về phần chuyện dùng sức mạnh cướp đoạt dân nữ cùng thiếu nam lại càng nhiều! Chậc chậc, có phải có chuyện như vậy hay không?
Tư Cương nghe Nghệ Phong nói, mồ hôi trên trán hắn liền tuôn ra. Hắn kinh hãi nhìn Nghệ Phong. Nghệ Phong làm vậy chính là biến Tĩnh Vân Tông thành bát nước bẩn. Nếu như bị đại quái vật của Tĩnh Vân Tông biết được điều này? Bọn họ còn có đường sống sao?
- Có phải vậy không?
Nghệ Phong lộ ra vẻ cả người lẫn vật vô hại nhìn Tư Cương. Danh tiếng của Tĩnh Vân Tông ở đế quốc Trạm Lam quá tốt. Nếu Nghệ Phong lên núi khiêu chiến truyền nhân đương đại của Tĩnh Vân Tông, sợ là Nghệ Phong lập tức sẽ bị đồn đại thành tiểu quái thú tà ác. Còn Tĩnh Vân Tông sẽ trở thành anh hùng tiêu diệt quái thú. Nghệ Phong ở trên sân nhà của bọn họ, ở địa bàn của bọn họ bị vây sẽ trở nên yếu thế. Nếu lúc đó mọi người còn trăm miệng một lời kêu to "Ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt ngươi", khi đó chắc Nghệ Phong thật sự muốn khóc.
Cho nên việc đầu tiên Nghệ Phong phải làm chính là khiến Tĩnh Vân Tông trở thành bát nước đen. Sau đó Nghệ Phong lại lấy danh hiệu tiêu diệt tà ác, giơ trọng kiếm hét lớn " ta đại biểu ánh trăng tiêu diệt ngươi", vậy sẽ phong độ tới mức nào. Sợ là vô số con mắt thiếu nữ đều yêu thương nhung nhớ đi!
Lời nói con người rất đáng sợ, ba người thành hổ. Nghệ Phong cần phải làm thanh danh của Tĩnh Vân Tông trở nên thối nát. Ha ha, nếu hắn thành công, tông môn hỗn loạn. Chậc chậc, chắc chẳn lão đầu tử sẽ rất cao hứng?
Rốt cục làm như vậy có thể hiệu quả, hay không Nghệ Phong cũng không hề lo lắng, luôn luôn có vài người có suy nghĩ đơn giản sẽ tin tưởng, hơn nữa càng ngày càng có nhiều người nói tới, không tin cũng khiến người ta phải tin. Trung Hoa không phải có thành ngữ "ba người thành hổ" sao. Chỉ cần làm cho thanh danh của Tĩnh Vân Tông hơi thối một chút Nghệ Phong cũng đã cảm thấy thỏa mãn.
Nghĩ đến yêu cầu cao độ của người làm nghề cường đạo, chỉ số thông minh nhất định không thấp. Nếu để bọn họ đi truyền ra tin tức này, chắc hẳn bọn họ sẽ hoàn thành rất tốt. Tới khi đó. Nghệ Phong lại đi khiêu chiến. Thanh danh của hắn sẽ càng dễ nghe hơn rất nhiều! Điều Nghệ Phong hi vọng nhất chính là, thanh danh của Tĩnh Vân Tông và Thánh Tông cùng thối như nhau.
Đáng tiếc chính là, sự thối nát của Thánh Tông đã được tích lũy hơn một nghìn năm. Tĩnh Vân Tông muốn vượt qua cũng khó! Vì thế, Nghệ Phong cảm thấy hẳn là tiền của bối Thánh Tông sẽ tự hào về điều này. Không ngừng vươn lên đứng đầu đỉnh phong, ngạo mạn ép người tới mức nào!
- Chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy Tĩnh Vân Tông là nơi rất loạn sao. Cả tông môn đều loạn?
Nghệ Phong rất nghiêm túc nhìn nhóm người này.
Nhóm người này nhìn thấy ánh mắt Nghệ Phong cười cười, cả đám người bọn họ vội vàng quay đầu tránh né. Ánh mắt Nghệ Phong giống như ác ma. Trong lòng cả đám không ngừng mắng to:
- Chết tiệt... Đây là một kẻ có tâm lý vặn vẹo, biến thái cực độ, lại muốn biến Tĩnh Vân Tông thành bát nước bẩn. Nếu như điều này bị bọn họ tra được, chẳng phải bọn sẽ không còn có đường sống sao?
