- Bạo Cương vương gia, đan dược ngài cần ta đã luyện chế xong, hi vọng ngài nhớ kỹ hứa hẹn lúc trước.
Nghệ Phong nhìn Bạo Cương đang hưng phấn, không quên nhắc nhở.
- Hả... Đương nhiên rồi!
Bao Cương thu liễm tinh thần. Đối với việc mình đã đáp ứng, Bạo Cương đương nhiên sẽ không phủ nhận. Hắn cũng không muốn tạo phản cảm cho một y sư thất giai. Càng quan trọng hơn là hắn muốn tạo mối quan hệ tốt với Nghệ Phong, thậm chí Bạo Cương đã quyết định vài việc không quá khó thì sẽ trợ giúp Nghệ Phong không cần thù lao để kết thiện duyên.
- Ha ha, nếu như không còn việc gì thì ta xin đi trước!
Nghệ Phong đã luyện chế thành công Tịnh Hồn đan, hắn ở đây cũng không còn chuyện gì, vì vậy đưa cho Linh nhi một chút đan dược, sau đó bế nàng lên chuẩn bị rời khỏi đây.
- Hả! Phong thiếu không thể đợi thêm một lúc nữa hay sao?
Bạo Cương vội vã ngăn cản Nghệ Phong lại.
- Hả?
Nghệ Phong nghi hoặc nhìn Bạo Cương, hỏi:
- Còn việc gì nữa sao?
- Ha ha. Ta muốn làm phiền Phong thiếu một lần nữa. Dược phương Tịnh Hồn đan là ta vô tình chiếm được, cũng không biết hiệu quả của nó như thế nào, liệu có thể tiêu trừ ám tật của ta hay không. Phong thiếu có thể đợi sau khi ta sử dụng Tịnh Hồn đan xong rồi rời đi được hay không? Có Phong thiếu ở bên, cho dù ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì cũng có Phong thiếu ra tay trợ giúp!
Bạo Cương ngượng ngùng cười nói. Có một y sư thất giai hộ pháp, khi phục dụng đan dược cũng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Nghệ Phong nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng. Hắn muốn xem hiệu quả của Tịnh Hồn đan như thế nào, huống chi lại có thể khiến một cao thủ Vương cấp thiếu một ơn huệ, hắn đương nhiên vui vẻ rồi.
- Nếu Tử Âm tỷ như không có việc gì thì mời tới đây ngồi cùng ta.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Tử Âm cười nói.
Tử Âm gật đầu, lại đưa tay ra muốn tiếp nhận Linh nhi. Nghệ Phong lắc đầu cười, gõ cánh tay Linh nhi đang nghịch ngợm trên mặt mình, cười nói:
- Cứ để ta bế Linh nhi! Nha đầu này rất nghịch ngợm, Tử Âm tỷ bế sẽ rất mệt mỏi!
Nói xong, Nghệ Phong đánh nhẹ lên mông Linh nhi, giả vờ hung dữ nói:
- Không được bóp mũi ca, nếu không ca sẽ đánh muội!
- Hi hi...
Linh nhi cười giòn tan, Nghệ Phong và Tử Âm bất đắc dĩ lắc đầu, đành tìm một chỗ ngồi xuống.
Bạo Cương thấy vậy cũng không dừng lại, hít sâu một hơi, run run đưa khỏa Tịnh Hồn đan trải qua trăm cay nghìn đắng mới lấy được này vào miệng.
Tịnh Hồn đan vừa cho vào miệng đã tan ra, hóa thành một dòng nước ấm theo cổ chạy xuống. Trong nháy mắt, Bạo Cương cảm thấy toàn thân như đang được tẩy rửa, sảng khoái dễ chịu vô cùng.
- AAAAAAA...
Bạo Cương không nhịn được kêu lên một tiếng, đấu khí toàn thân cũng mơ hồ tràn ra ngoài.
Tịnh Hồn đan do chính tay Nghệ Phong luyện chế, vì vậy những phản ứng của Bạo Cương không nằm ngoài dự đoán của Nghệ Phong. Hắn chỉ không biết là viên đan dược luc giai này có thể tiêu trừ ám tật hay không mà thôi.
Không quá quan tâm Bạo Cương hấp thu dược hiệu, Nghệ Phong quay đầu nhìn thiếu phụ thành thục Tử Âm. Hắn cười nói:
- Hiện giờ Tử Âm tỷ đã tin tưởng ta là một y sư thất giai hay chưa? Không cho rằng ta nói dối nữa chứ?
Sắc mặt Tử Âm ửng hồng, phong tình vạn chủng lườm Nghệ Phong nói:
- Ta chỉ cảm thấy không thể tin nổi!
- Ha ha. Nếu tỷ rơi vào cảnh ngộ của ta thì tỷ sẽ không cảm thấy bất ngờ!
Nghệ Phong mỉm cười nói. Hắn có tam trưởng lão dùng toàn lực đề thăng, hơn nữa nhờ vào thiên phú và chăm chỉ, đạt tới thất giai cũng không phải kỳ tích quá lớn.
Tử Âm cười, không phản bác lời của Nghệ Phong. Tuy nàng không biết cảnh ngộ của hắn là như thế nào nhưng khẳng định cũng không dễ chịu gì.
