Mị Ảnh

Chương 397: Nói thêm câu nữa, bản thiếu gia giết ngươi




 
Đám người Nghệ Công nhìn dáng dấp Hoàng đế Trạm Lam như vậy, trong lòng cười thầm, không ngờ ở trước mặt Hoàng đế đánh người, điều này làm cho mặt mũi của Hoàng đế Trạm Lam còn đâu?
Quan viên kia rốt cục cũng phản ứng qua đây, hắn đưa tay che khuôn mặt bị sưng đỏ, mạnh mẽ nhào tới trên mặt đất, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
- Bệ hạ! Người thấy đó, Nghệ Phong kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, hắn không để bệ hạ vào trong mắt!
Tựa hồ Hoàng đế Trạm Lam thực sự rất tức giận, trên mặt vô cùng khó coi, thân thể bởi vì tức giận mà thở phì phò, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:
- Nghệ Phong, ngươi cho trẫm một lời giải thích!
Nghệ Phong thấy Hoàng đế Trạm Lam giả bộ như vậy, đáy lòng rất xem thường, Nghệ Phong kiệt ngạo bất tuân nói:
- Bệ hạ! Thần cho rằng thời điểm người và thần nói chuyện, cẩu không thể xen mồm!
Lời vừa nói ra làm cho sắc mặt tên quan viên nằm dưới mặt đất kia đỏ bừng, hắn hướng Hoàng đế Trạm Lam khóc ròng nói:
- Bệ hạ! Hắn...
Thế nhưng hắn nói còn chưa có xong, thanh âm bổng nhiên im bặt, chỉ thấy Nghệ Phong lưu lại một tàn ảnh, tay phải đã bóp lấy cổ hắn, quan viên này mặt đỏ bừng lên, ngay cả hô hấp cũng khó khăn!
- Ngươi tin hay không, ngươi nói thêm câu nữa nói, bản thiếu gia giết ngươi?
Trong giọng nói của Nghệ Phong đầy sát ý, làm cho cả đám quan viên ở đây đáy lòng rùng mình.
Ánh mắt chuyển tới quan viên bị Nghệ Phong bóp cổ, thấy đầu lưỡi hắn đã lè ra, nhãn thần nhìn Nghệ Phong cũng trở lên khiếp đảm, đây là một người điên, ở trước mặt Hoàng đế, tại hoàng cung đại điện, cư nhiên chuẩn bị giết người?
Đám người Nghệ Công nhìn hành vi điên cuồng càn rỡ này của Nghệ Phong, nội tâm bọn hắn vui vẻ không ngớt, đồng thời lại không khỏi run rẩy, ít nhất bọn họ cũng không có can đảm ở địa phương này làm loại chuyện kia.
- Bệ... Bệ hạ...
Quan viên kia nỗ lực mở miệng la lên, thế nhưng hắn vừa mở miệng, ta của Nghệ Phong lại siết chặt thêm vài phần, thanh âm của hắn lần thứ hai bị bóp chết.
- Ngươi nói nữa, bản thiếu gia sẽ chém đầu chó này của ngươi!
Những lời này làm cho hiện trường một mảnh vắng vẻ, ánh mắt cả đám định ở trên người Nghệ Phong, trong lòng cảm thán, tiểu tử này quá điên cuồng rồi!
Đồng dạng, Tam Hoàng tử cũng hít sâu một ngụm lãnh khí. Hắn biết Nghệ Phong luôn luôn kiêu ngạo, thế nhưng lấy sự thông minh của hắn, vì sao ở hoàng cung đại điện làm ra chuyện tình như vậy? Hắn thực sự không muốn sống nữa sao?
Tam Hoàng tử không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng đế Trạm Lam, thấy trong mắt Hoàng đế Trạm Lam hiện lên quang mang, chợt lóe lên rồi tắt, sau đó biến thành sắc mặt nổi giận.
Có chuyện rồi!
Đây là phản ứng đầu tiên của Tam Hoàng tử khi hắn thấy biểu tình của phụ hoàng, nhìn biểu tình của Nghệ Phong và phụ hoàng hắn thì có chút không đánh lòng.
- Bệ hạ! Nghệ Phong cư nhiên hành hung ở nơi này, thần thỉnh cầu bệ hạ chém giết Nghệ Phong!
Nghệ Công sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, vội vàng tiến lên trước một bước, hướng Hoàng đế Trạm Lam nói.
- Bệ hạ! Thần thỉnh cầu chém giết Nghệ Phong!
Nghệ Công vừa lên tiếng, nhất thời làm cả triều thần đều tán thành, cả đám yêu cầu chém giết Nghệ Phong.
Hoàng đế Trạm Lam nhìn như rất tức giận, hắn vỗ đầu rồng trên long ngai, hướng Nghệ Phong quát lên:
- Nghệ Phong, còn không buông tay!
- Vâng!
Nghệ Phong cười hì hì nói một tiếng, tay thả quan viên kia ra, thế nhưng dưới chân lại hung hăng đá hắn một cước, một cước này làm quan viên kia phun ra máu bay đến trước mặt Nghệ Công, sau đó hôn mê bất tỉnh.
- Chó của ngươi, trả lại cho ngươi!
Lời nói ra làm cho tất cả mọi người hít sâu một ngụm lương khí, đây là Nghệ Phong làm trò toàn bộ triều thần, trước mặt Hoàng đế Trạm Lam khiêu khích Nghệ Công! Trên đời này còn có chuyện gì Nghệ Phong không dám làm?
Nghệ Công nhìn quan viên bất tỉnh ở trước mặt hắn, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, gân xanh trên tay bạo động, hắn thậm chí muốn học Nghệ Phong, động thủ trong hoàng cung đại điện, thế nhưng hắn chung quy không có dũng khí này.
