Thế nhưng, loại cân đối này cũng không duy trì được bao lâu. Cho dù với thực lực của Yêu Ngọc, có thể dễ dàng đánh bại Tôn Cấp tam giai, nhưng đối mặt với đám
"Thiết Nghĩ" chồng chất cao đến mấy trượng cũng dần dần lộ ra vẻ mệt mỏi, uể oải. Mà cùng lúc đó, bức tường
"Thiết Nghĩ" chất cao ngất ngưởng cũng bắt đầu đổ sập xuống. Đàn
"Thiết Nghĩ" đông nghịt khiến người nhìn thấy không khỏi lạnh toát cõi lòng.
Khi Nghệ Phong khôi phục thực lực cũng đồng thời thấy được một màn này, trong lòng phát lạnh không thôi, thủ ấn cũng mạnh mẽ biến đổi, hét lớn một tiếng:
- Phách Tuyệt Mị Trận!
Theo tiếng quát của Nghệ Phong, ba con Mị do hắn thu phục được cùng đồng thời hiện ra, sau đó hộ vệ bên người Yêu Ngọc. Một cỗ năng lượng khổng lồ từ trên người bọn chúng bay nhanh ra, lập tức đánh về phía đám
"Thiết Nghĩ" này.
Có ba con Mị gia nhập, thế cân bằng vốn vừa bị phá vỡ lại một lần nữa khôi phục… Điều này khiến Nghệ Phong điên cuồng phóng năng lượng Phệ Châu từ trong cơ thể ra ngoài. Dưới sự trợ giúp của năng lượng Phệ Châu, linh khí vốn bạo động giờ càng thêm điên cuồng. Từng đạo năng lượng khổng lồ liều mạng tràn vào trong cơ thể Nghệ Phong. Nghệ Phong có thể cảm giác được, năng lượng trong cơ thể hắn đang hồi phục với tốc độ kinh người.
Yêu Ngọc và ba con Mị bảo vệ bên người Nghệ Phong lúc này cũng đánh ra từng đạo năng lượng khổng lồ. Dưới sự oanh kích của năng lượng này, một mảng lớn
"Thiết Nghĩ" bị đánh tan thành từng mảnh nhỏ. Nhưng những thi thể này rất nhanh lại bị đám
"Thiết Nghĩ" mới bao trùm.
Số lượng
"Thiết Nghĩ" càng lúc càng nhiều, cho dù có thêm ba con Mị giúp đỡ, Yêu Ngọc cũng dần dần không cầm cự được, thân thể khổng lồ không ngừng lui về phía sau. Chỉ trong khoảng thời gian nửa khắc, cự ly giữa
"Thiết Nghĩ" và Nghệ Phong đã bị thu hẹp không ít.
"Thiết Nghĩ" chồng chất như núi khiến ánh mắt Yêu Ngọc không tự chủ được nhìn về phía Nghệ Phong, thấy Nghệ Phong vẫn đang bắt tay kết ấn, lam quang trên người không ngừng dao động… Điều này khiến Yêu Ngọc kêu ngao một tiếng, tiếng kêu như tiếng rồng ngâm, chấn động hư không. Dưới một tiếng kêu như vậy, chỉ trong nháy mắt tất cả
"Thiết Nghĩ" không ngờ đều dừng lại. Tuy nhiên, khi tiếng kêu của Yêu Ngọc kết thúc, bọn chúng lại tiếp tục điên cuồng nhúc nhích tiến về phía trước.
Yêu Ngọc tựa hồ cũng bị chọc giận, không còn cố kỵ gì nữa, hung hăng vung vẩy cái đuôi. Mỗi lần rung động như vậy, liền có thể đánh ra một cỗ năng lượng kinh khủng. Năng lượng kinh khủng này đánh lên thân thể đám
"Thiết Nghĩ", nhất thời khiến vô số
"Thiết Nghĩ" bay thẳng lên hư không, hung hăng bắn vọt về phía sau, lập tức đè lên đám
"Thiết Nghĩ" còn lại, giết chết một mảng lớn.