- Được rồi! Tử Âm tỷ, sau này hẳn là Bạo Cương sẽ lấy lòng tỷ! Giống như khi nào tỷ có phiền phức thì có thể tới tìm hắn.
Nghệ Phong nhìn Tử Âm cười nói. Với thân phận y sư thất giai của mình, nếu Bạo Cương không tạo quan hệ với Tử Âm thì hắn chính là đồ ngu!
Tử Âm tùy ý gật đầu nói:
- Uhm, hắn có nói qua. Nhưng thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, ta cũng không muốn tạo cho ngươi thêm phiền phức!
- Ha ha, Tử Âm tỷ chớ nên nghĩ như vậy. Nếu tỷ gặp phiền phức thì cứ tới tìm Bạo Cương, một chút ơn huệ mà thôi, ta có thể trả được!
Nghệ Phong cũng đã tính toán kỹ, nhìn tình huống của Tử Âm hiển nhiên là có rất nhiều phiền phức. Có một cao thủ Vương cấp trợ giúp, phiền phức của nàng sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Tử Âm cố chấp lắc đầu, ánh mắt ấm áp nhìn Nghệ Phong nói:
- Hắn không phải ngươi!
- Hả...
Nghệ Phong cười khổ, lắc đầu bất đắc dĩ, nói:
- Thôi được, sau này Tử Âm tỷ có chuyện gì thì cứ tới tìm ta!
Hiện giờ Nghệ Phong đã đạt tới Tướng cấp, hơn nữa còn là một Nhiếp Hồn Sư, thực lực như vậy đã có tiền vốn để kiêu ngạo!
Tử Âm ngọt ngào gật đầu, cười tươi như hoa, khiến Nghệ Phong đang nhìn sững người. Thân thể Tử Âm mềm mại như nước, tuyết phong đứng sừng sững, êm dịu vểnh cao đè nặng thành một đường vòng cung hoàn mỹ, không cần nghi ngợ tản ra dụ hoặc thiếu phụ kinh người.
- Tử Âm tỷ càng lúc càng mê người!
Nghệ Phong không hề che dấu suy nghĩ, mỉm cười nhìn Tử Âm nói.
- Nói nhăng...
Đối với công tử phong lưu như Nghệ Phong, Tử Âm lườm một cái, trên mặt đỏ ửng, từ tai lan ra khắp bộ mặt, kiều diễm mê người.
Ầm...
Đúng lúc này, một cỗ khí thế mạnh mẽ bộc phát ra, xông thẳng lên nóc nhà, mái ngói lập tức bị phá vỡ, ngói vỡ rơi xuống trong phòng.
Tình cảnh như vậy khiến Nghệ Phong hoảng sợ nhìn Bạo Cương. Chỉ thấy đấu khí trong cơ thể Bạo Cương như một con cự xà quấn canh người hắn. Khí thế tăng lên không ngừng quanh quay cơ thể Bạo Cương, tạo thành từng cơn gió lốc, khiến trong phòng hỗn loạn cả lên.
Đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong dũng mãnh trào ra, tạo thành vòng bảo vệ, tránh cho khí thế của Bạo Cương ảnh hưởng tới Linh nhi.
Xung quanh Bạo Cương xuất hiện một đạo quang mang màu hồng và một đạo quang mang màu đen. So với quang mang màu hồng, quang mang màu đen bé tới đáng thương, nhưng lại quấn chặt trong quang mang màu hồng, khiến cho bất kể quang mang màu hồng dùng sức như thể nào cũng không thể chiếm lấy địa bàn của nó.
- Quang mang màu đen này chính là ám tật của Bạo Cương hay sao?
Nghệ Phong thì thầm nói.
- Tan ra...
Bạo Cương cảm thấy hồn lực màu đen lẫn trong hồn lực của hắn, không khỏi tức giận mắng lớn. Trong nháy mắt, quang mang màu hồng lập tức áp bức về phía quang mang màu đen.
Dưới hành động của Bạo Cương, khuôn mặt không còn trẻ của hắn méo mó, miệng co quắp tạo thành một đường cong lớn, toàn bộ thân thể run lên từng hồi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Đấu khí của Bạo Cương cũng như không muốn sống, dũng mãnh lao ra, tạo thành một cái hố lớn trên mặt đất và nóc nhà, từng viên gạch vụn rơi xuống khiến Nghệ Phong và Tử Âm không chịu nổi phải lui về sau hai bước.
- Tan ra...
Lần thứ hai Bạo Cương tức giận quát lên. Năng lượng màu hồng lần thứ hai áp chế quang mang màu đen, hai thứ không ngừng giao phong, từ trên đó tỏa ra khí thế cường liệt. Khuôn mặt Bạo Cương ngày càng vặn vẹo hơn, sắc mặt trắng bệch khiến trông hắn vô cùng dữ tợn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, màu hồng và màu đen vẫn đang giao tranh, chỉ có điều màu đen đã rơi vào thế yếu, chậm rãi chuyển thành màu hồng, dung hợp trở thành một bộ phận trong đó!
Nghệ Phong thấy vậy, lẩm bẩm:
- Tịnh Hồn đan quả nhiên thần kỳ, không ngờ thật sự có thể giải quyết ám tật của Bạo Cương.