Mị Ảnh

Chương 276: Dùng độc




 
Triệu Hải quay đầu lại, nhìn Tử Âm không nhanh không chậm nói rằng:
- Còn chuyện gì sao?
- Triệu Hải, ngươi không nên cho rằng ta thực sự không dám làm gì ngươi!
Tử Âm trừng mắt lạnh lùng quát, tức giận đến cực điểm, thân thể không ngừng run lên bần bật.
Triệu Hải có chút tham lam đánh giá thân thể hoàn mỹ của Tử Âm, si mê nhưng dùng ngữ khí bất cần đời nói:
- Long đầu, lời ngày của ngươi ta thực sự không rõ, ta đâu có làm sai điều gì đâu? Chỉ cùng mấy phụ nhân chơi chơi vài trò mà thôi, cũng không phải vấn đề gì lớn!
- Ngươi…
Tử Âm tức giận đến mức sắc mặt xanh ngắt, đấu khí trên người cũng hơi có xu hướng bạo động.
- Ha ha, sao Tử Âm tỷ lại phải tức giận đây? Nam nhân mà thôi, háo sắc tuyệt đối không phải là sai. Dù sao đi nữa nhiều nữ nhân như vậy, để ở chỗ này cũng chẳng làm gì, không bằng khiến cho mọi người hưởng thụ một chút!
Nghệ Phong thấy Tử Âm sắp không nhịn được rồi, hắn đành đi trước cầm lấy cánh tay Tử Âm, mỉm cười an ủi nói.
Triệu Hải nhìn thiếu niên chính mình vẫn không hề chú ý đột nhiên mở miệng nói, hắn ngạc nhiên một chút, ánh mắt chuyển hướng đến chỗ Nghệ Phong và Tử Âm nắm tay nhau, khóe miệng nhếch lên một tia khinh thường.
Tử Âm hiển nhiên không thể tức giận được, thế nhưng cũng không nghĩ đến Nghệ Phong sẽ nhúng tay vào.
- Nghệ Phong, ta đến…
Tử Âm vừa nói xong một câu, Nghệ Phong liền cười cười, nắm thật chặt tay Tử Âm, không để ý đến Tử Âm, quay đầu nhìn về phía Triệu Hải.
- Huynh đệ, ngươi nói là đi sao?
Triệu Hải nghe được lời này của Nghệ Phong, nhất thời ngửa mặt cười ha ha, lần thứ hai kiên định cho rằng Nghệ Phong là một vị công tử nhà giàu. Ánh mắt nhìn Tử Âm nhiều thêm một phần khiêu khích! Trong mắt biểu đạt ý tứ là:
- Nhìn, coi như là người ngươi mang theo, cũng đứng về phía ta! Sớm muộn, cái bang hội này cũng sẽ trở thành của ta mà thôi!
Tử Âm cười nhạt nhìn Triệu Hải, trong lòng yên lặng kêu lên một tiếng:
- Loại không biết sống chết!
Quả nhiên, một câu nói tiếp theo khiến cho đám người Triệu Hải biến sắc:
- Tuy rằng ta không phản đối điểm thối nát này của nam nhân, thế nhưng ta rất ghét đám nam nhân cùng nhau thối nát. Điều này làm cho ta nghĩ rất buồn nôn! Mà quan trọng nhất là, ta tuyệt đối không nhịn được nam nhân còn có nhiều nữ nhân hơn so với ta… Con mẹ nó, hơn mười một nữ nhân cùng các ngươi. Bản thiếu gia còn chưa từng được hưởng thụ qua đây!
Tử Âm nghe được lời nói này của Nghệ Phong, suýt chút nữa nàng không choáng váng ngất xỉu:
- Không nghĩ ra hỗn tiểu tử cư nhiên còn có lòng dạ tính toán những thứ này!
Đáy lòng Tử Âm âm thầm nảy sinh ác độc, một ngày nào đó nhất định phải tìm đến mười nữ nhân, hành hạ chết hắn mới được!
Triệu Hải cũng sửng sốt, lập tức cười ha ha nói:
- Tiểu huynh đệ không chơi đùa thì lần sau qua thử xem nha! Về phần vượt lên trước ta, chắc hẳn là ngươi không có khả năng rồi.
