Thanh thiên hữu nguyệt lại kỷ thì?
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi
Nhân phàn minh nguyệt bất khả đắc
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tùy
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết
Lục yên diệt tẫn thanh huy phát
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai
Trữ tri hiểu hướng vân gian một?
Bạch thỏ đảo dược thu phục xuân
Nguyệt thần cô tê dữ thùy lân?
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy
Cộng khán minh nguyệt giai như thủy
Duy nguyệt đương ca đối tửu thì
Nguyệt quang trường chiếu kim tôn lý.
Dịch:
Trăng kia đến tự thuở nào
Nay ta ngưng chén rượu đào hỏi trăng!
Người không vin được trăng vàng
Trăng cùng người mãi dặm ngàn có đôi.
Gương trăng vút tận cõi trời,
Trăng tan khói biếc, rạng ngời muôn nơi.
Biển đêm người thấy trăng soi,
Đâu hay mai sớm trăng côi tạ từ.
Thở còn giá thuốc xuân, thu
Hằng Nga đơn bóng thẫn thờ gió mây.
Vầng trăng cổ tích ai hay?
Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân.
Người xưa nay, tựa nước nguồn
Đã từng chung ngắm trăng non một thời
Ta say ca hát rượu mời
Mong vầng trăng tỏa sáng soi chén vàng.
Một bài thơ này, để hiện trường nhất thời lập tức trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người tập trung đến khuôn mặt ngạo nghễ kia của Nghệ Phong. Cố gắng muốn từ trên mặt Nghệ Phong nhìn ra chút gì đó, nhưng là, bọn họ chỉ thấy còn lại ngạo khí!
Liễu Mộng Nhiên cũng ngẩn ngơ nhìn Nghệ Phong, lấy tài học của nàng, tự nhiên cảm thụ rõ ràng được cảm xúc tự tin, cuồng ngạo, hào phóng hào hiệp trong bài thơ này. Liễu Mộng Nhiên vẫn cho rằng, thi từ là nét đại diện cho tính cách một con người biểu hiện ra. Bất quá, vừa rồi nhìn Nghệ Phong chỉ biết làm thơ dâm, cư nhiên hiện tại lại trở thành hào hiệp dũng cảm, hiên nhiên là hai cái cực đoan. So với trước, Nghệ Phong biểu hiện ra nét cuồng ngạo càng mị hoặc lòng người hơn.
Một bài thơ vừa ra, cùng làm cho tất cả mọi người không thể tin được, đồng thời ánh mắt của cả đám nữ nhân cũng lóe ra quang mang nhìn vào Nghệ Phong. Trên mặt biểu lộ ra nét đỏ bừng. Hầu hết nữ tử đều thích nam tử dũng cảm cuồng ngạo.
Nghệ Lưu nhìn đệ đệ mình vẫn luôn lông bông như không học vấn không nghề nghiệp, lúc này hắn thì thào tự nói:
- Nhị đệ, rốt cuộc đệ sao chép ở đâu đây?
Những lời này của Nghệ Lưu, suýt nữa không khiến cho Nghệ Phong bị tức chết, kháo, có vị đại ca nào như vậy sao? Không đi duy trì ta cũng đành thôi, cư nhiên còn tuyên bố ta sao chép. Ách… Tuy rằng chính mình xác thực sao chép đấy, nhưng là, các ngươi có thể tìm ra chứng cứ hay sao?
- Đúng! Khó trách ngươi không sợ hãi, hóa ra đã sớm sao chép được bài thơ hay đến!
Lúc này Mộ Dung Hắc Đạt từ trong chấn động tỉnh táo lại, quay đầu hừ lạnh nói với Nghệ Phong.
- Sao? Ngươi nói bản thiếu gia sao? Vậy ngươi thử sao môt hai bài đến thử xem?
Nghệ Phong rất không thoải mái nhìn Mộ Dung Hắc Đạt.
Lúc này Lý U cũng có chút hả hê đứng ra quay đầu nói với bốn người:
- Đúng vậy, các ngươi cũng sao mấy bài đến thử xem. Sư phụ ta có thể sao đến đó là bản lĩnh của hắn, tính là các ngươi, ngay cả sao còn không thể sao đến, còn không biết ngại đứng ở nơi này, đừng mất mặt nữa, cút đi thì hơn! Ta… Ối… Sư phụ, tại sao sư phụ lại đánh ta?
Nghệ Phong tức tóe lửa, tiểu hài tử xấu xa này đang giúp ta hay đang làm tổn hại thanh danh của ta đây? Lời này của hắn không phải xác nhận là ta cũng sao chép?
- Câm miệng! Bản thiếu gia là người cao thượng như vậy, làm sao có khả năng làm việc thấp kém như sao chép kia?
