Mèo Yêu

Chương 10:




Edit: Dương Lam
Mèo con vốn yếu ớt, nào đã trải qua nỗi kinh hãi và mệt nhọc như vậy.
Ban đầu Trình Tân chỉ thấy mình rất mệt và khó chịu, chỉ muốn ngủ một giấc, sau đó cứ mê man mãi không dậy được, ngủ từ trưa đến tận tối, tới bữa cũng không dậy ăn.
Vì cô không còn chút sức nào để động đậy, cũng không thấy cảm giác đói bụng, không thèm ăn.
Cuộn người trên mặt bàn không nhúc nhích, đuôi ủ rũ thả tự do bên người, hơi thở ngắt quãng, mới buổi chiều chỉ thấy người hơi nóng, đến tối đã thành sốt cao.
Liêm Đường ăn trưa xong thì Trình Tân đã cuộn người ngủ mất rồi, nên không gọi cô dậy, mà tắt video, nghỉ ngơi một tiếng rồi lại bắt đầu làm việc cường độ cao.
Đến tối anh tăng ca đến hơn mười giờ mới rời khỏi công ty, trên đường về nhà, chợt nhớ Trình Tân, rồi lấy điện thoại ra mở camera xem thử.
Phát hiện nhóc con vẫn đang ngủ, anh không biết là Trình Tân ngủ suốt từ buổi trưa đến giờ chưa tỉnh, mà cho rằng cô đã dậy ăn xong một cữ rồi mới leo lên bàn ngủ tiếp.
Nghĩ vậy nhưng Liêm Đường vẫn mở lại đoạn video quay thời điểm trước đó, xem lại đoạn ngay sau khi anh tắt điện thoại hồi trưa.
Lúc này mới phát hiện có điều không ổn, anh tua nhanh đoạn phim, sau đó nhíu mày, trong đôi mắt luôn bình thản giờ phút này chứa đầy nghi hoặc.
Nhóc này ngủ từ trưa đến giờ không tỉnh?
Hơn nữa, trong video, thỉnh thoảng còn thấy Trình Tân thoáng cử động, thoạt trông như đang run rẩy.
Liêm Đường nhìn đồng hồ, hẳn người trong nhà đã nghỉ ngơi hết rồi, mà cục thịt nhỏ bé như Trình Tân, hẳn vẫn chưa có ai phát giác ra có chỗ bất thường.
Anh nói với tài xế: "Quay về Hòa Thụy Hiên." Hòa Thụy Hiên là tên chỗ ở của ba mẹ, cũng là nơi anh sống từ nhỏ đến lớn, trong sáu năm nội trú cấp 2, cấp 3, trừ cuối tuần thì chẳng bao giờ về, lên đại học lại chuyển luôn ra ngoài sống riêng, mặc dù từng sống ở nơi đó với ba mẹ ruột đến tận khi mười tuổi, nhưng những kí ức đẹp nhất và cả quãng thời gian dậy thì đầy lo âu bối rối khi ấy đều đã phai nhạt, bây giờ anh chỉ thích sống một mình.
Ấy là lý do mà dù Liêm Vĩnh An từng bảo anh về nhà rất nhiều lần, Liêm Đường vẫn không thể hiện thái độ gì.
Tài xế nghe tiếng lập tức quay đầu xe.
Về tới Hòa Thụy Hiên đã là gần mười một giờ đêm, nhà anh và nhà ba anh ở hai khu khác nhau, đi đường mất khoảng ba bốn mươi phút.
Liêm Đường bước nhẹ chân, đang định đẩy cửa vào phòng, lại khéo gặp ngay Liêm Vĩnh An mở cửa phòng ngủ đi ra, thấy là Liêm Đường thì không hề bất ngờ, chỉ hỏi: "Sao về trễ vậy, đã ăn gì chưa?"
Liêm Đường đứng lại, nói: "Ăn rồi ạ, con về nhà lấy ít đồ."
"Tối nay không ở nhà?" Hình như Liêm Vĩnh An không nghĩ là trễ vậy rồi mà Liêm Đường còn định ra ngoài.
"Dạ..."
"Trễ thế này rồi, để mai ăn sáng xong rồi đi công ty luôn cũng không muộn."
Liêm Đường thoáng chần chừ, sau cũng nghe lời đồng ý.
Liêm Vĩnh An cười hài lòng, nói với Liêm Đường: "Vậy con nghỉ sớm đi, ba cũng đi ngủ đây."
"Dạ."
