Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 8: Giết rồng chiêu thứ tám




Chúng ta tiếp tục đi sâu vào bên trong, do Woodrow dẫn đường phía trước, càng đi vào, ta cũng phát hiện sự việc giống như bọn họ nói, sinh vật undead càng ngày càng ít, cuối cùng gần như là muốn tuyệt tích rồi.
Nhưng bọn họ không biết chính là, ám thuộc tính cũng càng ngày càng loãng, thay vào đó, là thủy thuộc tính.
Lý do sinh vật undead càng ngày càng ít cũng rất rõ ràng rồi, là bởi vì ám thuộc tính nơi này loãng đến nỗi sắp khiến cho bọn chúng không đủ để tồn tại.
Nhưng, tại sao ở trong cái khe núi ám thuộc tính thống trị này, lại đột nhiên có một vùng tràn ngập thủy thuộc tính đây?
Khi ta đang suy nghĩ, Ecilan dùng câu hỏi đơn giản vắn tắt cắt đứt suy nghĩ của ta, hắn nói: “Đi đâu?”
Ta chần chờ một chút vẫn nói cho hắn: “Ta muốn đi tìm một thứ…”
“Thì ra cậu muốn đi tìm thứ gì sao?” Woodrow phía trước đột nhiên mở miệng hỏi: “Cậu cho rằng cái khu vực không có sinh vật undead kia, có thứ của cậu?”
“Uh.” Ta gật đầu.
“Là vật gì?” Archie hưng phấn xen miệng hỏi: “Là bảo vật sao?”
Ta nhún vai nói: “Tôi cũng không nhớ nữa, chỉ là hình như đã rớt thứ gì, tôi phải tìm về mới được.”
Không tìm về được nhất định sẽ có kết cục kinh khủng… Mặc dù Red từ đầu tới đuôi đều chưa từng nói qua như vậy, nhưng, “thường thức” lại nói cho ta biết, nếu không tìm về vật kia, ta chắc chắn sẽ có kết cục còn bi thảm hơn so với biến thành sinh vật undead.
“Không xong rồi.”
Woodrow đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại nói: “Grisia, phải đi đường nào?”
Ta ngẩn người, lúc này mới chú ý tới, phía trước cách đó không xa, đường đã không còn là một nhánh, mà là chia làm hai ngã rẽ, ở giữa ngã rẽ là một mảng bụi cây rừng, trải đầy gai, còn có xương trắng cũng trải đầy… thoạt nhìn dường như không quá có thể từ giữa băng ngang qua.
Nhất thời trong lòng ta có phần không biết nên đi con đường nào, muốn chia đội thành hai đường cũng có chút không thể, thực lực của ba người bọn Woodrow vẫn không thể tự làm thành một tổ…
“Được, chúng ta đi bên trái, Tiểu Bạch và Ecilan đi bên phải.” Ta vỗ một chút vào cổ ngựa của Tiểu Bạch, nói: “Có phát hiện chuyện gì kỳ quái thì cứ qua đây tìm ta, sẽ thưởng cho mi quang thuộc tính!”
Tiểu Bạch hết sức vui vẻ mà gật mạnh đầu ngựa, mà Ecilan trên lưng ngựa chỉ lạnh lùng trừng ta.
Ta trực tiếp lờ đi ánh mắt của hắn, sau đó chỉ thị với Tiểu Bạch: “Đi đi!”
“Này! Cậu như vậy cũng quá tàn khốc rồi đi?” Igor khó có thể tin mở to mắt nhìn.
“Tốt xấu gì cũng phải tháo một tay cho người ta!” Archie quái dị kêu lên: “Nếu gặp nguy hiểm thì làm sao hả?”
“Đúng là có hơi tàn nhẫn.” Woodrow có chút chần chờ nói.
Ta mặt vô biểu tình nói: “Nếu như ba người các cậu cộng lên đánh lại một tay của hắn, tôi liền tháo ra, thế nào, có muốn bây giờ kiểm tra xem thử?”
Ba người bọn họ chỉ tốn một giây suy nghĩ, liền vô cùng thống nhất quyết định: “Vậy tốt hơn vẫn là không nên tháo ra.”
Ta khinh khỉnh liếc bọn họ mỗi người một cái, sau đó vỗ một chút vào cái mông Tiểu Bạch, ý bảo nó có thể đi. Tiểu Bạch không hề e sợ mà đi lên đường bên trái, Ecilan vẫn giống như cũ, chỉ khi có người ngoài, liền gần như không nói chuyện, cho nên hắn cũng không có kháng nghị, chỉ là an tĩnh mà bị Tiểu Bạch chở đi.