Hoàng đế Trạm Lam lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, suy yếu vừa rồi phảng phất biến đi đâu hết, hắn cả giận nói:
- Nghệ Phong, ngươi thật to gan!
Mọi người thấy Hoàng đế Trạm Lam phát hỏa lớn như vậy, cả đám nhìn Nghệ Phong có chút hả hê, thầm nghĩ, tiểu tử, kiêu ngạo là phải trả giá nặng!
Nghệ Phong tiến lên trước một bước, hướng Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Bệ hạ, ta bất quá là vì người thanh lý kẻ có hại cho tập thể! Ta cho rằng bệ hạ không nên khiển trách ta, mà nên biểu dương ta!
Lời vừa nói ra làm cho Tam Hoàng tử cũng suýt nữa tè ngã xuống đất, hỗn đản này ở trong triều làm như vậy, còn muốn biểu dương? Không chém giết ngươi tại chỗ là may mắn lắm rồi!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Hoàng đế Trạm Lam giận dữ mà cười, nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:
- Ngươi nói một chút, vì sao ta phải biểu dương ngươi?
Nghệ Phong thấy Hoàng đế Trạm Lam tức giận đến toàn thân run rẩy, đáy lòng hắn bĩu môi. Lão gia hỏa này nếu như ở kiếp trước đi đóng phim, có lẽ sẽ rất nổi tiếng!
- Ta vẫn cho rằng, thiên hạ là thiên hạ của bệ hạ, thần tử là thần tử của bệ hạ! Thế nhưng hiện tại thần tử lại kéo bè kết phái, không có để bệ hạ vào mắt chút nào, thần tử như vậy bệ hạ còn cần làm gì, còn không bằng chém hết đi để thay người mới!
Nghệ Phong lạnh lùng đảo qua đám người Nghệ Công.
Đám người Nghệ Công nghe Nghệ Phong nói, ánh mắt mạnh mẽ ngưng trong. Sau đó nhìn thoáng qua sắc mặt Hoàng đế Trạm Lam càng trở khó coi, bọn họ tựa hồ có điểm minh bạch vì sao Nghệ Phong kiêu ngạo như vậy, còn có thể đứng ở chỗ này?
Tam Hoàng tử nhớ tới biểu tình vừa rồi của Hoàng đế Trạm Lam, trên mặt hắn có chút tươi cười, lấy sự thông minh của hắn, hầu như có thể suy đoán được vì sao như vậy, một Hoàng đế ghét nhất chính là thần tử kéo bè kết phái, mà hiện tại trong đế quốc, chuyện tình kéo bè kết phái đã không là cái gì bí mật. Sợ rằng đây là phụ hoàng cho những người này một cảnh báo, mà Nghệ Phong vừa lúc được chọn làm người chấp hành!
Thế nhưng cũng không phải mỗi người đều có thể nghĩ đến như vậy, một quan viên lần thứ hai đứng ra, hướng Hoàng đế Trạm Lam nói:
- Bệ hạ, Nghệ Phong hắn...
Như trước hắn nói còn chưa nói hết, Nghệ Phong đã hung hăng đạp lên ngực hắn, người này trong nháy mắt bay ngược ra ngoài, hung hăng đập trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi, những quý tộc này sống an nhàn sung sướng, sao có thể chịu được một cước này của Nghệ Phong, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.
Mọi người hít sâu một hơi, nghĩ không ra ngay cả quyền nói chuyện Nghệ Phong cũng cướp đoạt, ở trước mặt hoàng đế, cướp đoạt quyền nói chuyện của người khác, đủ cuồng vọng a!
Chỉ là một màn này cũng chấn động nhân tâm bọn họ, không ai dám đứng ra nói nữa, quỷ mới biết người điên này có thể một cước đạp chết người hay không!
Mà để cho bọn họ hoài nghi nhất chính là thái độ của Hoàng đế Trạm Lam, nếu như người khác làm như vậy, đã sớm bị thị vệ đến chém giết, thế nhưng hiện tại Nghệ Phong cư nhiên không có việc gì như trước, ở nơi này không ngừng kiêu ngạo, cái này để cho bọn họ rất hoài nghi.
Vẫn là những quan viên này thông minh, bọn họ đều đã nhìn ra bầu không khí có chút quỷ dị, ít nhất bệ hạ vĩ đại của bọn họ chỉ là tức giận trên mặt, lại không hề có động tác chút nào. Bằng không, Nghệ Phong ở trong hoàng cung đại điện nháo như vậy, không biết đã chết bao nhiêu lần!
Trong lòng đám người Nghệ Công cũng sinh ra cảm giác nguy cơ, tựa hồ bọn họ cũng hiểu được, Hoàng đế Trạm Lam là muốn mượn tay Nghệ Phong, làm vở kịch cho bọn hắn nhìn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Nghệ Công nhớ tới những hành động của bọn họ thường ngày, nhớ tới câu kéo bè kết phái kia của Nghệ Phong, đặc biệt ngày hôm nay một đám người đều chạy tới như bức vua thoái vị, sợ là đã chọc giận Hoàng đế Trạm Lam, đây là Hoàng đế Trạm Lam ra oai phủ đầu.
Nghệ Công nhìn Nghệ Phong cười nhạt không ngớt, đáy lòng hắn hoảng sợ không thôi, quả thật là Nghệ Phong làm theo ý của Hoàng đế Trạm Lam? Lấy tính cách của Nghệ Phong, còn không biết hắn sẽ nháo ra cái dạng gì đây?
Mọi người nhìn bóng lưng đơn bạc của Nghệ Phong, cư nhiên kìm lòng không được dâng lên một cổ hàn khí, hầu như có thể tưởng tượng, Nghệ Phong sẽ nháo đến mức nào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.