Mị Ảnh

Chương 1129: Thành trì có tình trạng khác lạ, Phệ Châu bạo động




 
Nghệ Phong không tranh cãi, lấy ra hơn nửa đan dược khôi phục hồn lực trong cơ thể. Trong đó có hai viên đan dược thất giai.
 
- Tiền bối, những đan dược có thể giúp tiền bối khôi phục đến thực lực nào?
 
Sau khi Nghệ Phong nói xong liền cảm thấy lòng mình đang chảy máu. Những đan dược này, hắn tốn rất nhiều thời gian mới thu thập được.
 
- Thất giai đỉnh phong!
 
Nam tử Vương Tọa nói.
 
Nghệ Phong không thể tưởng tượng được nhiều đan dược như thế lại chỉ có thể khiến đối phương đạt được thất giai đỉnh phong. Nhưng vẫn đưa toàn bộ cho đối phương:
 
- Ra khỏi thành để khôi phục thực lực cho tiền bối hiển nhiên không thực tế. Nếu tiền bối còn một nửa hồn thể đang chịu tra tấn, đương nhiên phải giải cứu tiền bối ra trước. Với thực lực hai người chúng ta hiện nay, cho dù đối mặt với Tôn cấp đỉnh phong cũng có lực liều mạng.
 
Sau khi Nghệ Phong bước vào lục giai, thực lực tăng mạnh. Mà nam tử Vương Tọa là người viễn cổ, hiển nhiên không thể đối đãi như Tôn cấp bình thường, cho nên hai người liên kết đối mặt với Tôn cấp đỉnh phong, hẳn không phải là vấn đề.
 
- Chỉ có điều không biết nơi cường giả Thánh Cấp tập trung hồn thể của ngài sẽ xếp đặt cạm bẫy gì. Nếu giống hệt như ở đây, vậy không còn gì tốt hơn. Nhưng rất rõ ràng sẽ không có may mắn như vậy.
 
- Nhìn xem đi!
 
Nam tử Vương Tọa không tin, võ giả Tôn cấp, ở trong mắt Thánh Cấp, tới một người có thể giết một người. Tuy rằng tòa thành trì này đã qua nhiều năm như vậy, sợ là cạm bẫy của hắn đã hoang phế đi rất nhiều. Nhưng lưu lại một cạm bẫy đã đủ khiến bọn họ chịu thiệt thòi lớn.
 
- Cứ quyết định như vậy đi. Trước hết tìm hồn thể của tiền bối, sau đó sẽ tìm Phệ Châu.
 
Nghệ Phong quyết đoán nói. Tăng thêm thực lực cho bên mình mới có khả năng thu được Phệ Châu. Đồng thời có không ít người tới thành trì này. Đến lúc đó tất nhiên sẽ có rất nhiều người cướp đoạt. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Nam tử Vương Tọa không phản đối. Sau khi nuốt tất cả đan dược, toàn thân lại hóa thành một làn khói nhẹ, in trên cánh tay Nghệ Phong.
 
Nhìn hình xăm trên cánh tay, bên tai truyền đến lời nói của đối phương:
 
- Truyền năng lượng Phệ Châu lên cửa cung. Cửa cung tự nhiên sẽ mở ra. Ra khỏi cửa cung này, bản vương có thể thấy được hồn thể của mình.
 
Nghệ Phong gật đầu, y theo lời, bắt đầu vận chuyển Phệ Châu. Hiển nhiên Nghệ Phong đạt được lục giai, vận dụng thoải mải hơn so với lúc trước. Sau khi cánh cửa hở ra một khe, Nghệ Phong liền thi triển Thuấn Di đi qua cung cửa, cửa cung lại khép lại.
 
Nghệ Phong ra khỏi cửa cung, bay nhanh rời về phía bên ngoài.
 
Mà ngay khi Nghệ Phong vừa rời khỏi, cung điện vốn hoàn hảo không có hao tổn gì, lại dần dần sụp đổ. Chỉ một lát sau cung điện Đại hùng bảo điện hóa thành phế tích.
 
Đương nhiên, Nghệ Phong không thấy tất cả điều này, hắn đã xuất hiện ở cửa kiến trúc khác.
 
Phía trên cánh tay truyền đến thanh âm của nam tử Vương Tọa:
 
- Đi thẳng về phía trước.
 
Nghệ Phong gật đầu, thân ảnh phát huy đến mức tận cùng, không ngừng bay nhanh về phía trước.
 
Nhưng Nghệ Phong đi không bao lâu, Nghệ Phong đột nhiên phát hiện không trung là một mảnh hà hồng. Dưới ánh hà hồng chiếu xuống, toàn bộ thành trì đều bao phủ một quang mang.
 
- Phệ Châu!
 
Nghệ Phong kinh hãi kêu lên thành tiếng. Nghệ Phong từng gặp tình trạng thiên địa khác lạ của Phệ Châu, lập tức suy đoán ra điều gì đã dẫn tới tình trạng thiên địa khác lạ này.
 
- Có người phát hiện Phệ Châu.
 
Nghệ Phong âm thầm sốt ruột. Nếu Phệ Châu này bị người khác lấy mất, đồng thời dung hợp, hắn hoàn toàn không thể đùa giỡn. Muốn mượn nó để nâng cao thực lực, sợ là gian nan vạn phần.
 
Nghệ Phong bay như tên bắn về phía trung tâm tình trạng thiên địa khác lạ. Trước mặt hắn chính là người áo đen hắn đã có duyên gặp được vài lần. Người này cũng đang bay như tên bắn.
 
