Mị Ảnh

Chương 1065: Đập Thiên Xà Cung




 
Đám người Hoàng Hộ một đường bay nhanh, rốt cục nhịn không được nhíu mày, bởi vì bọn họ phát hiện đi sai phương hướng, càng chạy càng xa, căn bản không giống lộ tuyến đối phương có thể chạy trốn.
 
- Hoàng Hộ! Hình như chúng ta đuổi sai rồi?
 
Thất giai Tôn giả nhịn không được nhắc nhở nói, mới vừa rồi bọn họ cảm giác phương hướng đối phương sẽ chạy trốn, lại bị một núi đá ngăn trở. Bọn họ xem ra, mặc dù Tôn Cấp có thể lăng không, thế nhưng muốn bay qua núi đá kia chạy trốn, hiển nhiên là rất cật lực, ở thời khắc thời gian trân quý này, sẽ không ai làm việc ngốc như vậy.
 
Thế nhưng, hiện tại bọn họ đuổi theo phương hướng này lại khiến bọn họ khẳng định đuổi sai rồi.
 
- Quay đầu lại!
 
Sắc mặt Hoàng Hộ một mảnh khó coi, dẫn đầu xoay người lại bay nhanh đi.
 
Rất nhanh, Hoàng Hộ chạy tới bên cạnh khối cự thạch kia, thẳng tắp nhìn chằm chằm khối cự thạch kia, nhãn thần Hoàng Hộ âm trầm đến mức tận cùng, nắm tay chăm chú siết chặt, gân xanh bạo động, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, hắn chưa từng có cảm giác phẫn nộ như vậy.
 
Đấu khí trong cơ thể Hoàng Hộ bạo phát ra, trong ánh mắt cổ quái của mọi người, cổ năng lượng dâng trào này oanh vào cự thạch trước mặt. Động tác này của hắn khiến hai võ giả còn không có nhìn ra mê hoặc ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ Hoàng Hộ có phải là đầu bị rút không, cư nhiên không có việc gì đi đập tảng đá.
 
Chỉ là rất nhanh, bọn họ triệt để ngây dại, sau khi Hoàng Hộ oanh kích. Nguyên bản cự thạch đột nhiên biến mất không còn một mảnh, thậm chí ngay cả một chút bột phấn cũng không có, ngược lại là năng lượng của Hoàng Hộ oanh lên trên mặt đất, nhấc lên bùn đất mấy trượng.
 
- Ảo cảnh?
 
Cho dù là ngu ngốc nhất, lúc này cũng minh bạch chuyện gì, sắc mặt cả đám mười phần cổ quái và khó coi. Bọn họ cư nhiên bị một đạo ảo cảnh lừa mắt.
 
- Nhiệm vụ lần này, chúng ta thất bại rồi.
 
Hoàng Hộ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại không cam lòng phun ra một câu nói như vậy. Hắn chưa từng nghĩ đến đối phương sẽ hiểu được chế tác ảo cảnh, chỉ là không rõ nếu như hắn biết ảo cảnh, vậy vì sao lần trước không trốn khỏi rừng rậm, để cho bọn họ vây công? Lẽ nào chính là vì phế một Tôn cấp cao giai của bọn họ sao?
 
Hoàng Hộ cũng không biết, ngay lúc đó Nghệ Phong đã hoàn toàn lực kiệt, nào có khí lực chế tác ảo cảnh. Chỉ có thể trốn đi, một mặt vội vàng khôi phục thực lực.
 
- Hoàng Hộ, cho dù chúng ta bị ảo cảnh này ngăn cản một khắc. Thế nhưng vẫn có cơ hội đuổi theo đối phương a...
 
Một ngũ giai sốt ruột nói.
 
- Đầu ngươi là heo sao?
 
Hoàng Hộ thấy có người phản bác hắn nói, hắn giận dữ hét:
 
- Đối phương có thể chế tạo một đạo ảo cảnh, vậy có thể chế tạo đạo thứ hai. Ngươi ngẫm lại đi, chúng ta một đường phải cẩn cẩn dực dực phát hiện ảo cảnh, tốc độ tất nhiên đại giảm, còn đối phương chỉ cần mặc sức chạy là được, dưới trường hợp như vậy, chúng ta còn có thể đuổi theo sao?
 
