Mị Ảnh

Chương 384: Nghệ Phong có hại




 
- Điệp phi kia có nói cho ngươi hay không? Lợi ích bình thường không thể đả động được ta?
Đáy lòng Nghệ Phong cũng tính toán lên, tuy hắn không muốn tham gia vào tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, thế nhưng tình huống hiện tại càng lúc càng không thể khống chế. Bởi vì nguyên nhân Tử Bang, bắt buộc hắn phải lao vào trận giao tranh tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Mà hai Hoàng tử cường thế kia đã là địch của mình, nếu như thật muốn tìm một đối tượng hợp tác mà nói. Nhất định là Tam Hoàng tử.
Điệp Vận Du thấy cũng chính là điểm này, cho nên hắn mới nói thẳng với Tam Hoàng tử, nếu như Điệp Vận Du hi vọng ai ngồi lên ngôi vị Hoàng đế mà nói, kia chính là Tam Hoàng tử. Hơn nữa trọng yếu nhất là, Tam Hoàng tử có năng lực, có thủ đoạn. Nếu như Tam Hoàng tử là một kẻ bất tài, Điệp Vận Du cũng sẽ không giới thiệu cho Nghệ Phong!
Tam Hoàng tử nói:
- Lợi ích? Lấy thông minh của Nghệ Phong hầu tước, hẳn là minh bạch cùng với ta hợp tác, chính là lợi ích lớn nhất sao!
Nghệ Phong lắc đầu nói:
- Không! Tam Hoàng tử điện hạ, ngươi đừng trách ta nói thẳng! So với hai vị ca ca của ngươi, ngươi không có gì cả! Ta và ngươi hợp tác chỉ là nói trên miệng, ngươi cho là hiện tại ta cùng hai vị ca ca của ngươi có chút mâu thuẫn, thế nhưng trải qua trận chiến ngày hôm qua, bọn họ sẽ không đơn giản đến tìm ta gây phiền phức. Hoặc là, nếu như ta tìm bọn họ hợp tác mà nói, bọn họ nhất định sẽ thật cao hứng. Ta thủy chung nhớ kỹ một câu nói, không có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn!
Những lời này nếu như đối với người khác mà nói, bọn họ nhất định sẽ nghĩ rất có đạo lý. Thế nhưng Tam Hoàng tử lại phá lên cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, phảng phất dường như lời này cực kỳ buồn cười.
Một lúc lâu sau Tam Hoàng tử mới nhìn Nghệ Phong, rất chăm chú cùng kiên định nói:
- Ngươi sẽ không như vậy!
- Ta sẽ như vậy!
Nghệ Phong cười nói.
- Không! Ngươi sẽ không! Bởi vì ngươi có ngạo khí, ngươi có khí phách! Đã định trước ngươi sẽ không hợp tác với bọn họ!
Tam Hoàng tử kiên định nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong không thể phủ nhận cười cười, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tam Hoàng tử, lại phát hiện sâu không thấy đáy, hắn cũng không biết Tam Hoàng tử rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. Nghệ Phong nhún nhún vai, hướng Tam Hoàng tử nói:
- Mặc kệ ta có thể hay không, ngươi nên nói cho ta biết. Ta và ngươi hợp tác, rốt cuộc có chỗ tốt gì. Bằng không tất cả đều là hư vô. Nếu như ngươi quá yếu mà nói, ta tình nguyện lựa chọn đơn độc đối kháng hai vị Hoàng tử, cũng không muốn trói buộc vào một phía!
Tam Hoàng tử nghe Nghệ Phong nói những lời này, trên mặt hắn hiện lên một tia tươi cười trong nháy mắt, hắn nói:
- Tuy rằng ta so ra kém đại ca cùng nhị ca của ta, nhưng mà bọn hắn muốn tiêu diệt ta. Ta cũng có thể để cho bọn họ ngồi lên ngôi vị Hoàng đế bất ổn!
