Mèo Yêu

Chương 57:




Edit: Dương Lam
Trình Tân ngủ giấc này tới hơn 2 tiếng sau mới bị cái bụng đói vực dậy. Cô lọ mọ bò xuống giường, vừa ngáp dài vừa lững thững chạy đi súc miệng rửa móng, lau lớp lông tới thật sạch thật trắng thật xinh thật mềm, lau thành bộ lông mèo không thể mèo hơn mới thôi.
Nhiều lúc, tự bản thân cô cũng không nhịn được ý muốn tự sờ soạng đuôi mình. Trò này vậy mà lại hay, đuôi mèo mềm như ru hất qua phẩy lại, vung vẩy nhẹ nhàng.
Sau khi ăn uống no đủ, Trình Tân lại trở về khu vực camera không thể quay tới. Còn đâu ngoài phòng ngủ Liêm Đường chứ.
Từ khi phòng khách và hành lang được gắn camera, Trình Tân chưa từng lân la tới phòng khách để nghịch ngợm hay vọc lén máy tính bảng nữa, chỉ có thỉnh thoảng mệt mỏi buồn ngủ nên nhân tiện qua sô pha bên đó cho gần thôi. Về sau, cô đã làm quen với việc ru rú trong phòng ngủ nên bây giờ hầu như chỉ hoạt động trong phòng, cô cũng biết ** lắm đó chứ? Ừm, trừ những lúc ra kiếm cái bỏ bụng nữa.
Còn Liêm Đường thì sao? Vốn anh đã nghĩ, lắp camera rồi thì dù không ở nhà anh vẫn có thể thời khắc biết được Tiểu Tiểu đang làm gì. Ngờ đâu, từ khi căn nhà đón thêm người bạn công nghệ mới này, họa hoằn lắm anh mới thấy được bóng Tiểu Tiểu nhà mình xuất hiện trước ống kính.
Nhìn phòng khách trống huơ trống hoác qua video, Liêm Đường:?
Dường như nhóc con đã rõ ràng sự hiện diện của vật thể lạ trong nhà, hơn nữa còn rất căm ghét người bạn mới này thì phải? Anh còn mơ hồ cảm giác được ý đồ né tránh như có như không của con bé.
Con mèo nào cũng nhạy cảm thế ư?
Trình Tân vừa lẻn vào phòng ngủ đã lập tức nhào tới em máy tính bảng thân yêu, sau đó nhanh tay nhập mật khẩu, đăng nhập vào diễn dàn đã dùng để liên lạc với Gia Mẫn trước đó.
Sau khi cô rời nhà Gia Mẫn, tìm về bên trai đẹp không bao lâu đã lập tức nhắn tin lại cho bạn. Trong tin, cô tiếp tục lấy thân phận bạn của Trình Tân để nói rằng Tiểu Tiểu đã trở về tìm mình, còn uyển chuyển tiết lộ có thể do con bé thích cô quá rồi gửi cho bạn một tấm hình của mèo ta. Gia Mẫn chỉ đáp lại một câu: Tốt quá, còn tưởng con bé đi lạc đâu chứ. Nếu đã tìm về nhà cô thì tôi cũng yên tâm.
Lúc nhận ra Trình Tân biến mất, quả thật Trịnh Gia Mẫn đã sốt ruột vô cùng, đồng thời cũng hết sức tự trách, thậm chí còn có mấy lần không kìm được nước mắt. Cô thấy mình thật có lỗi với bạn, nói gì đây cũng là kỉ vật cuối cùng mà bạn cô để lại. Lần đó, cô còn dành thời gian tìm kiếm trong tiểu khu rất lâu, còn đã chuẩn bị đi in tờ rơi để tìm mèo. Cuối cùng, người bạn kia nhắn lại, nói là Tiểu Tiểu tự tìm đường chạy về, còn có ý nói khéo rằng Tiểu Tiểu không hề có ý muốn xa cô ấy, cô ấy cũng không định trả mèo lại cho cô nữa.
Gia Mẫn vẫn thắc mắc không biết Tiểu Tiểu ra khỏi nhà bằng cách nào, nhưng ít ra con bé đã bình an vô sự, không phải lang thang ngoài đường, trái tim cô cũng yên ổn phần nào.
Sau đó Gia Mẫn đắn đo hồi lâu, cuối cùng chỉ yêu cầu người nọ gửi mấy tấm hình để xác nhận tình hình của Tiểu Tiểu chứ không đòi mèo về nữa.
Nguyên do thì, là vì... Cô lo cho anh trai.