Nói xong, Hoàng Hộ tức giận một cước hung hăng đạp tới, một cước này đá trúng, ngũ giai kia hung hăng đập xuống mặt đất, cũng không dám biểu thị bất mãn chút nào.
 
Hoàng Hộ phát tiết xong, lúc này mới thở một hơi, phất tay quay qua mấy người nói:
 
- Trở về bẩm báo đi, bọn họ có thể trốn ngày hôm nay, chẳng lẽ còn có thể thoát được một đời sao. Thứ Thiên Phủ cần, không có bao nhiêu người có thể ngăn cản.
 
Những lời này, để mọi người gật đầu. Đối với thế lực khổng lồ này, bọn họ kính nể tự đáy lòng. Hiện tại thất bại, chỉ làm Thiên Phủ phái ra trận doanh càng thêm cường đại. Thứ cao tầng Thiên Phủ muốn, đủ để hai người Trữ Huyên bị diệt.
 
- Đáng tiếc a!
 
Nhớ tới niên kỉ của hai người Trữ Huyên và Nghệ Phong, còn có thực lực của bọn họ, Hoàng Hộ lại nhịn không được cảm thán một câu, hai thanh niên có tiền đồ cực kỳ xán lạn, đáng tiếc sắp bị hủy diệt rồi.
 
Hoàng Hộ dẫn đầu đi về một phương, mấy người còn lại cũng ngơ ngác đi theo. Đáy lòng có chút sợ hãi, nhiệm vụ lần này thất bại, còn không biết là có nghiêm phạt gì.
 
Mà Nghệ Phong và Trữ Huyên ở trên lưng Yêu Ngọc một đường chạy gấp, từ khi ra khỏi rừng rậm cũng không dừng lại, thẳng tắp bay nhanh đi. Nghệ Phong vì thi triển Trảm Tiên, thực lực giảm xuống đến trình tự Vương cấp, điều này khiến Nghệ Phong sở hữu qua lực lượng cường đại, vô cùng không thích ứng.
 
Chỉ là khiến Nghệ Phong vô cùng mừng rỡ, tuy rằng di chứng lần này rất lớn, thế nhưng so với trước kia tốt hơn nhiều. Hiển nhiên là bởi vì tu luyện Trảm Tiên càng thêm thành thạo.
 
Ngẫm lại tiêu hao trong chiến đấu, Nghệ Phong cũng nhịn không được đau lòng. Hung hồn chết hết, ba con Mị, cùng với đan dược thất giai. Cuối cùng hắn còn suy yếu thành như vậy, tuy rằng phế bỏ một người đối phương, thế nhưng Nghệ Phong lại cảm thấy chưa đủ như trước.
 
- Trữ Huyên, nàng lần này không có việc gì chứ?
 
Nghệ Phong quay qua Trữ Huyên hỏi.
 
Trữ Huyên lắc đầu, trong mắt lại tràn đầy vẻ sầu lo, điều này khiến Nghệ Phong nhíu mày hỏi:
 
- Nàng sầu lo cái gì? Lúc này bọn họ không có khả năng đuổi theo.
 
Nghe được Nghệ Phong, Trữ Huyên lắc đầu nói:
 
- Ngươi biết bọn họ là ai chăng? Nghĩ không ra, Cơ Lạp sẽ gia nhập trong Thiên Phủ.
 
- Thiên Phủ?
 
Nghệ Phong cau mày hỏi.
 
Trữ Huyên gật đầu nói:
 
- Thiên Phủ là thực lực bí ẩn của đại lục. Tổ chức đạt tới thế lực nhất lưu của Đại lục, đại thể đều là ẩn dấu. Như Tĩnh Vân Tông, Kim Ưng Tông xuất hiện trên đời như vậy không nhiều lắm. Mà Thiên Phủ cũng là một thế lực ẩn dấu, đồng thời Thiên Phủ không phải thế lực nhất lưu, mà là thế lực siêu cấp.
 