Nghệ Phong quay đầu quát Lý U.
- Ai nha! Sư phụ, sư phụ cũng đừng giả bộ nữa. Sao đến cũng là bản lĩnh của sự phụ cao, bọn họ muốn sao còn không sao được đây? Lấy tính cách sư phụ không học vấn, không nghề nghiệp, đê tiện hạ lưu, âm hiểm giả dối, tầm nhìn hạn hẹp, hết ăn lại nằm, làm sao có thể làm ra câu thơ tốt như vậy?
Lý U rất chăm chú nói.
Nghệ Phong nghe cả đám thành ngữ nhảy ra từ trong miệng của Lý U, sắc mặt hắn cũng dần dần trở nên đỏ hồng:
- Câm miệng, bản thiếu gia bác học đa tài, kiến thức rộng rãi, văn võ song toàn, hùng thao vĩ lược! Ngươi cư nhiên có thể sử dụng những chữ không học vấn không nghề nghiệp để vũ nhục ta hay sao? Tiểu tử ngươi chờ, chờ lúc nữa ta sẽ trừng trị ngươi!
Nói xong, Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía Tiêu Công nói:
- Tiêu Công, có phải đến lúc nên tuyên bố kết quả không?
Đã trải qua tình thế tương tự như bây giờ, Tiêu Công tự nhiên sẽ không cho là Nghệ Phong sao chép, hắn cười cười đến nói:
- Ha ha, ta nghĩ tất cả mọi người đã rõ ràng, thơ văn của ngài hiển nhiên tốt hơn của bọn họ mấy lần!
- Tiêu Công….
Mộ Dung Hắc Đạt nhìn Tiêu Công nói:
- Người sáng suốt đều biết hắn đó là sao chép. Hà cớ gì Tiêu Công cứ đứng về phe hắn vậy?
Nghệ Phong thấy thế, cười lạnh một tiếng nói:
- Vậy thì ý tứ của ngươi là không chịu nhận thua sao?
Mộ Dung Hắc Đạt cười lạnh nói:
- Hừ, ta không tin một người không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết làm thơ dâm như ngươi, có thể làm ra bài thơ phóng khoáng dũng cảm đến như vậy!
- Cũng tốt! Cũng tốt! Để cho các ngươi cam tâm tình nguyên bái sư, bản thiếu gia sẽ lộ tiếp mấy bài!
Nghệ Phong không sao cả cười cười nói.
- Mỏi mắt mong chờ!
Tứ đại tài từ nhìn Nghệ Phong, thi từ như vậy, trong tiềm thức bọn họ không cho là do chính Nghệ Phong làm.
- Chú ý mà nghe! Bài thơ vịnh trăng thứ hai:
Liệt sĩ kích ngọc hồ
Tráng tâm tích mộ niên
Tam bôi phất kiếm vũ thu nguyệt
Hốt nhiên cao vịnh thế tứ liên.
Dịch:
Muốn lập công danh đền tổ tiên
Nhưng sao đến giờ chí lớn vẫn chưa thành
Uống ba chén rượu múa kiếm dưới trăng Thu
Bỗng nhiên nước mắt rơi tự bao giờ!
Liễu Mộng Nhiên nghe được bài thơ thứ hai của Nghệ Phong, con mắt manh mẽ sáng ngời, ánh mắt nhìn Nghệ Phong có chút không thích hợp rồi. Chí lớn dữ dội lý tưởng hào hùng là phẩm chất lý tưởng của nam nhân mà nàng thích, mà trong bài thơ này, chí lớn và hào hùng biểu lộ rõ ràng không thể nghi ngờ! Đối với loại nữ tử ôn nhu này như nàng mà nói, khí phách chính là điều nàng luôn hướng tới.
Một bài thơ, để mọi người lầm thứ hai dại ra tại chỗ, bài thơ này tuy rằng chỉ có vài chục từ ít ỏi, thế nhưng tại phương diện hào hùng hơn xa một bài lúc trước.
Bài thứ ba
Tái lỗ thừa thu há
Thiên binh xuất hán gia
Tương quân phân hổ trúc
Chiến sĩ ngọa long sa
Biên nguyệt tùy cung ảnh
Hồ sương phất kiếm hoa!
Dịch Thơ:
Thu sang, giặc tràn xuống
Binh nhà hán tung ra
Tướng nhận ấn hổ trúc
Quân đóng vùng Long Sa
Bóng cung, trăng ải rọi
Kiếm sắc, sương Hồ pha.
Bài thứ ba vừa ra, rốt cục để tất cả mọi người biến sắc. Trong thời gian ngắn ngủi, cư nhiên ba bước ba bài thơ, hơn nữa mỗi một bài còn hay hơn so với một bài trước, đều có tiềm lực trở thành tác phẩm xuất sắc có một không hai.
