Cho nên bất kể là Nghệ Phong hay là Đế Ngạo Thiên, cũng sẽ không tùy ý nhìn hai phe quần đấu.
Khi hai người phất tay, những võ giả này mới không cam lòng lui xuống.
Nghệ Phong nhìn tam đệ tử Tiên Đế Đế Vân nâng Đế Ngạo Thiên lên, sau đó mang tới tám phần da cừu. Hắn nhìn đối phương nói:
- Bản đế đã sớm nói, thứ này phải thuộc về bản đế.
Đế Ngạo Thiên nghe Nghệ Phong nói thì hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không trả lời. Một trận chiến này, hắn đã bại bởi Nghệ Phong một chiêu. Hắn làm sao có thể nghĩ đến, lực lượng thân thể của Nghệ Phong lại cường hãn đến trình độ như thế. Thua! Mình thua chính là ở điểm này.
Nghệ Phong thu tám phần quyển da cừu vào giới chỉ, giơ ngón giữa lên với Đế Ngạo Thiên nói:
- Sư tôn ta có thể đánh bại Đế Thích Thiên, ta tự nhiên có thể đánh bại ngươi. Tiên Phủ nhất định bị Tà Tông áp chế. Đây là số mệnh, ngươi không cải biến được.
Nghe những lời này, lửa giận Đế Ngạo Thiên bốc cháy hừng hực. Thế nhưng hắn không tìm thấy lời nói để phản bác, khuôn mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Mọi người nghe thấy lời Nghệ Phong nói, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau. Nhìn Đế Ngạo Thiên bị thua, trong lòng không khỏi cảm thấy thổn thức. Đánh nhau kịch liệt như vậy đều không bại, thế mà lại thua bởi quyền cước.
Thế nhưng thất bại chính là thất bại, bất kể như thế nào cũng không cải biến được sự thật này.
Nguyên bản quầng sáng thần bí bất bại trên người Đế Ngạo Thiên, tại thời khắc này triệt để bị Nghệ Phong đánh nát. Ánh mắt tất cả mọi người chuyển dời đến Nghệ Phong, rất khó tưởng tượng Nghệ Phong lại có thực lực như thế. Chẳng lẽ, Tiên Phủ luôn bị Tà Tông áp chế, thật sự là số mệnh hay sao?
Hai người kiệt xuất nhất đại lục, lúc này biến thành một người. Quầng sáng vinh quang không thể nghi ngờ rơi vào người Nghệ Phong. Giống như Liễu Nhiên năm đó, dù cho Đế Thích Thiên cũng chỉ với tư cách là người thứ hai. Thời điểm nói tới Liễu Nhiên, mới có thể thuận tiện nói đến Đế Thích Thiên. Đây là bi kịch lần thứ hai.
Đế Ngạo Thiên đồng dạng cũng bại dưới tay Nghệ Phong. Đế Ngạo Thiên một mực chỉ là cái bóng mờ của Nghệ Phong. Mọi người, vĩnh viễn nhớ kỹ Nghệ Phong mới là đệ nhất.
Nghĩ vậy, ánh mắt tất cả mọi người nhìn Đế Ngạo Thiên với vẻ đồng tình.
Đế Ngạo Thiên thấy những ánh mắt như vậy, trong lòng không khỏi xuất hiện cảm giác đau đớn. Nhìn người thanh niên trước mặt, hắn không khỏi cảm giác được đau thương. Chẳng lẽ hắn thật sự giống sư tôn hắn vĩnh viễn không đuổi theo Nghệ Phong được sao?
Ánh mắt Đế Ngạo Thiên không khỏi chuyển về phía Tần Y, thấy Nghệ Phong thắng lợi mà mang theo nụ cười vui vẻ. Đế Ngạo Thiên càng cảm giác trong lòng đau đớn không thôi.
- Nghệ Phong, ngươi yên tâm. Một ngày nào đó, ta sẽ đoạt lại hết thảy của ngươi.
Đế Ngạo Thiên lạnh lùng nhìn chăm chú Nghệ Phong.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn hắn nói:
- Lời nói giống như vậy, sợ là trước đây Đế Thích Thiên cũng nói với lão đầu tử nhà ta. Nhiều năm như vậy, ta cũng không thấy hắn có thể áp lão đầu tử chút nào.
- Ngươi...
Những lời này khiến cho Đế Ngạo Thiên lại phun ra một ngụm huyết dịch.
Nghệ Phong không để ý đến đối phương nữa, mà trong lòng nghĩ đến những quyển da cừu trong giới chỉ, thầm nghĩ là có thời gian nên sắp xếp nó lại thử xem.
...
Mà trong lúc hai người đánh nhau trong hư không, ở một nơi nào đó có mấy thân ảnh. Nhìn trận chiến kết thúc, nguyên một đám trở nên trầm mặc, đối với trận chiến của thiên tài Tiên Tà hai tông đời này, cho dù với tư cách Thánh cấp bọn họ cũng rất chú ý.