Lời này vừa nói ra, nhất thời làm cho trong lòng Nghệ Phong chấn động. Ánh mắt nhìn Tam Hoàng tử cũng không khỏi chăm chú lên! Chỉ cần những lời này, đã chứng minh thế lực phía sau Tam Hoàng tử không nhỏ, ít nhất có thực lực một nửa so với hai vị Hoàng tử, bằng không hắn tuyệt đối không dám nói như vậy.
Cho tới hôm nay, Tam Hoàng tử trong mắt người đời đều là tầm thường vô vị, đối với hai vị Hoàng tử kia không có tính uy hiếp. Tất cả biểu hiện, đều nói cho người khác biết rằng hắn cùng ngôi vị Hoàng đế vô duyên.
Tam Hoàng tử giống như một độc xà ẩn trong bóng tối, hắn thời thời khắc khắc theo dõi hai vị ca ca của hắn, đợi thời cơ thích hợp sẽ cắn hai vị ca ca một cái, sau đó rót vào độc dược trí mạng. Hắn so với hai vị ca ca, Nghệ Phong càng thêm cố kỵ thủ đoạn này của Tam Hoàng tử. Thảo nào người này có thể làm cho Điệp Vận Du đánh giá cao như vậy!
Tam Hoàng tử thấy Nghệ Phong trầm mặc, hắn tiếp tục nói:
- Tuy rằng ta là Tam Hoàng tử, thế nhưng lại là trưởng tử. Là lựa chọn đầu tiên kế thừa ngôi vị Hoàng đế!
Đúng vậy! Tam Hoàng tử là trưởng tử của Hoàng hậu, xác thực là người thừa kế đầu tiên. Bất quá, lịch sử từ trước tới nay, đại đa số người thừa kế đầu tiên không có ngồi lên ngôi vị Hoàng đế! Nhưng cũng phải nghĩ lại, người thừa kế đầu tiên này, ở dưới tình huống nhạy cảm, xác thực là một lựa chọn hàng đầu!
- Nói như vậy, ngươi xác thực có khả năng hợp tác cùng ta?
Nghệ Phong nhìn Tam Hoàng tử cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tam Hoàng tử phản bác Nghệ Phong nói:
- Ngươi nói đi đâu vậy? Ta vẫn cho rằng, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu!
Nghệ Phong nghe Tam Hoàng tử nói như vậy, hắn cười ha ha, vươn tay phải nói:
- Hợp tác vui vẻ!
Tam Hoàng tử cũng vươn tay phải cùng Nghệ Phong nắm chặt, nhìn Nghệ Phong nói:
- Vậy hiện tại chúng ta có phải là nên nói chuyện kế hoạch một chút không, thuận tiện tham thảo phân phối lợi ích sau này?
- Rất mong được chỉ giáo!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói, mang theo Tam Hoàng tử đi tới mật thất phủ đệ!
...
Không biết Nghệ Phong cùng Tam Hoàng tử ở trong mật thất ngây người bao lâu, nhưng khi hắn đi ra thì đã cảm thấy bụng đói cồn cào!
Cuồng Hổ vẫn canh giữ ở cửa mật thất, thời điểm hắn chờ có chút buồn ngủ, lúc này mới nghe hai tiếng cười sang sảng vọng tới. Chỉ thấy Nghệ Phong và Tam Hoàng tử kề vai sát cánh, một bộ như hảo huynh đệ lâu ngày gặp lại, vẻ tươi cười trên mặt lộ rõ. Biểu lộ nội tâm bọn họ rất vui vẻ.
- Tam Hoàng tử điện hạ, đã khuya rồi, sợ ngươi về nhà nhìn không rõ đường, nên ta sẽ không lưu ngươi lại dùng cơm a!
Tam Hoàng tử nhìn thoáng qua thái dương bên ngoài, tuy rằng đã gần hoàng hôn, thế nhưng thời gian ăn bữa cơm cũng không đến mức nhìn không rõ đường, huống chi thực lực của hắn cũng không thấp.