Đợi Liêm Vĩnh An vào phòng rồi, Liêm Đường mới đẩy cửa bước vào.
Có kinh nghiệm sơ ý không cẩn thận khiến Tiểu Bảo bắt được dày vò cả buổi trước đó, nên dù bệnh nặng mất ý thức, nhưng khi nghe thấy tiếng động Trình Tân vẫn phản xạ chạy trốn.
Còn thêm một buổi như hồi sáng nữa, cô nghĩ mình sẽ không qua được đêm nay.
Liêm Đường vừa bật đèn phòng, cục thịt nhỏ trên bàn lập tức co người bò ra sau máy tính, dáng vẻ hốt hoảng sợ hãi.
Liêm Đường lại gần, xách Trình Tân đang trốn sau máy tính lên.
Trình Tân giãy giụa, kêu meo meo không ngừng.
Trời ơi, ai nữa đây, đừng đùa con nữa chứ! Chết mất thôi!
Trình Tân sốt ruột, vì ánh đèn chiếu tới đột ngột, khiến đôi mắt đang ẩn trong tối nhắm chặt vì chói, thêm vào cơ thể không còn nhanh nhẹn như trước, dù rằng mèo con vốn cũng không nhanh nhẹn mấy.
Nếu không cũng sẽ không bị một thằng nhóc con bắt được dễ dàng như trở bàn tay.
Bị Liêm Đường túm chuẩn xách lên, cô vừa khó chịu vừa sợ hãi, đang lúc giãy người muốn thoát, chợt nghe tiếng Liêm Đường nói rằng: "Đừng sợ, là tao." Lập tức được trấn an.
Liêm Đường vừa dứt lời, vật nhỏ trong tay dần bình tĩnh lại.
Trình Tân nhận ra Liêm Đường, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cả cơ thể đang căng thẳng đều như giãn ra, ngất luôn tại chỗ.
Tuy lời Liêm Đường khiến Trình Tân không giãy tiếp nữa, nhưng khi chạm tay vào vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi khiến anh vô cùng lo lắng.
Quả nhiên là bị bệnh rồi, khó trách cứ làm ổ mãi trên bàn không dậy.
Sau đó lại phát hiện, vật nhỏ trong tay không hề cử động, hoàn toàn không nhúc nhích.
Đôi mày mới giãn ra vì đã trấn an được Trình Tân lập tức cau lại.
Tiếp đó, Liêm Đường mới về nhà không bao lâu liền ôm Trình Tân ra ngoài.
Anh bước đi vội vã, ngay khi mới xuống lầu và ngồi vào xe, chuông điện thoại vang lên.
Là Liêm Vĩnh An.
Liêm Vĩnh An mới đi rửa mặt xong đã nghe tiếng bước chân rất nhỏ từ tầng dưới vọng lên, cách một cánh cửa nên không dám chắc, nhưng vẫn ra ngoài xem thử.
Phát hiện có tiếng động cơ xe ở tầng dưới.
Nhận điện thoại, Liêm Đường chưa nói gì, Liêm Vĩnh An đã hỏi: "Có chuyện gì sao? Trễ vậy rồi còn ra ngoài?" Ông tưởng công ty có chuyện khẩn cấp gì, nhất định cần Liêm Đường phải tới, sau đó nghe thấy anh trả lời: "Con tới bệnh viện thú cưng."
Bệnh viện thú cưng?
Liêm Vĩnh An tưởng như đang nghe truyện kể.
Tống Nhã ngồi bên giường nghe vậy, hỏi một câu: "Bệnh viện thú cưng? Là con mèo kia à?"
Lúc này Liêm Vĩnh An mới nhớ rằng, trong nhà mình có một con mèo.
"Là mèo của Liêm Tiếu bị bệnh?"
Liêm Đường liếc nhìn Trình Tân cuộn người ngồi bên, hơi dừng rồi nói: "Vừa nãy vào phòng thấy nó nằm trên bàn, thân nhiệt rất cao, hình như còn đang hôn mê, con thấy đã trễ, không muốn quấy rầy ba mẹ nghỉ ngơi nên mang tới bệnh viện khám luôn, ba mẹ nghỉ sớm đi, con sẽ xử lý chuyện này."
"Đã trễ vậy rồi..." Nếu có ai bị bệnh, Liêm Vĩnh An còn có thể gọi bác sĩ gia đình tới nhà, nhưng mèo thì, nhất thời ông cũng không biết nên nói gì, chỉ là trễ vậy rồi con trai còn ra ngoài, ông là cha, ít nhiều gì vẫn có hơi không yên lòng, dù con trai vẫn luôn bình tĩnh độc lập, chưa bao giờ để ông phải lo lắng.