Trong giọng nói của Triệu Hải mang theo chút tự hào, phảng phất điều này dường như có thể mang cho hắn vô hạn vinh dự.
- Thế nhưng, bản thiếu gia trên chuyện này, không muốn thấp hơn so với người khác. Khục… Làm sao bây giờ đây?
Nghệ Phong bất đắc dĩ đấm đấm xoa xoa cái đầu, phảng phất đây là một vấn đề rất phức tạp làm cho chính mình cực kỳ đau đầu.
- Được rồi, làm thịt ngươi, chẳng phải là ta có thể làm đệ nhất sao?
Ánh mắt Nghệ Phong đột nhiên sáng lên, con mắt nhìn Triệu Hải có chút phát ra từng đạo tinh mang nói.
Hiện tại Triệu Hải biết rốt cuộc Nghệ Phong đang đùa giỡn hắn, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, chỗ này không phải nơi để cho ngươi chơi đùa. Cút ra thật xa cho ta!
Triệu Hải lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, nếu không phải hắn có chút kiêng kỵ Tử Âm đứng phía sau, sợ là một cái tát đã qua đây rồi.
- Ha ha, có phải là muốn đánh ta? Không việc gì đâu, cứ tự nhiên xông lên đánh!
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Triệu Hải, trong giọng nói mang theo chút khiêu khích.
- Nghệ Phong…
Tử Âm quýnh lên, nàng cũng không nghĩ đến Nghệ Phong và Triệu Hải đánh nhau, nàng còn lo lắng thân thể Nghệ Phong chưa bình phục.
- Tiểu tử, cư nhiên ngươi đã muốn chết. Vậy thì ngày hôm nay đại gia đánh chết ngươi!
Triệu Hải có chút dữ tợn, hắn không thèm kiêng kỵ Tử Âm bên cạnh nữa.
- Triệu Hải, ngươi dám?
Tử Âm dẫn dữ tiến về phía trước một bước khóa lại khoảng trống, đứng trước người Nghệ Phong. Đấu khí mơ hồ có chút bạo động!
- Hừ…
Triệu Hải tự biết mình không phải là đối thủ của Tử Âm, cười lạnh một tiếng, quang một chút tay áo, quay sang đối với mấy người bên cạnh nói:
- Đi!
- Đứng lại! Ta cho ngươi đi sao?
Nghệ Phong vỗ một chút Tử Âm, ý bảo thương thế của chính mình đã không đáng lo ngại, bước lên phía trước quát Triệu Hải một tiếng.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng có chỗ dựa vững chắc ta liền không dám làm gì ngươi!
Triệu Hải quét mắc liếc nhìn Tử Âm, lạnh lùng nói với Nghệ Phong.
- Bản thiếu gia thực sự rất muốn đánh ngươi!
Nghệ Phong vừa nói xong, toàn thân trong nháy mắt biến mất, trước khi Triệu Hải còn không kịp phản ứng qua, Nghệ Phong liền đã xuất hiện trước mặt hắn. Một quyền đánh về phía Triệu Hải.
Biến hóa thình lình xảy ra, để cho Triệu Hải có chút sửng sốt, tuy rằng kinh hãi tốc độ di động tức thời của Nghệ Phong. Thế nhưng hắn đối với nắm tay của Nghệ Phong lại xem thường vạn phần. Lực đạo trên nắm tay này, cư nhiên ngay cả Sư Cấp cũng không có!
Trong mắt Triệu Hải hiện lên một tia dữ tợn, tuy rằng vội vàng, thế nhưng lực lượng ngưng tụ vẫn cực kỳ khổng lồ, dùng nắm tay đến ngăn trở năng lượng Nghệ Phong sắp đánh lên ngực mình!
Mấy nam tử còn lại thấy thế, cũng nhìn có chút hả hê, tự nhiên bọn họ cũng nhìn ra lực lượng trên một quyền này của Nghệ Phong quả thực ít ỏi đến thương cảm, cho dù Triệu Hải tùy tiện đứng nơi đó mặc kệ hắn đánh lên mấy quyền, vẫn không có chuyện gì.