Thế nhưng kết quả lại bất ngờ như vậy. Sắc mặt một người trong đó trở nên hết sức khó coi. Phảng phất như hình ảnh Liễu Nhiên cùng Đế Thích Thiên năm đó tái hiện, khiến cho gân xanh trên trán hắn nổi lên.
Mà một lão giả lại cười to nói:
- Ha ha, số mệnh a, số mệnh a!
Những lời này càng khiến cho sắc mặt người nọ trở nên khó coi đến cực điểm. Số người còn lại tự nhiên biết rõ ân oán của hai người vì thế cũng không tham dự vào, mà là dùng ánh mắt dò xét lên người Nghệ Phong.
Trước kia khi bọn họ nhìn thấy Đế Ngạo Thiên thì cảm giác hắn hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất nhân trong đám thanh niên. Thế nhưng, thật không ngờ sự việc lại biến hóa bất ngờ như vậy. Nhớ tới trận đánh vừa rồi, không thể không thừa nhận, hai người này so với năm đó bọn họ mạnh hơn không ít. Đều là nhân trung long phượng. Thế nhưng, cuối cùng Đế Ngạo Thiên lại bị thua, tuy thua bởi quyền cước, nhưng thất bại chính là thất bại. Bất luận do nhân tố gì cũng không thể thoái thác.
- Tên Liễu Nhiên kia, có lẽ sẽ đi tìm đệ tử. Chỉ là không biết Đế Thích Thiên nghe được tin tức này sẽ chịu đả kích thế nào?
Mấy người đều rất rõ ràng, Đế Thích Thiên luôn trông cậy vào đệ tử của mình để có thể áp chế Liễu Nhiên một bậc. Thế nhưng hiện tại hắn sẽ phải chịu đả kích như thế nào? So với Đế Ngạo Thiên có lẽ cũng không kém a!
Mấy người thầm than một tiếng, nhìn Nghệ Phong lộ ra vẻ suy yếu. Trong lòng bắt đầu suy đoán, người thanh niên này có thể bước thêm một bước nữa hay không? Liễu Nhiên có thể, chẳng lẽ đồ đệ của hắn lại không?
Rất hiển nhiên, Đế Ngạo Thiên muốn đuổi kịp Nghệ Phong, có một rất cơ hội tốt đó chính là một bước này. Nếu hắn có thể bước trước Nghệ Phong thì hết thảy tôn nghiêm danh dự đã mất đi, hết thảy đều có thể đoạt lại.
Thế nhưng, một bước này có thể dễ dàng như vậy sao? Cho dù là hiện tại bọn họ phong quang như lúc này, nhưng trước kia khi mấy người bọn họ bước ra một bước đều không có tự tin dù chỉ một chút. Đây là một bước rất gian nan.
Nghệ Phong tự nhiên không biết việc hắn đánh nhau dẫn tới tiền bối Tà Tông và tiền bối Tiên Phủ cùng với khác người cũng tới xem. Hắn còn đang trong tình trạng khôi phục thể lực, tuy truyền thừa kĩ năng của Tà Đế khủng bố, nhưng một khi đã sử dụng đến mức tận cùng thì lực lượng của hắn đã tiêu hao toàn bộ. Cho dù là Lăng Thần Quyết có năng lực tự chủ khôi phục cũng không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành.
Vừa mới cường hoành đề thăng lực lượng chiến đấu với Đế Ngạo Thiên, vì thế lúc này Nghệ Phong có một cảm giác mệt mỏi dị thường.
Ngay khi Nghệ Phong đang khôi phục thực lực thì trong hư không đột nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh. Thân ảnh này mặc y phục màu lam, dù cho cách một khoảng rất xa, nhưng người trong sân đều có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng.
Tốc độ của thân ảnh này cực nhanh, cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã từ đằng xa bay tới quyết đấu trường. Tuy nữ nhân này dùng khăn lụa che mặt, nhưng mà thân thể uyển chuyển mềm mại cùng cảm giác tươi mát, không khiến cho người hoài nghi dưới khăn lụa chính là một dung nhan khuynh quốc khuynh thành.
Nhìn nữ nhân này, trong lòng của mọi người kinh ngạc không thôi, không chỉ vì khí chất của nữ nhân, mà còn về thực lực nàng. Từ đằng xa như thuấn di mà đến, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người phải hoảng sợ.
Sau khi nữ nhân vào bên trong tràng đấu, Tần Y cùng với Hạ Chỉ Mộng đều nhìn nàng một cái. Đây không thể nghi ngờ một nữ nhân thanh lệ.
Nghệ Phong nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện, hắn cũng sững sờ. Bởi vì hắn phát giác được, trên người nữ nhân bộc phát một cỗ lực lượng trói buộc hắn, sau đó bắt lấy hắn bay vào không trung.
Thậm chí Nghệ Phong còn chưa tới kịp phản ứng, thân ảnh này đã nhanh chóng bay đi. Mà Nghệ Phong đồng dạng theo nàng ly khai.
Mọi người thấy một nữ nhân thần bí như phù dung sớm nở tối tàn, cùng với Nghệ Phong đã biến mất. Nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không biết đây cũng là một màn trình diễn nữa hay không?