Mới mấy hôm trước thôi, anh cô còn ra vẻ rất kiên quyết đòi nuôi Tiểu Tiểu cho kì được, cô đã dứt khoát từ chối. Rồi hai hôm trước anh lại thình lình tới thăm, bấy giờ cô đã nhận được tin do người bạn kia của Trình Tân nhắn lại. Để anh bỏ cuộc, cô đã nói thẳng với anh rằng Tiểu Tiểu đã bị người bạn kia của Trình Tân, tức là cô bạn đã nuôi con bé từ trước nhận đi. Tiểu Tiểu rất thích cô ấy, không muốn về đây nữa.
Anh trai hay tin cũng chẳng thể làm gì, chỉ mấp máy môi mãi không nói được lời nào. Sau khi dùng bữa trưa trong yên tĩnh, anh lại cô đơn bỏ đi.
Cắt đứt nguồn cơn lưu luyến của anh, cũng tốt.
Cứ để Tiểu Tiểu ở lại bên người kia vậy.
Nghĩ vậy, Gia Mẫn sực lóe lên một ý, hẳn nên thêm wechat của đối phương, như vậy sau này có thể thường xuyên nhờ cô ấy chụp giúp mấy tấm hình hoặc quay vài đoạn clip. Mặc dù không còn nuôi Tiểu Tiểu, nhưng được biết một chút về tình hình của con bé, ngắm con bé trưởng thành từng ngày cũng không tệ. Rồi lỡ đâu người đó có chuyện lại muốn đi đâu xa thì cô cũng có thể gửi con bé cho cô trông giúp.
Tiểu Tiểu vượt bao gian khổ bụi đường cũng muốn quay về bên cô ấy, nhất định phải thích chủ cũ lắm?
Nghĩ tới đây, Gia Mẫn bỗng nhớ về lần đầu tiên được gặp Tiểu Tiểu. Lần đó, trông con bé lôi thôi nhếch nhác, không có vẻ gì như đã được chăm sóc cẩn thận. Bất chợt lại cau mày.
Đọc được yêu cầu thêm wechat của Gia Mẫn, Trình Tân chỉ biết trầm mặc.
Cuối cùng lấy đại cái cớ lấp liếm cho qua: Tôi không dùng wechat, cũng không dùng ứng dụng nhắn tin hay mạng xã hội gì, bằng không cũng đã không cần phải liên lạc với cô qua tài khoản của Trình Tân rồi. Nếu cô muốn xem hình, hỏi thăm tình hình Tiểu Tiểu thì không thành vấn đề, bao giờ muốn cứ nhắn, nếu đọc được tin, tôi sẽ lập tức chụp hình gửi sang.
Dù Gia Mẫn cảm thấy cái cớ đối phương đưa ra trăm ngàn lỗ hổng, nhưng cũng chỉ cho rằng đối phương muốn bảo vệ ** nên không gặng hỏi thêm nữa. Cũng chỉ khác phương thức liên lạc, miễn vẫn nhận được hình ảnh và clip, biết được tình hình của Tiểu Tiểu là tốt rồi.
Nên không băn khoăn chuyện này thêm làm gì.
Thấy Gia Mẫn không tiếp tục đeo bám chuyện này, Trình Tân đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lục trong mớ hình Liêm Đường mới chụp mấy hôm trước, lựa ra vài tấm gửi cho bạn rồi thoát diễn đàn.
Lần này cô đăng nhập chỉ để xem thử xem Gia Mẫn có hồi đáp gì không thôi. Cô bạn chỉ gửi một tin nhắn ngắn ngủn, hẳn còn đang bận gì đây. Trình Tân đăng xuất, sau đó xóa sạch lịch sử duyệt và lịch sử tìm kiếm theo thói quen.
Rồi lên weibo lướt tiếp.
Bên kia, dù đã nhận được hồi đáp từ Trình Tân, nhưng do thấy không có chuyện quan trọng gì cần phải phiền đến đến người ta nên Gia Mẫn vẫn không nhắn lại.
Thật ra, mỗi lần trao đổi với thân phận giả do Trình Tân tạo ra kia.
Cô đều có một loại cảm giác hốt hoảng, luôn thấy như bạn mình vẫn còn đâu đây chứ chưa từng đi xa. Chẳng qua, bạn cô đã đến một nơi rất xa, hiện chỉ có thể liên lạc qua mạng.
Vừa nghĩ thế, nhìn tên nick đang dùng bởi "một người bạn của Trình Tân" kia, lòng cô bỗng dâng lên một dòng nước ấm.
Còn có thể nhận được tin nhắn của "cậu", thật tốt.
Gia Mẫn thoát khỏi diễn đàn, tiếp tục chiến đấu với công việc.
Nếu bạn tốt thấy cô nhụt chí quay lại thành phố cũ, làm một công việc ổn định tầm thường, nhận một khoản lương không cao không thấp, an phận qua ngày, hẳn cậu ấy sẽ xem thường cô lắm?