Đồng thời, ba con Mị cũng phối hợp với Yêu Ngọc. Năng lượng ngưng tụ của bọn chúng không thua gì công kích của Tôn Cấp, khiến từng đám
"Thiết Nghĩ" bị nổ tan thành từng mảnh nhỏ…
Dưới tình huống liên tiếp bị đánh chết hàng loạt, tuy rằng đám
"Thiết Nghĩ" vẫn đang không ngừng tới gần, nhưng tốc độ đã chậm đi không chỉ mấy lần. Điều này giúp Nghệ Phong tranh thủ được thời gian cực lớn. Ngay khi hắn thôn phệ một tia năng lượng cuối cùng, trong miệng cũng nuốt liền mấy khỏa đan dược. Nghệ Phong quay đầu nhìn về phía
"Thiết Nghĩ", phát hiện đám
"Thiết Nghĩ" này đã cách Yêu Ngọc không đầy ba thước.
Thấy vậy, Nghệ Phong vội vã hô to:
- Yêu Ngọc, đi!
Nghệ Phong vừa dứt lời, Yêu Ngọc cũng lập tức bay nhanh lên trời, mà ba con Mị cũng vị Nghệ Phong thi triển thủ pháp thu hồi. Dưới tình huống Yêu Ngọc và ba con Mị đồng thời biến mất, đàn
"Thiết Nghĩ" cao tới mấy trượng kia cũng sụp đổ trong nháy mắt. Chỗ trống bên cạnh lúc này bị cả đám
"Thiết Nghĩ" bao trùm lên.
Nghệ Phong đứng vững trên hư không, trong lòng nhịn không được thầm kêu may mắn… Nếu như năng lượng trong di chỉ không nồng đậm, cho dù dựa vào Phệ Châu và Lăng Thần Quyết, cũng tuyệt đối không có khả năng khôi phục được hơn phân nửa thực lực trong khoảng thời gian ngắn như vậy. Nhìn đám
"Thiết Nghĩ" đông nghịt bên dưới, Nghệ Phong nhịn không được lạnh toát trong lòng. Thật khó tưởng tượng nếu như đám
"Thiết Nghĩ" này đổ lên người hắn rốt cuộc sẽ xáy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, cho dù Nghệ Phong có thể đứng trên không trung, trong lòng cũng không dám có một phút lơi lỏng. Số lượng
"Thiết Nghĩ" đông đúc như vậy, cho dù hắn có thể lăng không cũng không nhất định sẽ thoát được.
Nghệ Phong quay đầu nhìn về chỗ Lôi điện vừa đánh xuống, chỉ thấy một hố to rộng đến vài chục thước. Hắn không khỏi cảm thán một kích này thực sự quá kinh khủng, đồng thời cũng thầm chửi vận khí của mình.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Từ trong hố lớn kia, có vô cùng vô tận
"Thiết Nghĩ" đang chui ra. Rất hiển nhiên, vừa rồi Nghệ Phong chính là đánh trúng sào huyệt của đám
"Thiết Nghĩ" này…
- Ta kháo…
Nghệ Phong nhịn không được mắng một tiếng. Nhưng hắn vừa dứt lời, vô số năng lượng từ trong miệng
"Thiết Nghĩ" phun ra, hung hăng đánh về phía hắn. Nhìn từng quả cầu ánh sáng đang lao nhanh tới, thân ảnh Nghệ Phong cũng chợt lóe lên, hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất tại chỗ.
Vô số
"Thiết Nghĩ" đồng loạt phun ra năng lượng, sau đó cùng ngưng tụ lại, trông giống như suối nhỏ tụ về sông lớn, cho dù với thực lực của Nghệ Phong cũng không dám trực tiếp đón đỡ. Công kích của một con
"Thiết Nghĩ" đối với Nghệ Phong mà nói, không thể nghi ngờ chính là gãi ngứa. Nhưng công kích của hàng ngàn hàng vạn
"Thiết Nghĩ", tuyệt đối không phải Nghệ Phong có thể chống đỡ được.
Nghệ Phong né tránh công kích được một lần, đám
"Thiết Nghĩ" này vẫn không hề dừng lại, từng đạo năng lượng từ trong miệng chúng liên tiếp phun ra như mưa rào đánh lên hư không … Chỉ bất quá, hạt mưa là từ trên trời rơi xuống, mà những năng lượng công kích này lại từ phía dưới đánh lên.
Công kích như mưa khiến cánh tay Nghệ Phong không ngừng vung vẩy, ngăn trở những dòng năng lượng này. Tốc độ của hắn phát huy đến cực điểm, mật độ né tránh cũng càng lúc càng dày. Đồng thời Nghệ Phong cũng không quên thi triển ra áo giáp đấu khí. Dưới lực phòng ngự của áo giáp đấu khí, lúc này mới không có vẻ quá chật vật.