Coi như là Tiêu Công có một chút lý giải đối với Nghệ Phong, cũng bị Nghệ Phong chấn động dại ra tại chỗ. Bài thơ thứ ba, quả thực đã nói lên tâm khảm của hắn rồi. Hắn phảng phất thấy một đại tướng vô địch tung hoành trên chiến trường, oai phong một cõi!
Liễu Mộng Nhiên cũng ngẩn ngơ nhìn Nghệ Phong mà:
- Nghệ Phong công tử, thơ này thực sự là công tử làm sao?
Nghệ Phong cười cười, nhún nhún vai, không trả lời câu hỏi của Liễu Mộng Nhiên.
Liễu Mộng Nhiên cũng biết câu hỏi đó quả thực có chút đường đột, Nghệ Phong có thể sao chép một bài, có thể sao chép hai bài. Thế nhưng tùy ý đọc ra ba bài thơ như vậy. Vậy không phải nói sao chép có thể giải thích được rồi. Bài thơ như vậy chỉ cần truyền lại đời sau nhất định dương danh thiên hạ! Ba bài thơ đó, cho dù bọn nàng đã từng đọc đủ thứ thơ văn nổi tiếng nhưng cũng chưa từng thấy qua, vậy thì chỉ có thể nói rõ ràng đó là tác phẩm cho chính Nghệ Phong làm ra.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLLiễu Mộng Nhiên vốn tưởng rằng, toàn bộ đế quốc có thể vượt qua chính mình, cũng chí có sư phụ Tiêu Công của mình. Thế nhưng lần này nhìn vào Nghệ Phong giống như không học vấn không nghề nghiệp, cư nhiên cũng có thể là một tác giả đại tài. Điều này quả thực làm cho nàng có chút hoảng hốt.
- Thế nào? Còn muốn bản thiếu đọc cho các ngươi nghe thêm vài bài sao?
Nghệ Phong nhìn tứ đại tài tử trêu trọc nói.
Tứ đại tài tử không thể tin được liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được sự không cam lòng.
- Khụ, nếu như các ngươi đã chịu thua, vậy thì nhanh chóng bái sư đi! Tuy rằng thu mấy đồ bỏ đi như các ngươi làm đệ tử rất mất mặt. Bất quá để cứu giúp các ngươi một lần nữa trở lại làm người, bỏ đi con đường lạc lối lúc trước. Ta cũng cố gắng làm người vĩ đại một lần!
Nghệ Phong giả vờ bất đắc dĩ nói.
- Ngươi…
Những lời này của Nghệ Phong, khiến cho Mộ Dung Hắc Đạt cực kỳ giận dữ.
- Ngươi cái gì ngươi? Nhanh lên bái sư chịu thua? Có tin bản thiếu đánh ngươi hay không?
Nghệ Phong hừ lạnh nói.
Mập mạp và Hầu Tử sùng bái nhìn vào Nghệ Phong, trong lòng cảm thấy sảng khoái, tuy rằng không phải đích thân bọn họ hung hăng dạy bảo tứ đại tài tử một phen. Thế nhưng Nghệ Phong thay mặt bọi họ dạy bảo cũng giống nhau mà thôi.
Không nghĩ ra Nghệ huynh không chỉ biết làm thơ dâm! Trên lĩnh vực thơ văn chân chính, trình độ của hắn cũng cao siêu như vây. Đại tài nha, chân chính đại tài! Cùng làm quân tử và tiểu nhân, đây mới chính làm tấm gương của chúng ta!
- Nghệ huynh! Sau này ta sẽ theo ngươi lăn lộn!
Hầu Tử cũng quên ngay một chút mâu thuẫn nhỏ vừa rồi cùng Nghệ Phong, hắn sùng bái nói.
- Đâu có đâu có! Theo ta lăn lộn thì không cần, giao lưu lẫn nhau nhưng thật ra có thể!
Nghệ Phong cười ha ha.
Mọi người thấy Nghệ Phong lần thứ hai khôi phục dáng tươi cười hèn mọn kia, lúc này không có một người tiếp tục khinh bỉ Nghệ Phong. Ba bài thơ vừa rồi, đủ để khiến cho bọn họ kính nể rồi. Trong lòng bọn họ cư nhiên đồng thời dâng lên một cách nghĩ, tài tử có thể làm thơ dâm mới tính là một nam nhân chân chính!
Đồng thời, bọn họ cũng đưa đầu chuyển hướng qua phía bốn đại tài tử sắc mặt đã tái mét. Nhìn có chút hả hê chờ đợi bốn người bái sư!