- Thế lực siêu cấp?
 
Trong lòng Nghệ Phong rung động, lập tức hít sâu một hơi nói:
 
- Thảo nào có thể xuất động nhiều Tôn cấp cao giai như vậy. Nếu như là thế lực siêu cấp sẽ không kỳ quái.
 
- Ha ha, có thể còn có chuyện tình ngươi không biết, nếu như ngươi biết mà nói, cố kỵ còn có thể đề cao vài lần.
 
Trữ Huyên cười khổ một tiếng, lập tức quay qua Nghệ Phong nói :
 
- Sư tôn đã từng nói cho ta biết. Tuy rằng Kim Ưng Tông mạnh hơn Nhã Tông chúng ta một bậc, thế nhưng lại không coi là thế lực nhất lưu. Nhiều nhất cũng là tương đương với Nhã Tông, là thế lực nhị lưu đỉnh. Thế nhưng, bởi vì làm chó của Thiên Phủ. Lúc này mới kéo lên thế lực nhất lưu, cho dù ở đế quốc Mãnh Hổ, cũng coi như số một.
 
- Kim Ưng Tông là tay sai của Thiên Phủ?
 
Nghệ Phong triệt để bị chấn động rồi, trừng to mắt nhìn Trữ Huyên, tin tức này khiến Nghệ Phong nổi sóng to gió lớn.
 
- Uhm! Năm đó sư tôn nói như vậy. Nghĩ không ra chính là, Cơ Lạp sẽ giao thứ kia cho Thiên Phủ. Thảo nào Thiên Phủ là một thế lực lớn như vậy sẽ đối phó tiểu nhân vật như ta. Ha ha, mê hoặc có thể kéo lên Thánh Cấp, đủ để cho người của Thiên Phủ không an phận rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
 
Trữ Huyên tự giễu cười cười, trong lòng hận Cơ Lạp thấu xương, nếu không phải hắn, sao có thể chọc quái vật thực lực lớn như vậy.
 
Mà Nghệ Phong lại hoàn toàn chìm đắm ở trên người Kim Ưng Tông là chó của Thiên Phủ. Thảo nào lấy Lão đầu tử cũng bội phục gia tộc Tần Y, gia tộc Tần Y không dám đơn giản động Kim Ưng Tông, nguyên lai còn có một tầng quan hệ như vậy.
 
Nghĩ vậy, trong lòng Nghệ Phong cũng có chút phiền muộn. Hắn nguyên bản quyết định, chờ thực lực cường thịnh hơn, tìm Kim Ưng Tông gây phiền phức. Thế nhưng hiện tại, sợ là phải cố kỵ rất nhiều.
 
- Xem ra, nên trở lại Thánh địa một chuyến.
 
Nghệ Phong nghĩ có cần phải cùng ngũ đại trưởng lão nói chuyện một chút, một thế lực siêu cấp không phải hắn hiện tại có thể đối phó. Lẽ nào để do Kim Ưng Tông sống tốt sao? Điều này tuyệt đối Nghệ Phong không thể dễ dàng tha thứ, cùng lắm thì Nghệ Phong xuất động Thánh Chủ Lệnh.
 
Chỉ bất quá, Nghệ Phong cũng không muốn đơn giản vận dụng Thánh Chủ Lệnh. Đương nhiên, nếu như năm vị trưởng lão thực sự không có một chút ý kiến, vận dụng thì vận dụng, trước diệt Kim Ưng Tông rồi nói.
 
Mặc kệ nguyên nhân tông môn này lần trước đối phó Tần Y, hay truy sát hắn, treo giải thưởng hắn. Nghệ Phong không có ý tứ buông tha đối phương.
 
Nghệ Phong thậm chí nghĩ, Kim Ưng Tông đối phó Tần Y rất có thể là chủ ý của Thiên Phủ, bằng không lấy thực lực Kim Ưng Tông, làm sao dám trêu chọc Tần gia trang mà ngay cả Lão đầu tử cũng kính nể.
 