Liêm Đường chậm rãi nói: "Dù gì cũng là một sinh mạng."
Liêm Vĩnh An có lão luyện vô tình hơn chăng nữa cũng sẽ không thờ ơ trước một sinh mạng, tự nhiên rõ ràng, nên không nói gì thêm, dù ông có thể bảo người làm mang mèo đi bệnh viện, nhưng con trai đã đi rồi, có nói nữa cũng dư thừa, chỉ bỏ lại một câu: "Vậy nhớ lái xe cẩn thận."
"Dạ, ba mẹ cũng nghỉ ngơi đi."
"Ừ."
Trước giờ Liêm Đường chưa từng tới bệnh viện thú cưng, tài xế cũng không biết gần đó có bệnh viện nào không, may vẫn còn GPS chỉ đường, đi theo chỉ dẫn, tới được một bệnh viện gần đó.
Quanh đó đều là khu của người có tiền, bệnh viện thú cưng này mở cửa 24 giờ mỗi ngày, có cả phòng cấp cứu, Liêm Đường nhìn bác sĩ cẩn thận ôm Trình Tân đi, còn anh đứng ngoài cửa sổ thủy tinh trong suốt của phòng cấp cứu, nhìn vào trong, bác sĩ đang đeo mặt nạ dưỡng khí, đo nhiệt độ cơ thể, sau đó bơm thuốc vào ống tiêm, chích thuốc.
Không biết bao lâu sau, cỡ chừng ba mươi phút, Trình Tân được đưa ra, quanh chỗ mới chích thuốc bị cạo sạch một khoảng lông, đặt trong một cái lồng lớn, dáng ngủ an tĩnh, thỉnh thoảng động đậy lật người.
"Nó không sao chứ?"
"Sốt hơn bốn mươi độ, may là đưa tới kịp thời, nếu không sẽ không qua được đêm nay." Giọng bác sĩ rất nhẹ nhàng, vừa dùng cồn lau tay, vừa tháo khẩu trang xuống chúc mừng Liêm Đường.
Liêm Đường gật đầu, hỏi tiếp: "Có cần làm gì nữa không?"
"Giờ phải ở lại quan sát một lúc đã, anh đi làm thủ tục nhập viện cho bé, rồi có thể về nghỉ, nếu sáng mai nhiệt độ cơ thể bé ổn định, thì chiều mai sau khi tan viện có thể tới đón bé về, sau khi về nhà nhớ phải để ý, làm theo những điều tôi dặn, cho uống thuốc đúng giờ."
"Được."
"Cảm ơn bác sĩ." Liêm Đường gật đầu đáp lại rồi đi làm thủ tục.
Tới khi làm xong hết đã là mười hai giờ, Liêm Đường không về Hòa Thụy Hiên, mà ở lại trong một nhà nghỉ gần đó.
- -- ------ ---
Tác giả: Dù sao cũng là quà sinh nhật Liêm Tiếu được tặng, là anh trai tất không thể và cũng không có lý do để đòi quà của em gái được, ví như bạn của bạn được tặng sinh nhật vậy đó, bạn thấy món quà đó rất đẹp và bạn rất thích, nhưng bạn có bảo người bạn đó nhường lại món quà đó cho mình không? Hơn nữa tạm thời quan hệ của anh giai này và Tiểu Tiểu chưa tới độ "Tôi phải đích thân nuôi nấng cô ấy" được, có chăng chỉ là thấy thú vị, có hơi để ý, nên mọi người phải bình tĩnh, muốn anh trai nuôi, cũng cần một lý do và thời điểm thích hợp, không gấp được... Chứ nếu tôi viết là anh trai đòi luôn con mèo của em gái, vậy kì lắm... Chẳng lẽ mọi người mong tôi viết thế? Rất không ổn, lấy hình tượng tôi đặt sẵn cho anh chàng thì không thể làm cái việc không lịch sự lễ nghĩa đó được. [...]
Ps: Tôi đã viết sẵn mấy chương sau rồi, Tiểu Tiểu không trải qua gian khổ và trắc trở, thì sao có thể nhận ra cầu vồng trước mắt, sao cảm nhận được hạnh phúc ngọt ngào. Tôi biết các tình yêu thương Tiểu Tiểu, cho nên mới giải thích, vì phải thế các tình yêu mới hiểu được kịch tính cốt truyện chứ, nên cũng đừng gấp, moah moah!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.