Sau đó, chúng ta đi về phía đường bên phải, chỉ là nhóm này của chúng ta thế nhưng so với độc giác thú không biết nói và Ecilan không chịu nói chuyện ồn ào hơn nhiều, Archie vẫn không ngừng làm ồn ta, bức ta nhớ lại rốt cuộc là muốn tìm vật gì.
“Có thể là viên bảo thạch.” Ta gắng gượng nói, dù sao cái từ “có thể” này cũng chỉ là có thể mà!
“Bảo thạch! Lớn cỡ bao nhiêu?” Vừa nghe, Archie lập tức mở lớn mắt.
Ta khó chịu nói: “Có lẽ lớn như con mắt bây giờ của cậu đi!”
Mắt của Archie lập tức trợn càng lớn rồi… Này này! Cậu cho rằng thế này bảo thạch sẽ trở nên lớn hơn sao?
“Grisia.”
Đột nhiên, Woodrow bước chậm lại, từ từ tụt xuống bên cạnh ta, sau đó gọi ta một tiếng.
“Cái gì?”
Ta quay đầu qua, nhìn Woodrow, mặc dù hành động quay đầu nhìn người này đối với ta không có ý nghĩa gì, chẳng qua, vì tránh cho Woodrow phát hiện mắt của ta không thích hợp, vẫn phải giả bộ một chút mới được.
“Tôi cứ cảm giác thấy Ice knight có chút kỳ quái.” Hắn có phần do dự nói.
Nghe vậy, ta khó chịu nói: “Hắn vốn chính là một tên quái gở, cậu đã quên sao? Hắn thậm chí còn nói tôi thực ra là Sun knight đây!”
“Không! Không phải quái trên phương diện đó!”
Woodrow lập tức lắc đầu, sau đó cẩn thận giải thích: “Tôi luôn cảm thấy hắn thân là một trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ, chắc hẳn sẽ không yếu như vậy, nhất là tôi từng nghe nói qua, kiếm thuật của Ice knight nhiệm kỳ này khá không tệ, cho nên, cho nên, hắn hình như không hẳn là cứ như thế mà bị chúng ta bắt được, hơn nữa còn trốn không thoát… Mặc dù tôi cảm thấy hắn là căn bản không muốn trốn.”
Ta ngừng chân lại, nghi hoặc hỏi: “Hắn không phải là người yếu nhất trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ?”
Woodrow, thậm chí là Archie và Igot đều bạt mạng lắc đầu.
Ta trầm mặc trong chốc lát lại hỏi: “Hắn so với Blaze knight, ai mạnh hơn?”
Lần này, đổi lại Archie nói: “Hẳn là Ice knight! Kiếm thuật của Ice knight còn rất có tiếng, chẳng qua trái lại không nghe nói qua kiếm thuật của Blaze knight có tốt hay không.”
Mà Blaze knight rất mạnh, ta gần như không thể dùng ám thuộc tính để chế phục hắn, cho nên, ta làm sao có thể chế phục Ice knight người còn mạnh hơn?
“Cho nên, hắn ngay từ đầu chính là cố ý bị thua sao?” Ta thì thầm xong, phát hiện biểu tình của ba người xem ra rất mê hoặc, vội vàng nói: “Trước hết đừng quản hắn nữa, dù sao hắn bây giờ để cho độc giác thú mang đi rồi, không cản trở được chuyện của chúng ta.”
Woodrow chần chờ nói: “Kế hoạch ban đầu của chúng ta…”
“Đương nhiên vẫn là làm theo kế hoạch đã định.” Ta lạnh lùng nói: “Cho dù ám thuộc tính thực sự không chế phục được hắn, vậy tôi tự nhiên cũng có biện pháp khác.”
“Được rồi! Tôi tin tưởng cậu.” Ba người đều gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Ta gật đầu, sau đó mang theo tò mò hỏi: “Vậy bây giờ tôi có thể hỏi một chút, ba cỗ vật kia phía trước chúng ta cũng là sinh vật undead sao?”
