Mị Ảnh

Chương 408: Yêu cầu của Tiểu ma nữ




 
Khi Nghệ Phong đang lao nhanh trên đường, một làn hương thơm dũng mãnh xông vào mũi, Nghệ Phong không khỏi cười gượng. Tiểu ma nữ thật đúng là không chỗ nào không xuất hiện được! Không có cách nào khác, Nghệ Phong chỉ đành phải ngừng lại. Quả nhiên Nghệ Phong vừa dừng lại, một thân thể ôn hương liền nhào vào trong lòng hắn. Một mùi thơm ngát thấm vào ruột gan, dũng mãnh nhào vào trong lòng, lại khiến Nghệ Phong có chút phản ứng!
Nghệ Phong thoáng ngả đầu ra phía sau một chút, quan sát kỹ lưỡng Thi Đại Nhi một phen. Nàng tựa như đóa hoa ngậm sương buổi sáng sớm, với tư thế kiều diễm xinh đẹp nở rộ nhất. Trên mặt nàng rực rỡ động lòng người, dù không trang điểm lại đầy mê hoặc… Thân thể đã phát triển hoàn toàn, mềm mại đè nặng lên Nghệ Phong, khiến Nghệ Phong có cảm giác cái mũi có chút ngứa ngáy. Bởi vì thân thể nàng dựa sát vào Nghệ Phong, Nghệ Phong thoáng cúi đầu liền nhìn xuyên qua cổ áo của nàng, liếc mắt một cái là có thể thấy khe tuyết trắng, bộ ngực đẫy đà no đủ. Làn da giống như ngọc. Chỉ cần dùng ánh mắt có thể cảm giác được sự trắng mịn trơn mềm trong đó.
Nghệ Phong nhìn bộ ngực đang đè lên Nghệ Phong, mà thoáng có chút biến hình. Nghệ Phong vội vàng quay đầu đi chỗ khác.... Sao tai họa xinh đẹp này có thể kết hợp thanh thuần và yêu mị hoàn mỹ như thế. Chắc đây là mị thuật nguyên thủy nhất. Nghệ Phong có chút cảm giác không thể kiềm chế được! Tiểu ma nữ này, mị hoặc giết người không đền mạng.
- Phong ca ca, có đẹp không? Có muốn thấy rõ ràng hơn một chút không?
Thi Đại Nhi dùng giọng điệu ngọt ngào, ghé vào bên tai Nghệ Phong nói.
- Không đẹp!
Nghệ Phong bĩu môi, nhìn cái cổ trắng nõn Thi Đại Nhi của thoáng ửng đỏ, không nhịn được cười trộm: nha đầu kia tỏ ra mạnh dạn, thì ra trong lòng vẫn cảm thấy ngượng ngùng.
- Hihi! Không đẹp sao con mắt phong ca ca lại nhìn mãi? Phong ca ca không thành thật!
Thi Đại Nhi thổi hơi vào bên tai Nghệ Phong, thân mình càng dựa vào gần người Nghệ Phong thêm một chút.
Nghệ Phong nghe Tiểu ma nữ này nói vậy, hắn xấu hổ, chỉ đành phải nói lảng sang chuyện khác:
- Đại Nhi, có việc gì sao?
Thật ra Nghệ Phong cũng muốn để như vậy, thuận tiện nói chuyện chút chuyện nhân sinh lý tưởng các loại, nhưng lão đầu tử còn đang chờ. Lão đầu tử luôn luôn mặt dạn mày dày nói: chỉ có thể để người khác chờ hắn, không có chuyện hắn chờ người khác. Nếu tối nay mình mới qua, không biết hắn sẽ chỉnh mình tới mức nào. Huống chi bên cạnh hắn còn một Quái lão đầu tính tình cổ quái!
Nghệ Phong rất muốn phản kháng, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không đánh lại người ta!
- Hi hi... Phong ca ca không muốn nói chuyện nhân sinh cùng với Đại nhi sao? Hôm nay, Đại Nhi có thời gian. Sư tôn cũng không ở đây, chúng ta từ từ nói chuyện!