- Nghệ Phong, ngươi không sao chứ?
 
Trữ Huyên thấy Nghệ Phong trầm ngưng, có chút lo lắng hỏi.
 
- Không có việc gì!
 
Nghệ Phong lắc đầu, trong mắt lại hiện lên một đạo ngoan sắc, nếu như thực sự là chủ ý của Thiên Phủ, cùng lắm thì Nghệ Phong nhổ tận gốc Thiên Phủ. Nghệ Phong cũng không tin, hiện tại hắn không có thực lực, sau này cũng sẽ không có thực lực.
 
- Lần này tuy rằng chúng ta trốn thoát, sợ là trận doanh lần sau bọn họ đối phó chúng ta sẽ càng mạnh hơn.
 
Trữ Huyên có chút lo lắng nói :
 
- Nên ngươi không thể theo ta, mục tiêu của bọn họ là ta, chỉ cần ngươi cách xa ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm gì ngươi.
 
Nghe được Trữ Huyên nói, Nghệ Phong cười cười, đưa tay vỗ tay Trữ Huyên một chút, nói:
 
- Còn không coi nàng là tai họa, vì sao phải bỏ nàng.
 
Những lời này khiến sắc mặt Trữ Huyên hồng nhuận, trong lòng tràn đầy ấm áp, lại nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong:
 
- Ngươi đừng cậy mạnh, lấy thực lực của ngươi, tuyệt đối không làm gì được đối phương. Hơn nữa ngươi hiện tại rất suy yếu.
 
Nghe được Trữ Huyên nói, Nghệ Phong cười cười nói:
 
- Đừng nghĩ như vậy? Thừa dịp hiện tại có chút gian, nàng nhanh chóng đề cao thực lực một chút. Tuy rằng đã thi triển bí pháp, thế nhưng dù sao nàng đã bước vào một chân. Nếu như nàng có thể đi vào cửu giai mà nói, chúng ta sẽ an toàn.
 
Trữ Huyên cũng biết không cản được Nghệ Phong, nàng gật đầu, đáy lòng tính toán làm sao mới có thể cách xa Nghệ Phong. Lấy năng lượng của Thiên Phủ, sợ là không bao lâu là có thể tìm tới nơi này, đến lúc đó thực sự phiền phức.
 
Nghĩ vậy, Trữ Huyên mạnh mẽ ngồi xuống, bắt đầu đề cao thực lực, chỉ có thực lực đề cao, như vậy mới có thể khiến nguy hiểm giảm đến thấp nhất.
 
Mà thời điểm Nghệ Phong suy tư nên dùng cái gì mới có thể tránh thoát truy sát của đối phương, ở một phương hướng. Liễu Nhiên và Quái lão đầu cũng bay trên hư không, hai người bay trên hư không, giống như đi trên đất bằng, không có một tia trúc trắc. Thỉnh thoảng có người nhìn thấy bọn họ, cả đám trừng to mắt xoa mắt, nhìn xem có phải là mình hoa mắt không, trên hư không cũng có thể đi bộ sao? bọn họ có nghe nói qua lăng không phi hành, thế nhưng đi giống như bộ hành kia, lại chưa từng có nghe nói qua.
 
Khiến bọn họ kinh hãi hơn nữa chính là, mỗi lần đối phương đi một bước, là có thể đi xa vài trăm thước. Thế nhưng khiến người ta vẫn cảm giác là đang đi bộ bình thường.
 
- Lão gia hỏa, còn bao lâu mới đến chủ điện Thiên Xà Cung?
 
- Ha ha, nhịn không được ngứa tay rồi hả? Ngươi yên tâm đi. Chờ một chút sẽ cho ngươi đánh đủ nghiện.
 
Liễu Nhiên tùy ý cười nói, trong lòng chậm rãi nói:
 
- Đã lâu không động thủ, hiện tại ngay cả một ít tiểu miêu tiểu cẩu cũng có thể khi dễ đồ đệ ta, nếu như vậy, nhìn các ngươi dám khi dễ làm sao.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.