Mị Ảnh

Chương 391: Đầu óc Yêu Hậu có vấn đề




 
- Đúng vậy! Phong ca ca, lần trước không phải ca ca nói muốn cùng sư tôn ta nói chuyện nhân sinh sao? Ta và người cùng nhau đến nói chuyện nhân sinh với ca ca?
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong cười hi hi nói.
Trán Nghệ Phong đổ mồ hôi lạnh, hắn nhìn xung quanh một lần, thấy không có bóng dáng Yêu Hậu, lúc này mới thở dài một hơi, chỉ là đáy lòng run run như trước:
- Cái kia, Đại Nhi, ta nghĩ thế này! Chuyện tình nói chuyện nhân sinh, hai người chúng ta vậy là đủ rồi, nhiều hơn thân thể ta ăn không tiêu!
Thi Đại Nhi trêu chọc nhìn Nghệ Phong, nàng cười hi hi không ngừng, tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông phiêu động:
- Phong ca ca, không phải ca ca vẫn nói ca ca có thiên phú dị bẩm sao?
Sau lưng Nghệ Phong càng đổ mồ hôi lạnh, Nghệ Phong hắn đúng là có thiên phú dị bẩm, thế nhưng hắn cũng không dám thi triển thiên phú dị bẩm trên người Yêu Hậu, nữ nhân xinh đẹp kia, không làm cho tôn nghiêm nam nhân của mình mất sạch mới là lạ.
- Đại Nhi, cái kia... Sư tôn muội ở gần đây sao? Buổi tối ở Đế đô người xấu rất nhiều, ta sợ sư tôn muội bị hại! Bảo sư tôn muội buổi tối không nên xuất môn!
Nghệ Phong rất chăm chú nhìn Thi Đại Nhi nói, hình như sợ sau một khắc sẽ bị Yêu Hậu cường bạo vậy!
- Người xấu?
Thi Đại Nhi cười thật cao hứng, ai có thể tệ hơn so với sư tôn nàng sao?
- Phong ca ca, ca ca là muốn biết sư tôn ta đang ở nhà hay là ở gần đây nhìn ca ca đúng không? Ca ca sợ sư tôn ta như vậy?
Nghệ Phong thấy Thi Đại Nhi nói thấu, hắn rất chăm chú nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Nói lung tung, ta sao lại sợ một nữ nhân? Ta chỉ lo lắng cho sư tôn nàng mà thôi!
Thời điểm Nghệ Phong nói lời này, đáy lòng cầu khẩn Yêu Hậu không có ở gần đây, bằng không bị nàng nghe được, Nghệ Phong sẽ rất khó sống!
Thi Đại Nhi thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, nàng cười càng rộ. Nàng đưa tay ôm Nghệ Phong, dùng đôi môi đỏ tươi ở bên tai Nghệ Phong phun lan nhả khí nói:
- Phong ca ca, không phải mỗi ngày ca ca nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao?
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Thi Đại Nhi, nữ nhân này càng lúc càng dụ hoặc người, ngay cả nói chuyện cũng làm tai hắn nhột nhạt:
- Vấn đề là bản thiếu gia sợ còn chưa tới gần hoa mẫu đơn, đã chết uổng rồi! Huống chi, sư tôn nàng cũng không là hoa mẫu đơn, nhiều nhất chỉ là hoa hồng mà thôi!
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói như vậy, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, cái liếc mắt này phong tình vạn chủng, Nghệ Phong thấy mà có chút sững sờ, tay cũng đặt lên lưng áo của Thi Đại Nhi, cảm thụ được vòng eo mềm mại của Thi Đại Nhi.
Sắc mặt Thi Đại Nhi hơi đỏ hồng, đưa tay nắm chặt tay của Nghệ Phong, ngăn cản Nghệ Phong thâm nhập vào trong quần áo nàng.
- Phong ca ca! Ca ca cần phải hiểu, sư tôn ta có khả năng sẽ lập tức qua đây!
Thi Đại Nhi thấy nàng ngăn không được tay của Nghệ Phong, nàng hi hi cười nói. Đơn giản không cản!
Một câu nói này của Thi Đại Nhi, làm cho động tác trên tay của Nghệ Phong dừng lại, vội vàng quan sát bốn phía. Nếu như Yêu Hậu thấy đồ đệ của nàng bị người khác ôm, không giết mình chết mới là lạ. Đối với nữ nhân xinh đẹp kia, đáy lòng Nghệ Phong có chút sợ hãi, thậm chí ngay cả Lão đầu tử cũng không muốn trêu chọc, ngũ đại trưởng lão càng vì nàng mà phá hủy rất nhiều quy củ, ít nhất, nàng là duy nhất có thể tự do xuất nhập Thánh địa trừ Tông chủ. Đây là đãi ngộ có một không hai của Thánh địa a.
Nghệ Phong thấy bốn phía không có bóng dáng Yêu Hậu, lúc này mới thở dài một hơi, vỗ mạnh vào kiều đồn vễnh cao của Thi Đại Nhi, tàn bạo nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Nàng gạt ta nữa, ta sẽ đánh nàng!
Thi Đại Nhi bị Nghệ Phong đánh vào mông, sắc mặt nàng ửng đỏ, con ngươi hàm xuân vũ mị liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:
- Bại hoại! Dù ca ca có tin hay không tin, chờ chút nữa sư tôn tới ca ca sẽ hối hận!
Nghệ Phong lơ đểnh nói:
- Chờ nàng ta tới hẳn hay!
Thi Đại Nhi ngạc nhiên, nghĩ không ra Nghệ Phong sắc mê tâm khiếu như vậy. Cư nhiên ngay cả sư tôn nàng cũng dọa không được hắn!
