Meo Meo Thánh Ăn Thích Ăn Vạ

Chương 3: Chủ nhân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Edit: Linhlady


Bản thân cô còn ăn chưa xong nha! Từng con, tốt xấu gì cũng để cho cô ăn xong rồi lại nói chứ! Liễu Thư Nhân lại cắn vài cái, thật sự cắn không được, liền từ bỏ, cô cắn đồ hộp tròn nho nhỏ, lại mở cửa chạy đi ra ngoài.


“Chị ơi ~” mèo em cắn con cá đồ chơi, giọng nói mơ hồ không rõ: “Món đồ chơi này cho chị, chị đến đây chơi đi~”


Liễu Thư Nhân cắn đồ hộp, đứng trước cửa chuồng hai anh em một lúc, sau đó đi tới, mở cửa kính từ bên ngoài.


“Meo meo?” Bé mèo trắng mềm mại thả cá đồ chơi xuống, đang tính gọi cô, Liễu Thư Nhân đặt đồ hộp xuống, bẹp một cái hôn lên khuôn mặt sạch sẽ của nó, “Không cần đồ chơi.” Cô nhỏ giọng thì thầm, sau đó đóng cửa kính lại như cũ.


Con mèo sữa thì thào nói, cái đuôi vừa nhỏ vừa nhọn đung đưa phía sau, "Chị ơi, em cũng muốn hôn chị ~" Nó vỗ vỗ vào cửa kính vào cửa kính, giọng nói ngọt ngào như sữa, ánh mắt long lanh nói với Liễu Thư Nhân.


    "..." Liễu Thư Nhân mím môi cười, cắn đồ hộp để lại chỗ cũ.


Cô đúng là ngốc mà, loại đồ vật như đồ hộp này, không phải là người chắc hẳn rất khó mở đi?


“Cô bé! Bánh sữa của tôi đâu?” Mèo đen lớn tiếng hỏi.


“Tôi còn chưa được ăn.” Cô nhỏ giọng nói một câu, sau đó đi lấy túi thức ăn cho mèo, lúc đang muốn mở ra thì ngừng lại, ăn đến quá nhiều, dễ bị phát hiện đúng không? Phía trước cũng là lừa dối cho qua, nếu như Hạ Tiện muốn triệt để tìm hiểu, cô khẳng định sẽ bị phát hiện, đến lúc đó, anh nhất định sẽ cho rằng cô là yêu tinh thì sao?


Nghĩ đến đây, Liễu Thư Nhân quyết định khắc chế một ít, ăn lửng dạ rồi thôi…………


Nếu có thể bán đi sớm một chút thì tốt rồi, tốt nhất gặp được một chủ nhân tốt, đến lúc đó, cô muốn ăn nhiều thì ăn nhiều, nếu chủ nhân bị dọa, vậy thì cô sẽ làm nũng!


Tuy rằng còn chưa có chủ nhân, nhưng cô đã rất tự giác liệt mình vào hàng ngũ thú cưng rồi.


“Cô bé! Cô bé! Mau mau mau!” Mèo đen gào to bụng nói vang dội át đi cả tiếng mèo ồn ào, Liễu Thư Nhân vẫy vẫy cái đuôi, làm như không nghe thấy tiếp tục ăn đồ ăn cho mèo, từ từ cảm giác bụng thoải mái hơn.


“Ngao!” Mèo đen thất bại mà kêu một tiếng, hoàn toàn im lặng.


Chung quanh bỗng nhiên an tĩnh xuống, Liễu Thư Nhân chợt thấy có chút không ổn, cô nâng đầu lên nhìn xung quanh dò xét, Hạ Tiện đứng cách đó không xa, ánh mắt nặng nề mà nhìn cô.


“…………” Chơi, chơi quá trớn? Liễu Thư Nhân tức khắc kẹp chặt bàng quang, trong lòng căng thẳng, thôi chết cô muốn đi tiểu……


Hạ Tiện nhìn cô không nói gì, chỉ cúi đầu duỗi tay ra, Liễu Thư Nhân không có nhúc nhích, tùy ý hắn bế cô lên, “Làm sao lại chạy ra ngoài được?” Hạ Tiện nhàn nhạt hỏi, giống như chỉ lầm bầm lầu bầu, hắn ôm mèo lên, cũng không quay lại cô chuồng tầng một, mà từ một căn phòng khác lấy ra một cái lồng sắt, phía trên có khóa, không có chìa khóa thì không thể mở ra.


Hạ Tiện đang muốn mở ra lồng sắt,  chuẩn bị đặt cô vào bên trong, ngay lúc đó có một dòng chất lỏng ấm áp chảy xuống khắp người hắn “………”


Hắn không nói gì mà nhìn về phía mèo nhỏ trong lòng ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh thẳm của cô “Meo~” mèo xiêm mềm mại kêu một tiếng, đáy mắt ngây thơ đầy vô tội.