Ngực Thi Đại Nhi cạ nhẹ vào lòng Nghệ Phong, khiến trong lòng Nghệ Phong không ngớt dao động.
- Đại Nhi, thật ra Phong ca ca của nàng rất thuần khiết, bình thường cũng không làm loạn. Ta thấy khỏi cần phải nói chuyện nhân sinh đi. Ta vẫn cho rằng mình là một quân tử!
Nghệ Phong còn nói rất nghiêm túc, nói với vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Thi Đại Nhi không ngừng cười khanh khách, nàng tỏ ra rất luyến tiếc nói:
- Vậy thật sự là đáng tiếc. Ta còn muốn nói chuyện nhân sinh cùng với Phong ca ca! Không thể tưởng tượng được phong ca ca cũng biến thành quân tử, khụ. Để tránh phá hoại thanh danh quân tử tốt của Phong ca ca, ta thấy về sau chúng ta không cần nói chuyện nữa!
Khóe miệng Nghệ Phong run rẩy một chút, hắn nói:
- Cái đó, tất nhiên bình thường ta đều căn cứ vào tinh thần hy sinh cứu vớt hàng nghìn hàng vạn thiếu nữ, nếu Đại Nhi hết lần này tới lần khác muốn nói chuyện, thật ra ta có thể nguyện ý hy sinh cho nàng. Ai bảo ta có lòng tốt!
Tiếng cười của Thi Đại Nhi thật dễ nghe:
- Vậy hiện tại chúng ta nói chuyện luôn đi!
- Cái này không tiện lắm đâu? Ở đây có bao nhiêu người đến người đi?
- Không phải da mặt Phong ca ca dày sao? Sợ cái gì. Huống chi ngươi không phải căn cứ vào tinh thần hy sinh sao?
- Nhưng người ta sẽ xấu hổ!
- Không sợ! Sẽ không có ai chú ý đâu!
- Nhưng ta sợ đau!
- Yên tâm! Ta sẽ nhẹ nhàng một chút!
...
Trong lòng Nghệ Phong thật vô cùng hận. Tiểu ma nữ này chỉnh đến mức giết người không đền mạng, sớm không đến muộn không đến, cố tình đến vào lúc này. Nhưng vì sao nàng biết mình đang vội? Có vẻ như nàng không biết lão đầu tử, càng không thể biết chuyện lão đầu tử!
- Đại Nhi, nói đi! Có chuyện gì thì nói thẳng!
Nghệ Phong biết, nếu không làm hài lòng Tiểu ma nữ, hôm nay hắn cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện thoát thân.
Thi Đại Nhi ôm mặt Nghệ Phong, sau đó hôn lên một cái, cười khanh khách nhìn Nghệ Phong nói:
- Ta đã biết Phong ca ca là người tốt nhất!
Xong! Nụ hôn đầu tiên của ta đã không còn! Bị nữ sắc lang chiếm tiện nghi!
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Nghệ Phong khi bị Thi Đại Nhi hôn một cái. Hắn thật muốn trốn được một góc tối để khóc: không ngờ lại bị người ta khi dễ như vậy!
- Phong ca ca, ngươi sẽ đi đánh Tĩnh Vân Tông đúng không?
Thi Đại Nhi cười hì hì nói.
- Thì sao?
Nghệ Phong rất cảnh giác đối tiểu ma nữ này, Nghệ Phong không cẩn thận có thể mắc vào bẫy của nàng.
- Hi hi! Phong ca ca mang ta lên núi! Ta đi cùng với ca ca. Dọc đường còn có thể nói chuyện nhân sinh với ca ca nữa!
Thi Đại Nhi cười hì hì nói, trên khuôn mặt cười lộ ra vẻ phong tình, khiến người ta không ngừng mê say.
Trong lòng Nghệ Phong thầm cười trộm, tuy nhiên trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử:
- Làm vậy không tiện lắm đâu! Sư tôn nàng đồng ý sao?
- Không có việc gì! Sư tôn ta và ta cùng nhau lên núi. Nếu ca ca nguyện ý, cũng có thể nói chuyện nhân sinh với sư tôn ta. Ta sẽ không ăn giấm đâu!