Rõ ràng rất muốn ở lại, đến Tân Tân cũng muốn ở lại nơi này cơ mà. Tại sao lại phải quay về?
Cô -- muốn ở lại, làm chuyện mình muốn làm, cố gắng vì một tương lai đã từng hứa hẹn với bạn, muốn Trình Tân thấy cô leo lên độ cao họ từng hẹn ước. Cậu ấy thấy được, chắc sẽ vui lắm đúng không?
Tân Tân, yên tâm nhé, tớ nhất định sẽ cố gắng!
Ngày tháng cứ trôi qua như thế. Hai hôm sau, vào một buổi chiều Liêm Đường không ở nhà như biết bao hôm khác, Trình Tân ngủ dậy và... nhận ra, cô đã... thật sự... biến thành người...
Nhưng mà... Tại sao tai mèo... và cái đuôi mèo này... vẫn còn thế hả...
Trình Tân chui đầu qua cái áo thun của Liêm Đường, lớp vải áo lùng bùng che khuất những đường cong lả lướt. Cô dè dặt quan sát dáng vẻ mình trong gương, ừm, cả đôi tai mèo xù lông dựng đứng kia, và phần bên dưới không che đậy... Ngại quá đi... À... Có đuôi cũng thích đấy chứ, Trình Tân hất trái hất phải, phe lên phẩy xuống, nhưng cứ lắc là phần lưng áo sẽ tớn lên theo... làm mông hơi lạnh...
Để bảo vệ mông mình, Trình Tân an phận cụp đuôi làm người.
Mặc dù tự cô cũng thấy mình mới đẹp làm sao, đôi mắt màu lam kia cứ như hút cả hồn người. Cô từng trầm trồ ngắm những tấm hình của các cô gái ngoại quốc trên mạng, từng bị đôi ngươi lam thẳm của họ nhìn xoáy vào tận đáy lòng, mê mẩn không thể dứt mắt. Còn giờ, đôi mắt đó đang hiện diện ngay trên gương mặt mình, tỏa ra sức hút hệt như thế.
Rốt cuộc, cô là cái gì?
Tại sao có thể biến thành người? Chính xác phải là nửa mèo nửa người... vì vẫn còn tai và đuôi, dù thoạt trông thì rất giống... em gái cosplay... đeo tai và đuôi giả...
Cô cũng đẹp chứ nhỉ!
Trình Tân bần thần ngắm mình trong gương, vừa ngắm vừa mặt dày tự khen mình.
Đẹp quá luôn ấy chứ!
Không biết có phải do vốn là mèo không mà ngoại hình cô có vẻ theo hướng Tây hóa. Tóc đen, nhưng đôi mắt lại mang màu xanh biếc, từ da dẻ cho đến mắt, mũi, miệng đều vô cùng thanh thoát, duyên dáng. Chỉ duy khuôn mặt này, khuôn mặt nho nhỏ sẵn ý cười này là thì lại rất giống cô khi trước.
Không cười cũng tươi.
Nhưng đồng thời, cô vẫn không nguôi lo lắng. Nếu đến tối Liêm Đường về nhà, cô vẫn còn trong hình dạng con người thế này, thì phải làm sao?
Giờ phút này, cô hoàn toàn không nắm được quy luật biến thân của mình, không dưng đã thành người, rồi chẳng hiểu sao lại chợt thành mèo.
Chính vì sự "không nắm chắc" này, Trình Tân mới càng thấp thỏm bồn chồn.
Mà thôi -- kệ vậy!
Cô phải đi tắm cái đã! Sau đó nấu cho mình ít mì! Dù sao camera cũng đã lắp lâu vậy rồi, mà suốt đó giờ cô chẳng bao giờ ra phòng khách nghịch phá nên Liêm Đường sẽ cóc thèm xem theo dõi nữa đâu! Hơn nữa, dù phòng bếp thiết kế theo dạng mở nhưng vẫn chưa từng lắp camera! Cô sẽ phi thật nhanh vào bếp, nấu nướng đánh chén xong xuôi trong đó rồi lại về phòng ngủ ngay. Cho dù có dễ bị camera hành lang bắt được nhưng chuyện gì mà chẳng có rủi ro, mà thế thì làm sao, trai đẹp nhà cô có bao giờ kiểm tra camera đâu nào.
Trình Tân nghĩ là làm ngay. Cô vào phòng tắm, xả một bồn đầy xà phòng, thư giãn ngâm mình một hồi, đợi đến khi trắng trẻo thơm tho mới kéo khăn tắm bao kín người lại. Ừm, để chân không thế này, ngại lắm!
Nhưng lục khắp nhà anh rồi mà vẫn chẳng moi được món đồ nào cho nữ, cô lại sợ tìm kĩ, làm mọi thứ lộn xộn quá sẽ khiến Liêm Đường chú ý, rồi đột nhiên nổi hứng đi kiểm tra camera thì biết làm sao?
