Mị Ảnh

Chương 1347: Điệp Vận Du thức tỉnh




 
Thời gian một tháng, Nghệ Phong lưu lại Tội Ác chi thành cùng Liễu Mộng Nhiên, Tử Âm và Linh nhi. Hắn thực sự hiếm có thời gian rảnh rỗi. Tử Âm và Liễu Mộng Nhiên khôi phục rất tốt, trong khoảng thời gian mấy tháng, thương thế lần trước không lưu lại chút di chứng nào.
 
Thấy hai nàng hoàn toàn bình phục, Nghệ Phong mới giúp đỡ Lý U giải quyết một chút chuyện Tội Ác chi thành. Bởi vì có chiêu bài Liễu Nhiên, cho nên cường giả đến Tội Ác chi thành không ít, Tội Ác chi thành phát triển cực nhanh! Cùng lúc, Nghệ Phong cũng luyện chế một ít đan dược bổ sung cho Tội Ác chi thành.
 
Người đến Tội Ác chi thành, sau khi biết Nghệ Phong đạt tới y sư bát giai, bọn họ vô cùng kinh ngạc, đồng thời hưng phấn không thôi. Y sư bát giai tại đại lục thực sự rất hiếm, bình thường y sư đạt tới trình độ này, hầu như đều thuộc các đại thế lực siêu cấp
 
Nghệ Phong đi vào thăm Điệp Vận Du, bất quá, bị tam trưởng lão đuổi ra ngoài. Một tháng qua, hàng ngày tam trưởng lão vội vàng chữa trị giúp Điệp Vận Du. Thấy vẻ mặt tam trưởng lão trước sau vẫn nghiêm túc, Nghệ Phong không biết Điệp Vận Du rốt cuộc như thế nào.
 
Bất quá, Nghệ Phong thỉnh thoảng đi vào trông thấy sắc mắt Điệp Vận Du khôi phục chút huyết khí, hắn hơi an tâm.
 
Liễu Mộng Nhiên giống như trước vẫn thường xuyên lui tới, thương thế lần trước đối với nàng hình như không còn chút ảnh hưởng. Ngoại trừ cùng Nghệ Phong, nàng thường lặng lẽ đọc sách, giống như nữ thần thanh nhã. Đặc biệt trong tình huống nàng tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất, Nghệ Phong cảm giác nữ nhân này không thể khinh nhờn.
 
So với Liễu Mộng Nhiên, Tử Âm dành rất nhiều thời gian tu luyện, có lão đầu tử Liễu Nhiên trợ giúp nàng, thực lực của nàng tiến triển không thể không nói cực nhanh.
 
Lại nửa tháng nữa trôi qua, Nghệ Phong mỗi ngày dạy Linh nhi vài thứ, thường ngày lại đi tới chỗ Điệp Vận Du. Lúc này, rốt cục trên khuôn mặt tam trưởng lão đã hiện lên dáng tươi cười, cũng mang theo thần sắc mệt mỏi quay về phía Nghệ Phong nói:
 
- Vào xem đi!
 
- Nàng qua khỏi rồi?
 
Nghệ Phong kinh hỉ hỏi.
 
Tam trưởng lão lắc đầu nói:
 
- Ta chưa dám khẳng định, bất quá, hẳn là không sai biệt lắm. Có lẽ không phải vấn đề quá lớn, ta đúng giờ kiểm tra giúp nàng, hẳn là rất nhanh sẽ khôi phục.
 
- Uhm!
 
Nghệ Phong quay về phía tam trưởng lão gật đầu, thả Linh nhi khỏi lòng, nói:
 
- Linh nhi tự mình chơi đùa một lát, Tiêu Dao ca ca tới xem Điệp Sư tôn của muội. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
 
Linh nhi nhu thuận gật đầu, cùng tam trưởng lão rời đi.
 