Nói chuyện nhân sinh với Yêu Hậu? Nghệ Phong cảm giác lông trên toàn thân hắn đều dựng đứng. Làm vậy khác nào tự tìm cái chết. Tuy rằng nữ nhân kia xinh đẹp vạn phần, nhưng không một nam nhân nào dám tiếp xúc với nàng!
- Ách! Đại Nhi, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách nhất định thì tốt hơn! Nàng và sư tôn nàng cùng lên núi là được!
Trong lòng Nghệ Phong cảm thán, Yêu Hậu này thật đúng là gan lớn, đối đầu với Tĩnh Vân Tông nhiều năm như vậy, lại còn chạy đến đỉnh núi người ta, thật sự là quá ngạo mạn!
Thi Đại Nhi cười khanh khách nói:
- Nếu Phong ca ca không muốn cùng ta nói chuyện nhân sinh. Vậy quên đi! Tuy nhiên Phong ca ca, ca ca có thể sẽ giúp ta một chuyện hay không?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Thi Đại Nhi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Thi Đại Nhi tiếp tục nói:
- Không phải Phong ca ca muốn khiêu chiến với truyền nhân của Tĩnh Vân Tông sao? Hi hi, Phong ca ca có thể để ta đánh với nàng một hồi trước không? Hi hi... Ta rất muốn đánh với nàng một trận!
Nghệ Phong nghe thấy những lời này, đáy lòng lại cười trộm không thôi. Thì ra tiểu ma nữ này có chủ ý như vậy. Trước đây, tiểu ma nữ này đánh thua truyền nhân của Tĩnh Vân Tông một lần, sợ là một lòng muốn trả thủ lại!
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong không nói lời nào, nàng vội vàng nói:
- Phong ca ca. Ta đánh với nàng một trận trước. Ta đánh không lại thì ca ca lại lên!
Tuy rằng Nghệ Phong không biết Thi Đại Nhi mạnh thế nào, nhưng cũng biết tiểu ma nữ này cường hãn biến thái. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy nàng ra tay. Lúc trước ở thánh thanh danh của nàng vượt lên trên cả Nghệ Phong. Nếu không phải Nghệ Phong có thân phận đặc biệt, hẳn người đứng đầu thánh địa đã có tên là Tiểu ma nữ!
Tuy rằng trong lòng Nghệ Phong thiên nguyện ý vạn nguyện ý, dù sao hắn cũng rất thích có người đánh tiên phong, để hắn có thể điều tra được thực lực của truyền nhân Tĩnh Vân Tông.
Đương nhiên, Nghệ Phong sẽ không biểu lộ ra ngoài. Hắn vẫn tỏ ra rất khó xử nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Cái này không tốt lắm đâu?
- Có gì không tốt chứ? Dù sao đi nữa ta cũng là người của Thánh Tông. Đánh trước một trận, sau đó lại nói cho nàng biết, ta đến cũng không phải là đại biểu Thánh Tông quyết đấu với nàng. Ca ca suy lại đi. Có phải khi đó Tĩnh Vân Tông sẽ tức chết hay không? Hi hi...
Trán Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh. Thì ra đây mới là chủ ý thực sự của tiểu ma nữ này. Tuy nhiên, có thể khiến Tĩnh Vân Tông tức giận, sợ là lão đầu tử cũng sẽ rất cao hứng!
- Được rồi!
Nghệ Phong tỏ ra rất khó xử đành phải đồng ý.
- Phong ca ca, ca ca thật tốt!
Nói xong, Thi Đại Nhi hôn một cái lên mặt Nghệ Phong, thân ảnh liền biến mất.
Nghệ Phong không thể không cười khổ: Không ngờ lại như vậy, có thể lợi dụng xong là không để ý tới người ta?
Tuy nhiên Nghệ Phong nhớ tới việc lão đầu tử còn đang chờ, trì hoãn lâu như vậy, sợ là lão đầu tử đã nghĩ tới việc làm thế nào để chỉnh hắn! Nghĩ đến hai quái vật này, Nghệ Phong không nhịn rùng mình lạnh rung. Trong lòng cân nhắc, lần sau nhất định phải lấy mông Thi Đại Nhi ra. Đây đều là lỗi của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.