May là Nghệ Phong đã đột phá thân pháp Mị Ảnh, bằng không trước công kích dày đặc như vậy, cho dù né tránh nhanh đến đâu cũng tuyệt đối không thể tránh thoát hoàn toàn. Ngay cả hiện tại, từng đạo công kích liên tiếp này cũng khiến Nghệ Phong cảm thấy đau đầu không thôi.
- Kháo… Bản thiếu không thích chơi với các ngươi!
Nghệ Phong tức giận mắng một tiếng, thân ảnh chớp động muốn bay nhanh về phía xa xa… Tuy rằng bởi vì công kích của đối phương khiến hắn di động cực kỳ khó khăn, nhưng hiện tại ngoài chạy trốn cũng không còn cách nào khác. Nghệ Phong không ngốc đến mức ngạnh tiếp đám
"Thiết Nghĩ" này. Cho dù là Quân Cấp, đối mặt với một quần thể đông đúc như vậy, chạy trốn cũng là lựa chọn tốt nhất.
Tuy nhiên, ngay khi hắn đánh ra một luồng năng lượng mở đường, lại phát hiện đám
"Thiết Nghĩ" này không còn bò trên mặt đất mà là phe phẩy hai cánh bay lên. So với
"Thiết Nghĩ" bình thường, thực lực của
"Thiết Nghĩ" biết bay hiển nhiên mạnh hơn một chút. Đương nhiên, việc mạnh hơn một chút này đối với Nghệ Phong mà nói cũng không đáng phải lo lắng.
Thế nhưng, khiến Nghệ Phong khóc không ra nước mắt chính là, khi đám
"Thiết Nghĩ" bay kia gia nhập, ưu thế ở trên hư không của hắn hoàn toàn không còn tồn tại. Nghĩ vậy, Nghệ Phong hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có cách nào. Nhìn về phía đám
"Thiết Nghĩ" đang bay tới, Nghệ Phong cũng chỉ có thể thi triển đấu khí đánh ra.
Dưới công kích của Nghệ Phong, đám
"Thiết Nghĩ" bay vừa tới gần trong nháy mắt bị đánh rơi xuống đất. Một chưởng giận dữ của Nghệ Phong tuyệt đối không phải đám
"Thiết Nghĩ" trên dưới tam giai này có thể tiếp được.
Dưới công kích của Nghệ Phong, càng ngày càng có nhiều
"Thiết Nghĩ" chết trong tay hắn. Nhưng so với số lượng lên tới hàng ngàn hàng vạn
"Thiết Nghĩ", con số tử vong này quả thực quá bé nhỏ không đáng kể. Thế nhưng, dưới công kích của đám
"Thiết Nghĩ" này, khoảng cách Nghệ Phong có thể thoát ra lại cực kỳ có hạn. Ngược lại, đám
"Thiết Nghĩ" này đã tràn lan trên thảo nguyên với kích thước khổng lồ. Liếc mắt nhìn lại, Nghệ Phong không còn thấy màu xanh cây cỏ đâu nữa, khắp nơi chỉ toàn là một mảnh đen kịt.
- Cứ tiếp tục như vậy không được! Nếu cứ thế này, sớm muộn gì mình cũng chết tại đây!
Trong lòng Nghệ Phong thầm thở dài một hơi, nhìn đám
"Thiết Nghĩ" phô thiên cái địa này, thực sự vô cùng bất đắc dĩ…
Vận khí của hắn cũng quá xui xẻo đi! Tùy tiện đập một phát lại đập ngay trúng sào huyệt của
"Thiết Nghĩ"!
Nghệ Phong khóc không ra nước mắt, ánh mắt chú ý tới cánh của đám
"Thiết Nghĩ" bay. Lập tức hắn hơi sửng sốt một chút, đấu khí mạnh mẽ biến đổi. Một dòng đấu khí hệ Hỏa kinh khủng mạnh mẽ tràn ra cánh tay hắn.
Theo đấu khí hệ Hỏa dũng mãnh tuôn ra, cánh tay Nghệ Phong phảng phất như liệt hỏa bốc cháy hừng hực. Một trường tiên hoàn toàn do hỏa diễm cấu thành đột nhiên xuất hiện, vung vẩy trong hư không. Nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên.
Mà đám
"Thiết Nghĩ" vốn đang đánh về phía Nghệ Phong, đối mặt với trường tiên bằng hỏa diễm không ngưng vung vẩy cũng bắt đầu né tránh.
