Bạo Cương và Nghệ Phong tùy ý hàn huyên một hồi, thấy không còn chuyện gì, Bạo Cương hướng về phía Nghệ Phong cười ha ha nói:
- Phong thiếu và Tử Âm muội tử từ từ nói chuyện, ta đi xoa bóp một phen. Phải nói tay nghề của thị nữ Kim Lâu quả nhiên không tồi!
Nói xong, Bạo Cương quay đầu về phía Nghệ Phong, nhìn hắn bằng ánh mắt
"Ta hiểu lòng ngươi!", cười cười rời khỏi ghế lô ra ngoài.
Nghệ Phong thấy tư thái vừa rồi của Bạo Cương, trong lòng cũng than thở không ngớt. Không ngờ Bạo Cương này còn có tâm tính thanh niên như vậy. Chỉ là không biết sức bền của hắn có lợi hại được như thanh niên hay không?
Đáy lòng Nghệ Phong vẫn luôn khách sáo với Bạo Cương trăm nghìn lần, lúc này mới hơi phát sinh một chút lòng đố kỵ.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vnTử Âm thấy dáng dấp bỉ ổi của Nghệ Phong, gắt giọng nói:
- Ngươi lại đang nghĩ cái gì?
- Ách…
Nghệ Phong mang vẻ mặt cầu xin nói:
- Đêm qua mệt nhọc quá độ ngủ không ngon giấc, hôm nay lại cùng đám người ở sòng bạc đấu trí đấu dũng, đầu thực sự rất đau. Ta chỉ muốn tìm người xoa bóp một chút mà thôi. Tử Âm tỷ cũng không cho ta hưởng thụ một phen. Nào có lý như vậy. Tiểu thiếu gia của Kim Lâu lại không thể thoải mái ở Kim Lâu một lần. Đây cũng không phải rất buồn cười sao?
Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy, khẽ gắt một tiếng. Chỉ là thấy dáng vẻ lại bắt đầu chuẩn bị buồn ngủ của Nghệ Phong, nàng cũng không nỡ nhẫn tâm. Làm ầm ĩ lâu như vậy, hắn mệt mỏi cũng là bình thường.
- Trước tiên ngươi tới phòng xoa bóp chờ một chút đi!
Tử Âm suy nghĩ một chút đột nhiên nói.
Câu nói này khiến Nghệ Phong sửng sốt, lập tức vui vẻ ứng tiếng nói:
- Ai, Tử Âm tỷ, nhớ tìm một thị nữ thật đẹp cho ta đó. Bách Hợp lần trước cũng không tồi đâu.
- Nào có nhiều yêu cầu như vậy! Nhanh tới phòng xoa bóp đi!
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong, bất mãn nói. Tiểu tử này vẫn chưa bỏ hết được ý xấu, không ngờ còn dám có chủ ý với Bách Hợp.
…
Nghệ Phong nằm trên giường xoa bóp, trong lòng còn âm thầm tính toán, lát nữ Tử Âm sẽ an bài mỹ nữ như thế nào cho mình? Thanh thuần? Mỵ hoặc? Nóng bỏng? Hay bộ dáng chim non bé nhỏ nép bên lòng mình?
Chỉ là, khi cửa ghế lô được mở ra, Nghệ Phong hưng phấn quay đầu nhìn, ngay lập tức lại không khỏi ngây người tại chỗ. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, người xuất hiện trước mặt hắn lại là Tử Âm.
Toàn thân Tử Âm mặc đồng phục chuyên dùng cho xoa bóp. Bộ trang phục rộng thùng thình không thể che giấu hết cơ thể thành thục, sinh đẹp của Tử Âm, ngược lại càng làm tăng thêm ở nàng vài phần cảm giác ung dung.
Dung nhan Tử Âm vô cùng kiều diễm, ánh mắt dịu dàng, dáng đi đung đưa uyển chuyển như khiêu khích sức chịu đựng của nam nhân. Khuôn mặt, thân thể nàng đều mang theo vẻ ửng hồng nhàn nhạt, càng thêm vẻ kiều mị. Thiếu đi vài phần thành thục nhưng lại nhiều hơn một chút phong vận, giờ khắc này hiển lộ không thể nghi ngờ.