- Ha ha, thế nào? Cuộc giao dịch buôn bán này, các ngươi rất lời rồi còn gì? Chậc chậc, chỉ cần nói chuyện không cần động tay chân cũng có thể giữ lại cái mạng. Kinh doanh như vậy đến ta cũng muốn làm!
Bộ dạng Nghệ Phong nhìn đám người Tư Cương như muốn nói các ngươi đã chiếm tiện nghi lớn.
Ánh mắt đám người Tư Cương biến ảo bất định. Hắn biết rõ nếu hắn không đáp ứng Nghệ Phong, nhất định sẽ bị hắn dùng một kiếm chém rơi. Tư Cương cũng không cho rằng tươi cười trước mặt Nghệ Phong sẽ khiến không hạ thủ được. Nhưng, phá hư thanh danh của Tĩnh Vân Tông sao? Bọn họ chỉ nghĩ cũng đã phát run. Nếu đại quái vật tra ra bọn họ, bọn họ còn có thể có đường sống sao?
Dường như Nghệ Phong cũng biết Tư Cương đang suy nghĩ điều gì, hắn cười nói:
- Ha ha, các ngươi cần phải hiểu rõ. Nếu các ngươi không đáp ứng, hiện tại ta có thể một kiếm thu thập các ngươi. Nhưng chuyện bị Tĩnh Vân Tông phát hiện có lẽ sẽ còn rất lâu. Đương nhiên, chỉ cần các ngươi đủ thông minh, đủ kín đáo, ta không cho rằng Tĩnh Vân Tông có thể phát hiện là các ngươi đã truyền tin tức này ra.
Tư Cương nghe Nghệ Phong nói, ánh mắt u ám nhìn Nghệ Phong. Nhưng hắn cũng biết Nghệ Phong nói chính là sự thật. Hắn thoáng nhìn về phía phần đông huynh đệ té ngã trên mặt đất, sau đó nhìn Tiêm Hổ Kiếm trong tay Nghệ Phong. Cuối cùng hắn gật đầu trầm giọng nói:
- Ta đồng ý với ngươi!
- Ha ha! Ta nghĩ mụ mụ ngươi biết ngươi quyết định như vậy, nhất định sẽ khen ngợi ngươi là bé ngoan!
Nghệ Phong cười nói.
- Hừ...
Tư Cương hừ một tiếng.
Nghệ Phong cũng không quan tâm tiếng hừ của hắn, nhìn Tư Cương nói:
- Bản thiếu gia sẽ không giám sát ngươi, nhưng ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận. Các ngươi vừa ăn viên đan dược kia. Nếu không có giải dược của bản thiếu gia, đến lúc đó ta cũng không biết là thất khiếu chảy máu mà chết, hay là thân thể hư thối mà chết đâu!
Nghệ Phong thấy Tư Cương gật đầu, hắn mỉm cười tiếp tục nói:
- Rốt cục nên làm thế nào, ta nghĩ hẳn ngươi cũng là người thông minh? Ví dụ như lão tông chủ Tĩnh Vân Tông lén quan hệ với nam nhân, điên cuồng nhìn trôm và vân vân? Dù sao đi nữa cái gì có thể làm bại hoại thanh danh của nàng, thì các ngươi cứ nói!
- Biết!
Tư Cương thầm nghĩ tên Nghệ Phong có tâm lý vặn vẹo người, Tư Cương không phải là kẻ ngốc. Nếu hắn đã đáp ứng Nghệ Phong, trong óc hắn đã có một bộ phương án. Trên phương diện này hắn càng am hiểu hơn nhiều so với Nghệ Phong.
Nghệ Phong thấy thái độ của Tư Cương như thế, hắn cười ha ha:
- Ta sẽ chờ tin tức tốt của ngươi, biết ngươi không muốn thấy bản thiếu gia, bản thiếu gia rời khỏi đây trước. Bàn Tử, qua đây cho ta!
Tên mập thấy rốt cục ánh mắt Nghệ Phong đã chuyển về phía hắn, trong lòng hắn cũng phát run, nhưng không thể không vội vàng đi đến trước mặt Nghệ Phong, kinh sợ nói:
- Đại gia, ngươi có gì cần căn dặn?
- Dẫn đường! Bản thiếu gia đi xem thần khí ngươi đã nói thế nào!
Nghệ Phong nói.
- Dạ! Dạ!
Bàn Tử đi phía trước dẫn đường, trong lòng không được phỉ báng: "Hừ, ngươi cũng dám chú ý đến nó sao? Ngươi cứ chờ bị bao vây tấn công đi. Đến lúc đó còn không biết ngươi sẽ chết như thế nào đâu." Bàn Tử nghĩ vậy, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.