Loại chuyện này cũng không phải lần đầu tiên hắn bị, ừm, Hạ Tiện lấy một cái khăn lông, lau sạch nước tiểu dính vào lông mèo nhỏ, đem cô bỏ vào lồng sắt, đóng lại, sau đó xoay người đi xử lý quần áo bị bẩn.


Liễu Thư Nhân nằm xuống tấm đệm được lót trong lồng, lật người ngược lại, sờ sờ cái bụng của mình, thật là mềm mại, sờ lên thật thoải mái. 
  
Hạ Tiện nhanh chóng trở lại, hắn thay một bộ quần áo khác, mang lồng chứa Liễu Thư Nhân ra ngoài, đặt lên cạnh một cái hộp màu hồng có đựng túi thức ăn cho mèo, hắn lấy một đĩa thức ăn to bằng chậu rửa mặt, sau đó mở rộng lồng, bỏ vào bên trong, sau đó đổ nước vào bát. "Còn chưa ăn no thì ăn nhiều một chút, anh không biết khẩu vị của em lại lớn như vậy.”


Liễu Thư Nhân ngẩng mặt lên nhìn hắn, trong nháy mắt, cô cảm thấy ông chú này đột nhiên đẹp trai quá! Bộ râu quai nón cùng cái cằm đầy đặn kia cũng đạc biệt làm siêu lòng mèo!


Hạ Tiện rời đi, Liễu Thư Nhân ăn sạch sẽ toàn bộ thức ăn trên đĩa, uống nước, ôm cái bụng tròn vo, nằm ngửa ra ngủ.


**


Ngày tháng trôi qua, Liễu thư Nhân cũng dần quen với cuộc sống ở đây, những con mèo ở đây rất đẹp, mũm mĩm, mềm mại trên ngửi cũng có mùi thơm thang thoảng. Mặc dù hiện tại cô chỉ là một con mèo bốn tháng tuổi, Nhưng lại vô tình thu hút mấy con mèo khác, đặc biệt là con mèo đen mập mạp lại càng dính cô, chỉ cần là hoạt động tập thể nó sẽ tìm cơ hội sáp lại, đuổi như thế nào cũng không chịu đi.


Hàn cảnh nơi này xem như rất tốt, tuy rằng chuồng ở nơi này hơi nhỏ, nhưng khu sinh hạt tập thể lại khá lớn, bên trong có rất nhiều món đồ chơi, nhà cây cho mèo cào móng, bởi vì sát đường, thông qua cửa kính còn có thể thấy người đi đường bên ngoài, muôn hình muôn vẻ.


Nhà cây này mấy cô, có nhiều kiểu lắm




Liễu Thư Nhân lần đầu tiên tới thành phố này vì không biết làm cách nào để sinh tồn cho nên cực kỳ sợ hãi, lần đầu tiên vứt bỏ sợ hãi phiền não đi nghiêm túc mà ngắm nhìn thành phố này, cho dù chỉ qua một khung cửa nhỏ cô cũng cảm thấy thỏa mãn.


Có vài thời điểm sẽ có người dừng lại ở ngoài cửa, nhìn mèo, nếu nhìn trúng con nào sẽ quay lại mua, hôm trước vài lúc giữa trưa, anh mèo xiêm từng lên tiếng giúp cô đã được một cô gái xinh đẹp mua đi, bé mèo xiêm thích nó thương tâm đến nỗi tuyệt thực mất mấy ngày, không đến hai ngày đã di tình biệt luyến quay sang anh mèo rừng đẹp trai, cùng chị em mèo rừng cùng chung kẻ địch mà cùng nhau nhằm vào cô.


Mèo rừng này khả năng là mèo Bengal




Trong thế giới của loài mèo, cũng giống nhu con người đều có các mối quan hệ phức tạp, nhiều người chưa đến tuổi trưởng thành, khi yêu càng thêm lo lắng. 


Liễu Thư Nhân ở chỗ ăn ngon, sống khỏe, ngủ tốt, chẳng mấy chốc tăng cân hơi, lông cũng mềm mượt hơn, trong phòng sinh hoạt chung có một chiêc gương, những con mèo khác nếu lỡ may lại gần sẽ vị dọa sợ, nhưng Liễu Thư Nhân lại là không sợ, cô đã biến thành một con mèo, thị giác so với người còn tốt hơn, cô có thể thấy đôi mắt của mình trong gương, lấp lánh như sao trời, thật xinh đẹp, cô cũng rất thích đôi mắt này của mình.


thấu lại đây muốn thân thân nàng, Liễu Thư Nhân làm nó hôn một cái đủ, mới nhìn nó rời đi.
Hai anh em mèo cũng được mua rồi, chúng được mua cùng nhau, người mua mà một người con trai nhìn qua có vẻ ôn nhu, Liễu Thư Nhân rất thích hai anh em mèo này, bọn cô có mối quan hệ khá tốt, có thể ở cùng một chủ cũng là chuyện tốt. Trước khi đi, hai anh em cũng luyến tiếc cô, mèo em chạy lại muốn hôn cô, Liễu Thư Nhân để hai đứa hôn đủ, mới đứng nhìn nó đi.


