Mị Ảnh

Chương 1167: Lâm Lang gia chủ




 
Băng Ngưng và Nghệ Phong cũng không biết, từ khi bọn họ bước vào thành trì thì bọn họ đã tiến vào tầm nhìn của Lâm Lang thế gia. Thủ vệ tại cửa cung nhìn thấy ngọc bài liền cung kính dẫn đường hai người, một người thị vệ trong đó vội vàng đi về một hướng khác.
 
Thị vệ này đi vào trong một tòa kiến trúc đồ sộ, sau đó hắn truyền tin tức vào.
 
Trong đại điện của tòa kiến trúc đó có hai lão nhân đang ngồi, tuy rằng hai người tùy ý ngồi thế nhưng khiến cho người khác cảm giác một loại giản dị tự nhiên, còn người kia có khí thế giương cung bạt kiếm sắc bén.
 
Lão nhân mang theo khí thế sắc bén thở nhẹ một hơi nói:
 
- Ta còn tưởng rằng bây giờ Tà Tông không cử người tới nữa.
 
- Đúng vậy, từ khi Liễu Nhiên tham gia lần Tụ Hội đó. Mỗi mười năm Tụ Hội, Tà Tông chưa từng phái người tới. Chỉ là Liễu Nhiên cũng quá lớn mật, hắn cư nhiên dám phái một thiếu niên chưa đủ hai mươi lăm tuổi tới. Là do hắn tự tin với đệ tử hắn hay là khinh thường những người trẻ khác?
 
Lão nhân giản dị nói rằng.
 
- Lão gia hỏa Liễu Nhiên kia nhìn không thấu a.
 
Lão nhân sắc bén thở nhẹ một hơi, vài chục năm trước lão đã gặp Liễu Nhiên một lần, và đã từng so chiêu qua với Liễu Nhiên, tiếp được hơn mười chiêu trong tay hắn. Hiện giờ xem ra Liễu Nhiên đã trở thành tồn tại mà hắn có phi ngựa cũng không kịp đuổi theo. Chỉ là ngẫm lại lần tranh đấu đó toàn bộ đều do hắn công kích, Liễu Nhiên chỉ hời hợt phất tay mà thôi.
 
- Thiên Xà cung đường đường là một thế lực nhất lưu cũng bị hắn tùy ý tiêu diệt.
 
Lão nhân giản dị nghe hắn nói vậy, khom người xuống nói rằng:
 
- Lão gia cũng không cần phải coi nhẹ mình. Đám người trẻ tuổi năm đó, ngoại trừ vài người ra thì còn mấy người có thể so sánh với lão gia. Về phần Liễu Nhiên, căn bản không cần so sánh.
 
Lão nhân giản dị nhắc tới lần Tụ Hội năm đó, trong lòng vẫn như cũ nhiệt huyết sôi trào. Liễu Nhiên lực áp quần hùng khiến những thanh niên tâm khí kiêu ngạo năm đó không có chút tâm phản kháng. Cho tới bây giờ, những người năm đó nghe được tên Liễu Nhiên đều biến sắc.
 
- Ha ha, đúng vậy! Lão gia hỏa kia thật là biến thái. Chỉ có điều năm đó bộc lộ một ít tài năng dẫn đến bị buộc phải lánh đời, nếu không thế giới này có hắn tất sẽ đặc sắc hơn rất nhiều.
 
Lâm Thiên Uy thở nhẹ một hơi, trong giọng nói có vẻ đáng tiếc.
 
- Hắn và tên đệ tử của hắn đều có đức hạnh giống nhau, lấy thực lực không tới Tôn cấp mà dám đi trêu chọc Kim Ưng Tông.
 
Hiển nhiên Nghệ Phong cũng dần dần đi vào trong con mắt của những người này, bọn họ biết rõ về những hành động của hắn.
 
- Thật ra tên tuổi của hắn cũng không kém chút nào, năm đó Liễu Nhiên đi vào trong Tụ Hội là lần đầu tiên bước vào ánh mắt của mọi người. Còn hắn chưa tham gia Tụ Hội cũng đã ở trong tầm mắt của rất nhiều người.
 
Từ lúc Liễu Nhiên diệt Thiên Xà Cung xong, ánh mắt mọi người cũng bắt đầu quan tâm tới Nghệ Phong.
 
- Năm đó hai vị nhiếp hồn sư của phủ đệ chúng ta phát hiện Phệ Châu, cuối cùng bị Liễu Nhiên cản lại, nghe nói khỏa Phệ Châu này là hắn dùng cho đệ tử, mà nhiếp hồn thuật của Nghệ Phong là học từ Quái lão đầu.
 
Tuy rằng lão nhân giản dị là người hầu, thế nhưng hiển nhiên trên thực tế lão cũng không phải người hầu thực sự, lão nói chuyện với Lâm Thiên Uy cũng rất tùy ý.
 
- Quái lão đầu!
 
Ánh mắt Lâm Thiên Uy có chút thâm thúy.
 
- Thiên phú của Quái lão đầu năm đó so với ta còn cao hơn một bậc, đáng tiếc bị Thiên Xà đánh lén cho nên phải dừng lại tại thất tinh nhiều năm. Lần này chém giết xong Thiên Xà, hẳn là hắn sẽ tấn cấp rất nhanh đi.
 
- Nghe nói hắn vừa chém giết Thiên Xà xong đã lại bế quan đột phá một lần nữa. Nhiều năm tích lũy không ngừng như vậy, một khi đột phá sợ rằng sẽ vượt qua lão gia.
 