Nghệ Phong chăm chú nhìn vưu vật trước mắt, nói với Tử Âm:
- Tử Âm tỷ, không phải nàng đích thân xoa bóp cho ta chứ?
Khuôn mặt trắng nõn của Tử Âm thoáng đỏ hồng lên, nhưng trong miệng lại nói:
- Thế nào? Không muốn?
- Rất muốn! Rất muốn!
Nghệ Phong hưng phấn kêu lên. Buồn cười! Mỹ nhân xinh đẹp như vậy muốn phục vụ mình, mình lại có ý kiến. Đó chẳng phải mình thực sự là kẻ ngu ngốc sao?
Chỉ là, xoa bóp kiếp trước có mấy dịch vụ đặc thù, không biết ở dị giới này có hay không?
Nghĩ vậy, Nghệ Phong cười rất tà ác. Tử Âm thấy vậy nhíu mày:
- Ngươi còn muốn cái gì?
- A… Không! Ta không muốn gì cả. Ta nghĩ tay nghề của Tử Âm tỷ nhất định rất cao!
Nghệ Phong nói lảng chuyện khác.
Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong, tất nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ của hắn. Chỉ là, nàng cũng không so đo nhiều, quay về phía Nghệ Phong nói:
- Mau cởi y phục ra đi!
Khi nói mấy lời này, Tử Âm cũng cảm giác mặt mình có chút nóng bừng lên. Cũng không phải nàng muốn tự tay mát xa cho Nghệ Phong. Nếu so với các thị nữ chuyên nghiệp trong Kim Lâu, trình độ của mình vẫn còn kém không chỉ một bậc. Nhưng Tử Âm lại lo lắng, nếu để các nữ tử khác phục vụ Nghệ Phong, với tình tình của hắn, không làm loạn lên một phen mới là lạ. Tử Âm cũng không cho rằng những nữ tử này có thể chống đỡ được thủ đoạn của Nghệ Phong. Từ một khía cạnh nào đó mà nói, mỵ lực của Nghệ Phong đối với nữ tử có sức sát thương rất lớn, huống chi là thị nữ tại Kim Lâu.
- Cởi y phục?
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng nói:
- Tử Âm tỷ, ta còn rất thuần khiết đó! Nàng nhìn hết ta, phải chị trách nhiệm đó nha!
Tử Âm bị ánh mắt nóng rực của Nghệ Phong nhìn chằm chằm, phối hợp với ngôn ngữ hàm hồ cợt nhả của hắn, khiến nàng có cảm giác mình hơi run lên. Thế nhưng dù sao Tử Âm cũng không phải tiểu cô nương ngây ngô, tuy rằng trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
- Tên tiểu hài tử xấu xa! Nói loạn cái gì đó?
Tử Âm giận dữ liếc mắt nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười hắc hắc hai tiếng, lại cởi hết toàn bộ quần áo ra, khi chỉ còn lại một cái khố cuối cùng, mới quay sang Tử Âm hỏi:
- Tử Âm tỷ, có cần phải cởi hết hay không?
Tử Âm liếc mắt nhìn vật giữa hai chân Nghệ Phong đang nhô cao vút lên, khẽ vỗ vỗ khuôn mặt cũng đang nóng bừng bừng của mình, trừng mắt liếc Nghệ Phong, đi về phía trước lấy một cái khăn tắm, phủ lên trên người hắn, che đi những bộ vị trọng yếu.
- Nằm yên, đừng nhúc nhích!
Tử Âm dặn dò một tiếng, hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi ngồi xuống trên người Nghệ Phong. Trong nháy mắt khi đụng chạm với Nghệ Phong, thân thể Tử Âm cũng nhịn không được run rẩy một chút.