Vài ngày sau, Hạ Tiện mang theo một người đàn ông cao lớn đi vào phòng sinh hoạt, Liễu Thư Nhân bỗng nhiên có một dự cảm xấu.


Hạ Tiện vừa tiến đến, quay đầu nói gì đó với người đàn ông kia, sau đó nhìn về phía cô đang đứng, duỗi ngón tay chỉ chỉ, Liễu Thư Nhân thấy người đàn ông theo hướng ngón tay chỉ nhìn lại đây, hoảng hốt lên, cô quay đầu nhìn nhìn, nơi này không chỉ có mình cô, còn có mấy bé mèo xinh đẹp khác, có một con Liễu Thư Nhân đã biết tên, là kêu mèo Ragdoll, là một bé mèo dịu dàng ôn nhu, hẳn là muốn mua mèo Ragdoll đi? Ngàn vạn đừng tới mua cô, người đàn ông này vừa nhìn đã biết không dễ sống chung, mặt không biểu cảm, dáng vẻ kia nhìn qua cũng không phải người sẽ chiều thú cưng, khả năng lớn nhất là mua về tùy tiện nuôi, cô cũng có thể tưởng tượng ra cảnh cô đến nhà người đó chịu khổ rồi.


Đây là bé mèo Rogdoll, màu cũng đẹp nữa




Ngàn vạn không cần mua cô nha! Cô ăn tất nhiều, lại cs khuôn mặt xấu xí nữa nha! Không cần mua cô không cần mua cô không cần mua cô…………


Hạ Tiện mở cửa phòng sinh hoạt, bước đi trên tấm thảm mềm đi về phía Liễu Thư Nhân, Liễu Thư Nhân không chạy, trong căn phòng này, nếu như thật sự muốn bắt cô, cô cũng không chạy được, chỉ mong không phải tới bắt cô!


Đương nhiên mong ước của cô thất vại, khi đi vào mục tiêu của Hạ Tiện cực kỳ chính xác, hắn nhẹ nhàng ôm co khảo lòng.


“………………” Vậy mà thật sự là mình…… Liễu Thư Nhân hít sâu một hơi, cả người mềm nhũn.


“Thế nào, rất xinh đẹp phải không?” Hạ Tiện hỏi người đàn ông kia.


 Người đàn ông gật đầu, “Vậy con này đi.” Giọng nói của anh có vẻ hơi kỳ quái, giọng nói rất thấp, có chút khàn khàn, giống như người không hay nói chuyện, nghe không được thuận tai lắm. 


“Được thôi, quẹt thẻ trả tiền.” Hạ Tiện nói, mang theo Liễu Thư Nhân đi ra ngoài, bỏ cô vào bên trong lồng sắt, "Giá của bé này cũng tiện nghi cho anh, một khi bán ra, không thể trả hàng.” Hạ Tiện nói với người đàn ông kia.


Người kia không nói gì, chỉ quẹt thẻ, sau đó xách lồng bỏ Liễu Thư Nhân đi.


Liễu Thư Nhân ngồi trong lồng, vẻ mặt tang thương yên lặng tạm biệt ông chú mắt cá chết, ăn của chú nhiều như vậy, tiền bán tôi đi, chắc có lẽ đủ trả lại số thức ăn tôi ăn rồi, cảm ơn ông chú nhé!


Hạ Tiện nếu như biết cô nơ cái gì, khẳng định sẽ bật cười, bởi vì sức ăn uống của cô lớn, Hạ Tiện bán cô hai ngàn, so với thức an cô ăn những ngày qua, hắn còn lỗ ấy! Gần đây những khách đến mua mèo, hắn đều đẩy cô ra trước, muốn bán cô sớm một chút, kết quả vẫn luôn không bán đi được, giá cũng giảm dần, lo không bán cô đi được, may mắn cái người cao to này đồng ý mua, nếu không hắn đúng thật không nuôi nổi cô.


Liễu Thư Nhân bị cái người cao to này mang về nhà, trong nhà đơn sơ ngoài ý muốn, chỉ có đồ gia dụng đơn giản, xa xỉ nhất trong căn nhà này có khả năng là chiếc tủ lạnh lớn kia đi, Liễu Thư Nhân vừa thấy, đã xếp chủ nhân mới của mình vào tầng lớn không có tiền.


Khả năng cô sẽ không được ăn đủ no, nhưng mà lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, theo một chủ nhân không có tiền mua thức ăn mèo cho cô cô cũng nhận, cô là một con mèo tốt, dù sao xét theo một khía cạnh nào đó, anh cũng có cô một mái nhà.


---------------


Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người bình luận nhiệt tình, lần đầu viết thể loại này có ý nghĩa rất lớn hắc hắc hắc moah moah cảm ơn các tiểu thiên sứ! Mọi người là động lực lớn nhất của tôi!! (≧▽≦)


Moah moah! Cầu bình luận cầu cất chứa! Nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.