Tay của ta chỉ về không xa phía trước, mới vừa rồi ta đã phát hiện, có ba cái sinh vật kỳ quái tồn tại rồi, trên người bọn chúng tuy có ám thuộc tính, lại không phải rất nhiều, ngược lại hơn phân nửa là kim thuộc tính, khiến cho ta cảm giác hết sức kỳ quái, ta vẫn thật sự chưa thấy qua sinh vật gì có kim thuộc tính chiếm đa số.
Hơn nữa, bề ngoài chúng nó cũng rất xa lạ, ta trước giờ chưa từng thấy qua loại thứ này… Eh! Ý ta là, từ ta tỉnh lại lúc “trước” đến “giờ”.
Bọn chúng khá to lớn, đại khái chiều cao gấp rưỡi người đàn ông trưởng thành, hơn nữa ngoại hình hết sức “vuông vức”, mặc dù có hình dạng cơ bản của người, đầu, thân thể, tứ chi vân vân, nhưng lại vô cùng thô ráp, đầu thậm chí là hình hộp, còn có tình trạng hai cái tay dài ngắn không đồng đều, nếu thật muốn nói lên, vẫn thật có chút giống như búp bê bằng gỗ bị làm hỏng, chỉ là chúng nó hình như làm bằng kim loại mà không phải bằng gỗ.
Mặc dù tổng cộng có ba con, nhưng ngoại hình ba con cũng có chút khác nhau… hẳn nên nói, mức độ cong vẹo có điểm không giống nhau.
Ba người nhìn về hướng ta chỉ, sau đó cùng sững sờ.
Đừng nói bọn họ cũng không biết đây là cái gì chứ? Ta gãi mặt.
Ba người đột nhiên cùng hét lên: “Là Ma Thao Phó Dịch!”
Ta vốn còn muốn hỏi một chút “Ma Thao Phó Dịch” rốt cuộc là cái gì, chẳng qua, vừa quay đầu nhìn, ba người đồng bạn bên cạnh lại biến mất tăm… Bọn họ lại có thể co cẳng bỏ chạy!
Cuối cùng Woodrow còn có chút lương tâm, quay đầu lại la to: “Grisia, chạy mau đi! Ma Thao Phó Dịch là thứ thuật sư luyện kim làm ra, sức lực lớn vô cùng, tốc độ cũng không chậm, hơn nữa dù đánh thế nào cũng sẽ không mệt mỏi… tóm lại, chính là chạy mau đi!”
Ta vội vàng vừa chạy vừa cấp thần dực thuật cho mình, không lâu sau, đã đuổi tới Igor người chạy ở cuối cùng.
“G-Grisia, tôi, tôi cũng muốn thần dực thuật…” Hắn vừa chạy vừa hô, còn dùng ánh mắt van nài nhìn ta.
Hừ hừ! Dám bỏ rơi ta chạy trước mà!
Nhìn bộ dáng sám hối của hắn, ta hào phóng mà gia tăng cho hắn thần dực thuật.
Tiếp theo, hai ta liền dễ dàng mà chạy tới bên cạnh Woodrow và Archie, định nhìn hai người bọn họ sám hối với ta.
Woodrow quay đầu liếc mắt chúng ta một cái, sau đó lại nhìn về phía sau… Tiếp theo hắn không có lộ ra vẻ mặt sám hối, nhưng lại lộ ra tuyệt vọng thấy chết không sờn mà xin.
Ta trái lại cũng hiểu tại sao, bởi vì ta cũng nghe thấy rồi, phía sau âm thanh ba cỗ Ma Thao Phó Dịch đó phát ra đã gần trong  gang tấc… Ta tiện tay cấp cho hai người còn lại mỗi người một cái thần dực thuật, sau đó bắt đầu toàn lực chạy nước rút.
Chẳng qua, ba tên phía sau lại còn muốn nhanh hơn chúng ta, ta lúc này mới chú ý tới, chúng nó căn bản không có chân, mà là dùng bánh xe chuyển động!
Nếu chạy thắng được, ta đã đổi làm xe không còn làm người nữa!
Cứ như vậy không phải là biện pháp, ta hướng phía sau ném ra một cái rồi lại một cái ma pháp công kích.
“Cốt lao!”
Bọn chúng trực tiếp tông vỡ cốt lao, như thể hoàn toàn không cảm thấy có đụng phải chướng ngại vật.
“Hắc ám xiềng xích!”
Chúng nó vác theo một đống xiềng xích, tốc độ không giảm, tiếp tục chạy về phía trước.
“Lôi điện ma pháp!”