Thấy một màn như vậy, trong lòng Nghệ Phong vô cùng vui sướng, đấu khí trong cơ thể càng điên cuồng tuôn ra… Trường tiên một lần nữa dài ra không ít, hung hăng đánh về phía
"Thiết Nghĩ".
Dưới ngọn lửa hừng hực của trường tiên, đám
"Thiết Nghĩ" bay cấp tốc né tránh. Một vài con tránh không kịp, dưới nhiệt độ nóng cháy của trường tiên bằng hỏa diễm, hai cánh mỏng trong nháy mắt bị đốt cháy, trong chốc lát đã bị thiêu đốt hoàn toàn không còn lại chút gì. Sau khi cánh bị hủy,
"Thiết Nghĩ" bay cũng từ trên hư không rơi thẳng xuống đất.
- Có hi vọng!
Nghệ Phong vô cùng mừng rỡ, nhìn đám
"Thiết Nghĩ" bay như phô thiên cái địa trước mặt, trường tiên bằng hỏa diễm hung hăng quét tới. Mỗi lẫn như vậy, thân ảnh Nghệ Phong cũng di động về phía trước mấy thước.
Trước công kích của trường tiên hỏa diễm,
"Thiết Nghĩ" bay vốn phô thiên cái địa lúc này bị đốt cháy rất nhiều, rơi thẳng từ trên không xuống đất. Tuy rằng chúng vẫn vây chặt Nghệ Phong như nêm cối, nhưng cũng bắt đầu hé lộ ra những khoảng trống nho nhỏ.
Tình huống này khiến Nghệ Phong mừng rỡ không thôi, quay sang Yêu Ngọc sớm đã trốn vào trong lòng hắn, nói:
- Cùng nhau ra tay!
Theo tiếng gọi của Nghệ Phong, Yêu Ngọc vốn đang nằm trong lòng hắn đột nhiên há miệng phun ra từng cỗ năng lượng, đánh về phía trước. Lỗ hổng vừa được Nghệ Phong tạo ra trong nháy mắt cũng lớn hẳn lên. Thấy vậy, thân anh Nghệ Phong khẽ chớp động, vọt thẳng về phía trước.
Từ lúc đó, Nghệ Phong và Yêu Ngọc hưng phấn hẳn lên, hỏa diễm trên tay càng mạnh mẽ, hung hăng đánh về phía trước. Yêu Ngọc cũng phối hợp phóng ra từng luồng năng lượng, tiếp tục mở rộng lỗ hổng.
Dưới sự phối hợp ăn ý của cả hai, bước tiến cũng dần dần di chuyển lên phía trước. Tuy rằng khoảng cách mỗi lần duy chuyển cũng không lón lắm, nhưng cũng đủ khiến Nghệ Phong vô cùng hưng phấn. Chỉ cần thoát ra khỏi vòng vây của đám
"Thiết Nghĩ" bay này, công kích của những con
"Thiết Nghĩ" bên dưới hoàn toàn không làm gì được bọn họ. So về tốc độ, bọn chúng còn kém xa!
Nghĩ vậy, công kích của Nghệ Phong càng lúc càng sắc bén. Hỏa diễm hiển nhiên là khắc tinh của
"Thiết Nghĩ" bay. Mỗi lần như vậy, Nghệ Phong lại có thể tiến về phía trước được thêm một đoạn.
Sau hơn mười lần như vậy, đoạn đường Nghệ Phong di chuyển được cũng không ngắn. Nghệ Phong định nhãn nhìn xuống phía dưới, bức lui năng lượng cho đám
"Thiết Nghĩ" bên dưới đánh tới. Hắn phát hiện tuy rằng mỗi hướng đều tập trung đông nghịt
"Thiết Nghĩ", che kín toàn bộ mặt đất, nhưng không ngờ lại có một phương hướng dường như số
"Thiết Nghĩ" bị chết chưa kịp bổ sung. Điều này làm Nghệ Phong không khỏi nghi hoặc, đồng thời cũng nhịn không được vui vẻ. Cái phương hướng kia, cách vị trí hiện tại của hắn cũng không quá xa.
Bởi vậy, tốc độ quơ trường tiên hỏa diễm của Nghệ Phong càng lúc càng tăng. Trong mỗi một lần như vậy, có rất nhiều
"Thiết Nghĩ" bị đốt cháy hai cánh rơi xuống. Hai chân Nghệ Phong nhanh chóng tiến về phía truốc mấy bước. Khoảng cách giữa hắn và vị trí không có
"Thiết Nghĩ" bao trùm cũng càng lúc càng gần.