Mặc dù nàng nỗ lực giữ cho mình bình thường, nhưng đã nhiều năm không tiếp xúc với nam nhân, vẫn khiến nàng không thể bình lặng như nước.
- Tiểu oan gia!
Tử Âm thì thầm mắng một tiếng, bàn tay chậm rãi xoa bóp nhẹ nhàng trên người Nghệ Phong.
- A… Ngao…
Tử Âm còn chưa có miết xuống, Nghệ Phong đã sung sướng rên lên. Thanh âm này, sôi sục giống như tiếng kêu trên giường vậy!
Tử Âm nghe vậy, sắc mặt không khỏi đỏ bừng lên, dở khóc dở cười. Hỗn đản này, có cần phải lớn tiếng như vậy không? Người không biết còn tưởng rằng ta làm gì hắn chứ. Mà cho dù có làm gì đi nữa, đây cũng là quyền lợi của nữ nhân a!
- A… Ngao… Ư…
Ngay khi Tử Âm một lần nữa ngắt thêm mấy cái, tiếng kêu của Nghệ Phong lại càng lớn hơn trước. Tử Âm nghe xong, cảm giác toàn thân mình cũng bắt đầu run rẩy. Thậm chí nàng còn có xung động muốn vứt Nghệ Phong lại đây mà bỏ chạy.
- Nghệ Phong..
Tử Âm run giọng nhắc nhở.
- Hả?
Nghệ Phong thấy Tử Âm bỗng nhiên ngừng lại, không khỏi nghi hoặc nói:
- Tử Âm tỷ sao lại dừng lại thế? Thật thoải mái a! Tiếp tục đi!
Tử Âm thật muốn tát một cái cho chết luôn tên Nghệ Phong này, đành nhắc nhở:
- Tiếng kêu của ngươi…
- Tiếng kêu làm sao vậy? Chẳng lẽ không đủ vang dội sao? Không còn cách nào khác, Tử Âm tỷ tăng thêm chút lực xem sao!
Nghệ Phong vừa cười vừa nói.
- Không được phép phát ra âm thanh!
Tử Âm cảm giác mặt mình nóng bừng lên, quay sang Nghệ Phong bá đạo gắt giọng.
- Ách..
Trong lòng Nghệ Phong rất nghi hoặc: nữ nhân thật là kỳ quái, thoải mái chẳng lẽ không cho người ta rên lên một chút sao?
Tử Âm xoay người, không dám động vào chân Nghệ Phong nữa. Nàng thật chịu không nổi thanh âm kinh hồn động phách của hắn.
Nghệ Phong cảm giác có vật mềm mại đẫy đà hơi vểnh lên đang ép xuống bụng dưới mình. Trong lòng hắn nhịn không được kích động lên.
Mà khiến Nghệ Phong không chịu nổi chính là, bởi vì lúc này Tử Âm chuẩn bị xoa bóp phần đầu giải trừ mệt nhọc cho hắn. nên toàn bộ cơ thể nàng đều nằm sát trên người hắn.
Cái này vốn không có gì, thế nhưng hiện tại Tử Âm lại mặc trang phục mát xa thùng thình. Cổ áo trễ rộng không thể nào che giấu được phong cảnh tuyệt vời bên trong, với hai ngọn núi tuyết trắng nõn, cao vút, một khe rãnh sâu hút đầy dụ hoặc hiện ra trước mắt Nghệ Phong, cùng với từng động tác nhấp nhô của Tử Âm cũng run lên không ngừng, rất kinh tâm động phách.
Phong cảnh trắng mịn trong suốt như bạch ngọc kia khiến Nghệ Phong cảm giác mũi mình dường như có dịch thể lỏng đang chảy ra. Nghệ Phong nhìn chăm chú không chớp mắt vào khe rãnh khiến hắn miệng khô lưỡi đắng kia, cảm thấy đầu mình choáng váng từng đợt. Đồng thời, chiếc khăn tắm đang phủ trên người hắn cũng có chỗ bị đội cao lên.