Lão nhân giản dị cũng tán thán một câu. Nhiếp hồn sư tấn giai so với võ giả tấn giai mạnh hơn rất nhiều.
 
- Thật sao? Lại tấn cấp?
 
Lâm Thiên Uy cười nói:
 
- Nghe nói lão viện trưởng Trạm Lam có thiên phú tương đương với quái lão đầu năm đó cũng đã tấn cấp, cứ như vậy, học viện Trạm Lam trở thành thế lực nhất lưu.
 
- Ha ha. Đệ tử Liễu Nhiên là nhiếp hồn sư và võ giả cộng tu. Thiên phú biểu hiện trên cả hai còn đường đều mạnh. Lấy tin tức gần đây nhất của chúng ta, thực lực võ giả của hắn đạt tới ngũ giai, đẳng cấp nhiếp hồn sư đạt tới thất giai trung cấp. Lấy tuổi tác không tới hai lăm của hắn, thành tựu như vậy không hổ là đệ tử Liễu Nhiên.
 
Lão nhân giản dị nói rằng.
 
- Ngũ giai?
 
Lâm Thiên Uy nhíu nhíu mày.
 
- Thực lực như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều a, ha ha, thanh niên năm nay tham gia so với năm đó còn mạnh hơn mấy phần. Nếu chỉ có thực lực ngũ giai, sợ rằng hắn sẽ bị thiệt thòi lớn.
 
- Tính cách của Liễu Nhiên luôn tranh đệ nhất. Nếu như hắn đã phái ra thì nhất định có nắm chắc. Chúng ta không thể xem thường hắn.
 
Lão nhân giản dị hiển nhiên có chút vẻ sùng bái Liễu Nhiên.
 
Lâm Thiên Uy lắc đầu:
 
- Thực lực ngũ giai quá yếu, lấy tuổi tác hiện giờ của hắn, thanh niên đạt tới ngũ giai cũng không ít.
 
- Khụ! Vốn tưởng rằng đồ đệ của Liễu Nhiên sẽ phá kỷ lúc năm đó của hắn. Xem ra hắn muốn tranh đệ nhất có chút khó khăn.
 
Lâm Thiên Uy nhớ tới khí phách của Liễu Nhiên năm đó, hắn thầm nghĩ đồ đệ không thể tiếp tục thì đối với Liễu Nhiên là một loại vũ nhục.
 
- Lão gia, hắn đã muộn nhiều ngày như vậy, hiện giờ chúng ta có cho hắn tiến vào hay không? Hay là chờ một chút?
 
Lâm Thiên Uy suy nghĩ một chút liền nói:
 
- Đợi thêm một lát cho đủ một ngày đêm đi. Nếu đã đến muộn thì phải bị nghiêm phạt tương ứng.
 
- Nhưng mà hắn đã lãng phí nhiều ngày như vậy, nếu như lãng phí thêm một ngày nữa vậy thì hoàn cảnh sẽ càng xấu.
 
Lão nhân giản dị cau mày.
 
- Không sao, nếu hắn có hào khí giống như Liễu Nhiên năm đó. Cho dù muộn hai ngày nữa cũng không vấn đề gì, nếu như hắn đã kém Liễu Nhiên, vậy thì thay mặt Liễu Nhiên hạ chút tự tôn của hắn xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Lâm Thiên Uy nói.
 
Lão nhân giản dị nghe vậy liền gật đầu. Đối với chuyện này lão không hề có chút suy nghĩ. Liễu Nhiên năm đó có thể lấy ưu thế thắng lợi tuyệt đối, hắn đồng dạng hy vọng Nghệ Phong có thể làm được như vậy.
 
- Còn công chúa Đông Hải cung thì sao?
 
Đột nhiên lão nhân giản dị nói.
 
- Nàng? Bảo nàng và Nghệ Phong cùng chờ. Chung quy không thể để quá nổi bật.
 
Lâm Thiên Uy nói:
 
- Thật không ngờ, cấm địa Đông Hải cung không mở ra được mà còn có đệ tử kiệt xuất như vậy, quả thật khiến ta vô cùng kinh ngạc.
 
- Ha ha, mấy năm nay Đông Bắc Hải cung đấu đá nhau rất lợi hại, tuy rằng Đông Hải cung mạnh hơn Bắc Hải cung rất nhiều, thế nhưng bởi vì lý do cấm địa cho nên Đông Hải cung căn bản không phái ra quá nhiều người. Cuối cùng vẫn bị Bắc Hải cung áp chế.
 
- Thật là đáng tiếc, cấm địa đó đến ta còn đố kỵ. Đối với đệ tử Đông Hải cung của bọn họ tu luyện mà nói, quả thực chính là Thánh địa. Đáng tiếc là tự nhiên đóng lại bất ngờ. Chỉ có điều tiểu nữ này tự mình tu luyện tới ngũ giai, quả thật thiên phú cũng có thể xếp vào năm hạng đầu trong những người trẻ tuổi. Tuy rằng thực lực của đám người trẻ tuổi mấy năm nay cũng không kém, nhưng hầu như đều do tông môn dùng tài lực và tài nguyên bồi đắp.
 
Lâm Thiên Uy nói rằng.
 
- Đúng vậy! Nếu như thế vậy để bọn họ chờ một ngày đi! Thật mong hắn có thủ đoạn giống như Liễu Nhiên năm đó.
 
Lão nhân giản dị cười nói.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.