Tử Âm cũng rất nghi ngờ lực lượng của Nghệ Phong, trong lòng liền cảm thấy lo lắng:
- Chẳng lẽ hắn bị thương nặng đến như vậy sao? Ngay cả lực lượng của Sư Cấp cũng đều không khôi phục? Không phải hắn đã nói khôi phục được bảy tám phần hay sao?
Ngay trong ánh mắt khinh thường của mấy người nam tử, một quyền của Nghệ Phong rốt cuộc đánh vào trên quyền của Triệu Hải.
Thế nhưng, mọi người đều ngạc nhiên phát hiện, Nghệ Phong cũng không giống như trong tưởng tượng của bọn hắn bị phọt máu bay ngược ra ngoài. Mà điều dể cho bọn họ vô cùng kinh hãi chính là, sắc mặt của Triệu Hải bỗng dưng trở nên co quắp. Bất thình lình hét thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất không dậy nổi, không ngừng lăn lộn trên mặt đất, thân thể cong cong như con tôm luộc, phảng phất giống như đang phải thừa nhận đau đớn thật lớn lao.
Mọi người ngạc nhiên nhìn một màn này, bình tĩnh nhìn Triệu Hải, lúc này bọn họ mới phát hiện, nắm tay Triệu Hải nguyên bản ngăn lại nắm tay Nghệ Phong, một đạo màu đen đang lan tràn ra, thời gian chỉ trong chốc lát, màu đen này nháy mắt đã lan ra toàn thân.
Những chỗ màu đen đi đến, gân xanh trên người Triệu Hải liền trở nên bạo động, từng đoàn từng đoàn bong ra, nhìn cực kỳ thê thảm!
- A…A….
Một tiếng hét tha thảm chói tai, giống như con kiến bò trên chảo nóng, đau đến mức làm cho người ta kinh hãi vô cùng.
- Ngươi là độc sư?
Thân thể mọi người không nhịn được trở nên run rẩy, cả đám dùng ngón tay chỉ chỉ Nghệ Phong, trong mắt tràn đầy kinh sợ!
- Hừ…
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cũng không thèm giải thích nhiều. Lạnh lùng nhìn đám người không bị Tử Âm khống chế, hắn đang suy nghĩ, có nên tiếp tục ra tay một lần nữa?
- Tử Âm! Ngươi thật to gan, cư nhiên dám nhận độc sư làm trợ thủ! Lẽ nào ngươi không biết danh tiếng của độc sư trên đại lục này sao? Lẽ nào ngươi hy vọng bang hội chúng ta bị tất cả các thế lực trên đại lục bao vây càn quét sao?
Rốt cuộc có người kịp thời phản ứng, quay đầu gầm lên chất vấn Tử Âm.
Tử Âm cũng lăng lang nhìn Nghệ Phong, nàng thật không ngờ Nghệ Phong vẫn còn là một độc sư, có thể dễ dàng hạ độc một vị Tướng Cấp như vậy, hiển nhiên trình độ cực kỳ cao.
Thế nhưng, mặc dù Tử Âm kinh ngạc thân phận độc sư của Nghệ Phong, lại cũng không sợ hãi. Bởi vì Nghệ Phong còn có thân phận là Y Sư thất giai, đủ để che đấu hết tất cả mọi thứ.
Tử Âm không thèm đếm xỉa mấy người, mà quay đầu nhìn về phía Nghệ Phong, đang đợi lời giải thích của hắn.
- Độc sư? Cứ cho là vậy đi! Có điều là trình độ của ta rất thấp! Chỉ có thể dùng để đối phó mấy con tôm cá nho nhỏ mà thôi!
Nghệ Phong không sao cả tự thừa nhận, sau đó ánh mắt trêu chọc nhìn về phía vài người này.
- A….
Triệu Hải đau nhức đến tận cùng, thân thể không ngừng cuồn cuộn lăn lộn, thêm nữa phối hợp dáng tươi cười lạnh lùng của Nghệ Phong, bọn họ cảm giác một cổ lạnh buốt từ dưới chân kéo lên. Mồ hôi lạnh sau lừng không ngừng ứa ra, bước chân không nhịn được run run, hiển nhiên là kinh sợ tới cực điểm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Nhìn vào điều này cũng có thể nhìn ra, độc sư rốt cuộc để lại cho người đời bóng ma thật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.