Nghệ Phong bước từng bước tiến vào gian phòng. Lúc này hai mắt Điệp Vận Du đã mở, bất quá thần sắc gầy gò và tiều tụy khiến Nghệ Phong cảm giác vô cùng yêu thương. Nữ tử này trước kia vô cùng sắc sảo xinh đẹp, hiện tại chịu hành hạ lớn như vậy, tất cả đều vì hắn. Nghệ Phong tiến về phía trước, nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của Điệp Vân Du. Điệp Vận Du ôm lấy, nghiêng mình nằm trong lòng hắn. Nghệ Phong vuốt mái tóc Điệp Vận Du nói:
 
- Xin lỗi.
 
Điệp Vận Du lắc đầu, đôi môi nàng hôn lên khuôn mặt Nghệ Phong một ngụm:
 
- Còn có thể sống đã rất tốt, như vậy sẽ không rời xa ngươi.
 
Sau khi Điệp Vận Du nói xong lời này, nhìn nhãn thần Nghệ Phong tựa hồ thoáng hiện quang mang. Điệp Vân Du dùng tay xoa xoa mặt Nghệ Phong:
 
- Ta vẫn nhớ, trước kia trên hoa thuyền, bình yên ngủ trong lòng ngươi. Vẫn nhớ, ngươi nói muốn tìm tình nhân tỷ tỷ nhiều tiền. Tuy rằng không quá xuất sắc, thế nhưng cuối cùng miễn cưỡng đạt được.
 
Nghe Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cũng muốn quay lại tràng cảnh lần đầu tiên gặp Điệp Vận Du. Một tháng kia, hàng đêm Nghệ Phong đều bị dục hỏa Điệp Vận Du tạo lên thiêu đốt chính mình, nhưng hàng đêm hắn đều kiềm chế được. Tuy rằng chịu dằn vặt, thế nhưng khi đó cảm thấy vô cùng ấm áp.
 
Bất quá, sau đó Nghệ Phong rất ít thời ấm áp bên cạnh Điệp Vận Du. Phần lớn thời gian, Nghệ Phong luôn luôn không có ở bên các nàng.
 
- Lúc này đây, ta sẽ lưu lại Tội Ác chi thành thật lâu.
 
Nghệ Phong quay về phía Điệp Vận Du nói. Mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc này Nghệ Phong nghĩ, hẳn là thật vui vẻ cùng các nàng tại Tội Ác chi thành.
 
- Uhm!
 
Điệp Vận Du nhẹ giọng gật đầu, khẽ cười nói:
 
- Được rồi, đừng áy náy. Ta không thể chết, chờ thương thế ta khỏi hẳn, là có thể khôi phục bình thường rồi.
 
Nghệ Phong hôn lên trán Điệp Vận Du một ngụm:
 
- Ta luôn luôn thích ngắm nhìn dáng vẻ Điệp tỷ tỷ mị hoặc chúng sinh.
 
Điệp Vận Du nhoẻn miệng cười, cúi đầu bên tai Nghệ Phong nói:
 
- Mị hoặc chúng sinh thực sự không được nữa rồi, đã bị ngươi gây tai họa. Bất quá, mị hoặc ngươi như vậy đủ rồi. Chẳng phải ngươi đã từng nói, từng có Lã Bất Vi cùng nữ nhân ba ngày không ra khởi cửa? Chờ ta khỏi bệnh, chúng ta thử một hồi, phá kỷ lục của bọn họ.
 
Nghe những lời này của Điệp Vận Du, Nghệ Phong cảm giác nữ nhân trong lòng chính mình càng trìu mến. Ngón tay nhẹ nhàng gẩy gẩy đôi môi có chút lạnh khô của Điệp Vận Du:
 
- Chờ nàng khỏe, ta mang nàng tới du ngạo trên sông Đế Đô trước kia.
 
- Uhm!
 