Hào quang không ngừng lóe ra trên không trung, khiến Nghệ Phong âm thầm sốt ruột.
 
- Không cần phải gấp gáp, bọn họ chưa lấy được Phệ Châu. Trừ phi trong bọn họ có Thánh Cấp.
 
Nam tử Vương Tọa thấy Nghệ Phong lo lắng như thế, không nhịn được lại nhắc nhở.
 
- Vì sao?
 
Lúc này Phệ Châu bạo động như thế, hiển nhiên là có người kích thích nó.
 
- Không rõ sao? Bởi vì Phệ Châu này là do lão bất tử kia và bản vương cùng nhau lưu lại. Hai người chúng ta cũng không phải là Nhiếp Hồn Sư, cho nên để nó làm trấn thành chi bảo, đặt ở đỉnh thành chủ phủ.
 
Nam tử Vương Tọa nói.
 
- Đặt ở đỉnh thành chủ phủ? Các ngươi không sợ có người đến cường đoạt sao?
 
Nghệ Phong giật mình hỏi.
 
- Năm đó với thực lực hai người bản vương và lão khốn kiếp, còn Nhiếp Hồn Sư nào dám đến cướp? Dám khiêu khích chúng ta, ít nhất phải là cường giả đạt Thánh Cấp. cường giả trình độ này cho dù là ở viễn cổ cũng không có nhiều lắm. Nhiếp Hồn Sư cửu tinh lại càng ít. Huống gì, bình thường Nhiếp Hồn Sư đạt được cửu tinh, nhất định đã có một viên Phệ Châu. Đến cướp cũng vô dụng.
 
Nam tử Vương Tọa nói, trong giọng điệu đầy bá đạo. Sự bá đạo này lại khiến người ta cảm giác hắn coi thường thiên hạ. Bất quá điều khiến Nghệ Phong nghi hoặc chính là, hình như lúc trước quan hệ giữa hắn và cường giả Thánh Cấp đã tàn sát hàng loạt dân trong thành không kém.
 
- Hắn là huynh đệ kết nghĩa của bản vương.
 
Dường như suy đoán được Nghệ Phong nghĩ gì, hắn giải thích.
 
- Cái gì? Huynh đệ kết nghĩa của ngươi?
 
Nghệ Phong không nhịn được trong lòng thầm mắng một câu cầm thú. Ngay cả nữ nhân của huynh đệ kết nghĩa còn cường bạo. Đây được coi là người sao? Trong lòng Nghệ Phong âm thầm quyết định, nếu có thực lực phải luyện hóa hắn trước rồi nói sau.
 
- Đúng vậy! Mẹ nó, bản vương làm sao biết được lão khốn kiếp kia thường không gần nữ sắc, bỗng nhiên lại coi trọng một nữ nhân. Chết tiệt. Mẹ nó, nếu bản vương biết đó là nữ nhân của hắn, đánh chết bản vương cũng không động.
 
Nam tử Vương Tọa hiển nhiên kích động.
 
- Hắn có nữ nhân cũng không nói với bản vương một tiếng, trực tiếp mang vào phủ đệ. Lúc ấy bản vương tưởng là thị nữ. Với thân phận của bản vương, động tới một thị nữ cũng không phải là chuyện gì lớn. Trong bản vương phủ đệ, bất kỳ một thị nữ nào không phải tùy bản vương lựa chọn đoạt lấy sao?
 
Nghệ Phong cảm giác được nam tử Vương Tọa đang kích động, lúc này không khỏi thông cảm với hắn. Vốn chỉ nghĩ động vào một thị nữ, làm sao nghĩ được đây là nữ nhân của Thánh Cấp. Xem ra vận khí của hắn quá kém.
 
Chỉ phạm phải sai lầm này, toàn bộ thành trì bị giết hại. Hắn bị tra tấn vô số năm, hồn thể còn bị xé thành hai nửa. Người này quả nhiên là không may, cái gì cũng không đỡ được.
 
- Lão khốn kiếp kia, không thể tưởng tượng được giao tình mấy trăm năm lại không bằng kia một mụ đàn bà thối.
 
Nói đến đây, vương tọa nam nổi giận khác thường.
 
Nghệ Phong không mở miệng nói gì. Thật lâu sau đối phương mới bình tĩnh trở lại:
 
- Yên tâm đi, cấm chế do hai người chúng ta liên kết thiết lập, bọn họ không xông vào được đâu. Cho dù trải qua nhiều năm tàn phá như vậy, không có thực lực Thánh Cấp, tuyệt đối không có khả năng xông vào.
 
Lúc này Nghệ Phong mới thoáng an tâm, nhìn nam tử Vương Tọa nói:
 
- Một khi đã như vậy, tiền bối chỉ đường đi.
 
- Ngươi đi về phía Phệ Châu là được. Hồn thể của bản vương hẳn là đang bị áp chế trong thành chủ phủ.
 
Nam tử Vương Tọa nhìn Nghệ Phong nói.
 
Những lời này, khiến tốc độ của Nghệ Phong lại tăng thêm, chớp động bay như tên bắn về phía Phủ đệ thành chủ. Lúc này bọn họ đã tìm được Phệ Châu. Mặc dù lão gia hỏa này nói không xông qua được, nhưng không thể tuyệt đối nắm chắc. Nếu chẳng may bọn họ xông qua được thì sao?
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.