Thời điểm nàng đang sững sờ, nàng cảm giác bàn tay của Nghệ Phong cư nhiên đột phá lưng quần của nàng, ở trên kiều đồn của nàng không ngừng xoa nắn. Mỗi một lần nắn, đều làm cho hai chân Thi Đại Nhi nhũn ra, vẻ mặt nàng đỏ ửng, thiếu chút nữa tức chết. Hỗn đản này, sao có gan lớn như vậy!
- Phong ca ca... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Thi Đại Nhi trừng mắt nhìn Nghệ Phong, rất khó khăn nói.
- A... Làm sao vậy?
Nghệ Phong một bộ rất không hiểu nhìn Thi Đại Nhi, không rõ ma nữ này vì sao tức giận.
Thi Đại Nhi thấy tư thái này của Nghệ Phong, nàng bỗng nhiên lại nở nụ cười, đây mới là Phong ca ca vô sỉ của mình! So với thời gian ở Thánh địa càng vô sỉ hơn!
Thi Đại Nhi nắm chặt tay Nghệ Phong, vội vàng rút ra, hướng Nghệ Phong nói:
- Phong ca ca, ta thích tính vô sỉ của ca ca!
Lời vừa nói ra, làm cho Nghệ Phong nổi lên hắc tuyến, hắn chăm chú nhìn Thi Đại Nhi nói:
- Cái kia... Đại Nhi có phải là nói sai rồi không, ta vẫn nghĩ mình rất cao thượng, rất thuần khiết, rất thanh cao! Tựa như một con cừu nhỏ ngây thơ vậy! Còn như...
Thi Đại Nhi mỉm cười nhìn Nghệ Phong, cùng đợi hắn tiếp tục thổi phồng, Nghệ Phong thấy dáng dấp này của Thi Đại Nhi, ngữ khí càng ngày càng yếu, phảng phất dường như không có lo lắng. Như vậy làm cho Nghệ Phong rất nghi hoặc, không nên a, bản thân mình chính là thuần khiết như vậy, vì sao lại bị một tiểu ma nữ nhìn không lo lắng gì.
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong rốt cục không nói, nàng nói:
- Phong ca ca, ta còn thích vẻ dối trá của ca ca!
Lời vừa nói ra làm cho Nghệ Phong thiếu chút nữa phát khóc, ngươi vì sao có thể như vậy?
Thi Đại Nhi thấy Nghệ Phong muốn khóc, nàng vội vàng vỗ vỗ sau lưng Nghệ Phong an ủi nói:
- Ngoan! Đừng khóc! Phong ca ca, vô sỉ và dối trá không phải cái sai của ta, đây là lỗi của ông trời, trời sinh tính mà!
Nghệ Phong nghe Thi Đại Nhi nói như vậy, lúc này hắn mới rất chăm chú ngẩng nói:
- Nàng nói ta vô sỉ và dối trá kỳ thực là nàng không hiểu ta, kỳ thực trời sinh ta rất cao thượng!
Nghệ Phong nghĩ, ở trên vấn đề này, nhất định phải giải thích rõ ràng, vấn đề này quan hệ đến việc truy cầu nữ nhân sau này của mình.
Thi Đại Nhi liếc mắt nhìn Nghệ Phong, nàng vội vàng nói sang chuyện khác, nếu như cứ tiếp tục chuyện này, Thi Đại Nhi biết Nghệ Phong sẽ nêu ví dụ nói rõ. Nàng rõ ràng nhớ kỹ, lúc trước thời điểm ở Thánh địa, bởi vì Tam trưởng lão nói hắn vô sỉ, không thừa nhận hắn cao thượng. Hắn đưa ra ngàn vạn ví dụ cao thượng của hắn, nói tròn một ngày một đêm, làm cho Tam trưởng lão nghe nói mà miệng sùi bọt mép, thế mà hắn vẫn không ngừng đưa ra ví dụ cao thượng của mình. Điều này làm cho Tam trưởng lão sau này vẫn tin tưởng vững chắc, Nghệ Phong là cao thượng, ít nhất hắn ở trước mặt Nghệ Phong là như vậy.
- Phong ca ca, chuyện tình ca ca làm cho câu đối hai bên cửa của Khắc Lạp Khắc Độc Tông và Tông ta hợp lại, sư tôn thật cao hứng! Đối với ca ca có một chút hảo cảm a, chỉ là một chút mà thôi.
Thi Đại Nhi nhìn Nghệ Phong, vươn một móng tay cái cười nói.
- Đừng! Không cần!
Nghệ Phong vội vàng nói, hảo cảm của Yêu Hậu kia, Nghệ Phong thật đúng là không ham. Đặc biệt nữ nhân điên kia cư nhiên muốn thống nhất Thánh Tông! Điều này làm cho Nghệ Phong đối với hảo cảm của nàng càng kính nhi viễn chi.
- Đầu óc của sư tôn nàng có bình thường hay không?
Nghệ Phong hướng Thi Đại Nhi nói.
Thi Đại Nhi không rõ những lời này của Nghệ Phong có ý tứ gì, nghi hoặc nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong trắng mắt tiếp tục nói:
- Sư tôn nàng gần đây không phải muốn thống nhất Thánh Tông sao? Nếu như không làm nữa thì thôi, nếu như còn đang làm, ta khuyên nàng nhanh chóng đưa nàng ta đi tìm Tam trưởng lão chữa bệnh đi!
Thi Đại Nhi nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa bị tức chết, nào có ai dám nói như vậy với sư tôn nàng, nếu như nam nhân khác nói những lời này, đã sớm bị nàng một kiếm cắt đầu, chỉ là Nghệ Phong nói lại rất khác. Nàng liếc mắt giận dỗi nhìn Nghệ Phong, rất bất mãn hừ một tiếng nói:
- Phong ca ca...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.