Điệp Vận Du gật đầu, lập tức khẽ nhắm mắt lại. Nhìn Điệp Vận Du có chút uể oải, Nghệ Phong nhẹ nhàng hôn nàng một ngụm, sau đó từ từ đặt nàng xuống. Điệp Vận Du vừa mới bình phục, mệt mỏi tới cực điểm, trong khoảng thời gian ngắn này còn phải chữa thương.
 
Bất quá, khi Nghệ Phong vừa nãy ôm Điệp Vận Du có cơ hội dò xét một phen. Tuy rằng thương thế của nàng còn rất nặng, thế nhưng không nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ cần thời gian từ từ điều dưỡng thì tốt rồi. Về phần có thể lưu lại di chứng hay không, phải đợi nàng hoàn toàn bình phục, lúc đó mới biết được.
 
Bất quá, điều này không phải vấn đề quá lớn. Có tam trưởng lão, chỉ cần di chứng không quá mức nghịch thiên, căn bản không sợ.
 
Sau khi Điệp Vận Du lại ngủ say lần nữa, Nghệ Phong rời khởi cửa gặp được tam trưởng lão. Tam trưởng lão nhìn Nghệ Phong nói:
 
- Hiện tại yên tâm rồi chứ?
 
- Cảm tạ trưởng lão!
 
Nghệ Phong quay về phía tam trưởng lão nói. Mấy ngày nay thực sự khiến tam trưởng lão quá mệt mỏi, may mà bản thân tam trưởng lão là cường giả Quân Cấp đỉnh phong, bằng không quả thực không thể trụ vững.
 
- Cái kia không cần thiết, nếu như tiểu tử ngươi tặng ta một Hải Lam Thánh quả, tất cả không có gì.
 
Tam trưởng lão nói.
 
Nghệ Phong không nhiều lời vô ích, trực tiếp lấy Hải Lam Thánh quả từ trong nạp linh giới ra, đưa cho tam trưởng lão nói:
 
- Toàn bộ tặng người.
 
Hành động hào phóng của Nghệ Phong khiến tam trưởng lão nao nao, tựa hồ không kịp phản ứng. Trong trí nhớ của hắn, Nghệ Phong chưa bao giờ hào phóng như vậy.
 
- Ha ha!
 
Bất quá, tam trưởng lão không khách khí, đưa tay tiếp nhận hộp ngọc. Quả thực Hải Lam Thánh quả trong tay hắn có thể phát huy tác dụng tối đa, điểm này cho dù Đông Hải cung so ra còn kém xa.
 
- Được rồi, tiểu tử ngươi không việc gì hãy tu luyện một chút, trầm ngưng tính tình. Gần đây ngươi sát lục quá nặng.
 
Tam trưởng lão nói.
 
Nghệ Phong gật đầu:
 
- Trong vòng nửa năm tiếp theo có lẽ không rời khỏi Tội Ác chi thành!
 
Nghệ Phong dự định nhân cơ hội này, tu luyện một chút vũ kỹ Thiên Cấp truyền thừa của Tà Đế. Từ khi Nghệ Phong nóng vội thu thập Mặc gia, tìm kiếm dược liệu. Cho tới nay, vũ kỹ Thiên Cấp truyền thừa của Tà Đế thực sự không có thời gian tu luyện.
 
- Chính ngươi lo liệu tốt nhất. Điệp Vận Du giao cho ngươi, ta trở về Thánh Địa một chuyến. Lần này, bởi vì giúp nàng trị liệu, thực ra giúp ta lĩnh hội vài thứ.
 
Trên khóe miệng tam trưởng lão nhếch lên tiếu ý. Hắn đạt tới cấp độ này, muốn tiến bộ một chút cũng rất khó, mà chỉ cần tiến bộ một chút, đều là biến hóa nghiêng trời lệch đất. Điểm ấy lĩnh ngộ tuy đối với Thánh Cấp còn kém rất xa, thế nhưng cuối cùng cũng thông suốt chút ít. Thực lực có thể đề cao hẳn một cấp bậc lớn.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.