Chỉ là, vừa mới cùng Nghệ Phong đàm phán, hắn đã sớm kiến thức qua sự keo kiệt của Nghệ Phong. Hắn cư nhiên không có thể ở trong tay Nghệ Phong chiếm chút tiện nghi, điều này làm cho hắn bị đả kích rất lớn, chưa từng có người nào đàm phán với hắn mà hắn cảm thấy bất lực như vậy.
Đồng dạng, đáy lòng Nghệ Phong cũng mắng to Tam Hoàng tử. Hắn đồng dạng cũng không có chiếm được một chút tiện nghi trong tay Tam Hoàng tử. Nghệ Phong cảm giác thập phần nghẹn khuất, đồng thời đối với Tam Hoàng tử cũng có thêm chút lòng tin.
Vị Hoàng tử này, cho dù mình và hắn đấu cũng không có lòng tin sẽ thắng. Nghệ Phong không tin, ai có thể ngăn trở hai người bọn họ liên thủ. Đây là Nghệ Phong đối với chính mình có lòng tin, cũng là lòng tin của Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử, đồng dạng là sâu không thể lường. Nghệ Phong là lần đầu tiên đối với người khác sinh ra ý nghĩ như vậy.
- Ha ha! Cảm ơn Nghệ Phong hầu tước quan tâm!
Tam Hoàng tử rất rõ ràng cách làm người của Nghệ Phong, hắn cũng dối trá nói lời cảm tạ.
- Vậy Tam Hoàng tử đi thong thả!
Nghệ Phong cũng ha ha cười nói.
Tam Hoàng tử thấy Nghệ Phong đã đưa tư thế tiễn khách, hắn ha ha cười nói:
- Được rồi! Nghệ Phong hầu tước! Ta vừa mới tặng lễ vật cho ngươi, ngươi vẫn nên đi xem đi! Ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích! Ha ha...
Nói xong, Tam Hoàng tử ở trong sự sững sờ của Nghệ Phong, nghênh ngang rời đi.
Nghệ Phong rất nghi hoặc vì sao Tam Hoàng tử trước khi đi còn nói một câu như vậy, thế nhưng vẫn gọi thị nữ đem lễ vật kia mở ra.
Nghệ Phong thấy vật ở bên trong, hắn hận đến nghiếng răng. Chỉ thấy bên trong hai hộp quà thật to là hai bình hoa. Mặt trên còn có vài vết nứt, vừa nhìn là biết hàng vỉa hè, phía trên lại còn phủ đầy bụi bặm nữa chứ!
Nghệ Phong hận đến nghiếng răng nghiếng lợi, hỗn đản này, uống nhiều nước trà thượng đẳng của mình như vậy, cư nhiên đưa hai bình hoa vỉa hè như vậy! Con mẹ nó, ngày hôm nay bản thiếu gia thiệt lớn rồi!
Nghệ Phong hít sâu một hơi, nỗ lực dẹp loạn tâm tình, trong lòng tính toán, ngày sau nhất định phải tìm cách lấy trở về. Luôn luôn là người khác thua thiệt, sao có chuyện mình bị thua thiệt chứ!
- Thiếu gia. Làm sao bây giờ?
Thị nữ nhìn thấy sắc mặt Nghệ Phong khó coi, cả đám cố nén cười, nhẹ giọng dò hỏi:
- Đem vứt đi!
- Ách!
Thị nữ sửng sốt, thế nhưng vẫn ôm hai cái bình hoa này mang ra ngoài.
Chỉ là, thị nữ này cũng không vứt bình hoa này đi, nói thế nào cũng là đồ vật của Hoàng tử đưa cho, coi như là hàng vứt đi, nàng cũng muốn giữ lại. Vì vậy, thị nữ này đem hai bình hoa giấu ở trong phòng mình.
Nàng cũng thật không ngờ, hai cái bình hoa này về sau, lại trở thành truyền gia chi bảo của nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.