Trình Tân tắm xong đi ra, vừa lau tóc và ngâm nga mấy câu.
Sau đó lại kiếm thêm một cái áo khoác dài có mũ của Liêm Đường để trùm bên ngoài, như vậy sẽ che được người mình kín hơn. Hừ, đừng nhìn mặt cô ngây thơ dễ thương thế này chứ cũng có ngực có mông đầy đủ hết đó. Cô phải che chắn mình thật kĩ, chứ lỡ bị camera quay được trong cái cảnh hở hang như thế thì biết chui mặt vào đâu.
Trình Tân khom lưng, lấm lét băng qua hành lang, mò vào trong bếp. Cô mở tủ lạnh, cân đo chọn lựa, cuối cùng quyết định nấu cho mình tô mì, vừa nhanh vừa tiện lại không lách cách, quan trọng nhất là nguyên liệu ít đến độ anh chủ nhà mình sẽ chẳng thể nhận ra nhà cửa bị ăn trộm được đâu.
Cô thiệt là thông minh quá đi! Còn siêu siêu dễ thương nữa chứ!
Trình Tân múc nước đổ vào nồi, bắc lên bếp đun sôi.
Trong lúc đợi, cô đi xắt hành, bỏ muối, dầu mè vào trộn đều với nhau. Nước sôi, cô cho mì vào, đợi gần chín rồi đập một quả trứng, cuối cùng bỏ hành lá đã trộn muối, dầu trước đó vào làm gia vị.
Đơn giản dễ làm, múc ra là ăn được ngay.
Ngay lúc Trình Tân xắn tay áo chuẩn bị đánh chén thì ngoài cửa bỗng truyền đến những tiếng lạch cạch liên tiếp, nghe như có ai đó đang loay hoay mở cửa... Rồi tiếng tít tít khi nhấn mật mã mở khóa...
Trình Tân giật mình quăng ngay đũa xuống, hóa thân thành một làn khói chạy biến vào phòng ngủ.
Cùng lúc đó, Lãnh Trạc mở cửa, bước vào.
Mẫn cảm như anh, đã nhanh mắt trông thấy tàn ảnh xinh đẹp kia biến mất vào cửa phòng.
Ai?
Liền đó, mùi mì thơm phức ùa vào mũi.
Đang nấu đồ ăn?
Lãnh Trạc xách túi đồ đi thay giày trước rồi bước vào đặt thứ Liêm Đường gửi lên chiếc bàn ngoài phòng khách. Ánh mắt anh bất giác quét về phía phòng bếp, quả nhiên thấy một nồi mì vẫn đương tỏa hơi nóng nằm chễm chệ trên bàn.
Xem ra, chuyện vừa nãy không phải do ảo giác của anh. Trong nhà quả thật có người, hình như còn đang chuẩn bị ăn mì.
Nhưng không phải Liêm Đường còn đang ở công ty à? Nếu không cũng sẽ không bảo anh thuận đường xách đồ về nhà cho cậu ta?
Có thể là ai đây?
Bị nỗi tò mò chiếm trọn đầu óc, Lãnh Trạc tằng hắng một tiếng.
Ý tứ rất rõ ràng.
Có khách tới nhà, ai kia còn không mau ra tiếp đón?
Trình Tân câm lặng xét duyệt lại quần áo của mình. Thế này làm sao mà ra ngoài được? Làm sao đây? Ai giúp cô với không? Trời ơi, liệu tên kia có gan cùng mình đến độ phá cửa phòng ngủ xông vào luôn không?
Thấy đối phương không chút phản ứng, Lãnh Trạc lại càng thêm hiếu kì, đồng thời không nén được cảm khái: Tên Liêm Đường này, quả nhiên có khuất tất!
Lãnh Trạc chủ động lên tiếng: "Trong nhà có ai không? Tôi tới đưa giúp Liêm Đường ít đồ..."
Trình Tân biết mình không thể không lên tiếng được. Nói gì đi nữa, nồi mì vẫn còn bốc khói mồn một ngoài kia cơ mà.
Cô hé cửa phòng ngủ ra một khe hở vừa đủ cho ánh sáng lọt qua, trả lời bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất có thể: "Để lên bàn là được."
Lãnh Trạc thốt nhiên rúng động.
Quả nhiên! Trước kia Liêm Đường từng nói với cả đám về cái gì mà vợ yêu nhà cậu ta! Anh ta còn cho rằng thằng bạn nói đại cho qua chuyện!
Không ngờ là có thật...
Đúng là trơ tráo, vô sỉ quá sức! Lãnh Trạc cũng chẳng còn tâm trạng để đứng đây thêm nữa, chỉ bỏ lại mấy câu chẳng đâu vào đâu rồi mất hồn rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.