Bọn, bọn chúng… làm sao hình như chạy càng nhanh hơn rồi?
Chẳng lẽ, bọn chúng là ăn điện, mà ta giúp bọn chúng gia tăng điện rồi sao?
Woodrow vừa chạy vừa quay đầu nói: “Grisia, bọn chúng có lực miễn dịch rất mạnh đối với ma pháp, vô dụng thôi!”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ta khóc không ra nước mắt rồi.
Trong bốn người chúng ta người chạy chậm nhất chỉ sợ là ta và Igor, mà Igor ít nhất là một chiến sĩ, ta lại là một tế ti kiêm tử linh pháp sư, nếu bị cái vật khổng lồ phía sau bắt được, chắc chắn lập tức biến thành một đống mảnh vụn.
Archie kêu to: “Ngay từ đầu không phải đã nói sao? Mau chạy đi!”
Cậu thì khỏe rồi! Bọn chúng cũng đã chạy đến… sau lưng ta!
Ta vừa xoay người, vừa rút Hàn Băng thần kiếm bên hông ra, đúng lúc nhìn thấy bàn tay khổng lồ của Ma Thao Phó Dịch hướng ta đập xuống, bàn tay này còn lớn hơn đầu ta, nếu như đánh thật, đầu của ta có lẽ sẽ biến thành quả cà chua bị xe ngựa cán qua.
Bất đắc dĩ, ta đành tùy tiện vung kiếm hướng lên đầu ngăn cản… Cheng!
Thật không ngờ! Trên đỉnh đầu, cái thứ nhìn như que kem lại có thể thật sự ngăn cản được công kích, mà không phải vỡ thành một đống vụn băng… Đúng là que tốt! Ta sau này nhất định cung kính mà xưng hô ngài là “Thần que”!
Lúc này, Ma Thao Phó Dịch đột nhiên một cú công kích bên hông, vừa vặn đánh trúng lưỡi kiếm của thần que, thần que không hổ là thần que, lưỡi kiếm đương nhiên không gãy… Nhưng, ta vẫn thật sự thà cho nó gãy.
Gãy rồi ít nhất còn lại nửa thanh, bị đánh văng đi thì nửa thanh cũng không còn.
“…”
Ta nhìn bàn tay trống trơn, không có thần que, nhưng trước mặt lại có ba con Ma Thao Phó Dịch không sợ ma pháp hơn nữa nắm tay còn lớn hơn đầu của ta… lần này ta chết chắc rồi!
Đối mặt với bàn tay khổng lồ vung xuống của Ma Thao Phó Dịch, ta chỉ có thể né sang bên cạnh, dựa vào tốc độ gia tăng thần dực thuật, gắng gượng tránh qua vài kích trước, nhưng, ba con Ma Thao Phó Dịch này dường như có trí lực cơ bản, bọn chúng hình thành vòng vây hình tam giác, chậm rãi đem ta vây ở bên trong, hoàn toàn không có khe hở có thể đào tẩu…
“Gầm!”
Một tiếng gấu rống thật lớn chấn động khiến lỗ tai ta đau buốt, vòng vây xuất hiện khe hở, sau đó, Igor một tay đem ta từ trong vòng vây lôi ra ngoài.
“Các cậu…”
Ta vô cùng vô cùng kinh ngạc, trước mặt, Woodrow đã biến thành gấu, đang cùng hai tên Ma Thao Phó Dịch vật lộn, mà Archie dẫn dụ một con rời đi, cuối cùng Igor giơ kiếm đi giúp Woodrow chia một con Ma Thao Phó Dịch.
Trước giờ không hề nghĩ tới ba người bọn họ lại có thể sẽ quay lại đến cứu ta…bọn họ không phải từ sau khi nhìn thấy ta bắt cóc Ice knight là đã vứt bỏ ta sao? Không phải nói, chờ khi phân xong tiền bán độc giác thú sẽ mỗi bên một ngả sao?
Vậy tại sao còn muốn cứu ta?
“Grisia, đem hiệu quả bảo vệ của Thánh quang hộ thể tăng mạnh một chút!” Igor rống to.
“Còn có tôi nữa, Thần dực thuật nhanh thêm một chút!” Giọng của Archie chợt truyền đến.
Nghe vậy, ta cũng bất chấp nghi hoặc tràn đầy đầu óc, đứng dậy, bắt đầu tụ tập quang thuộc tính và phong thuộc tính…
“Grisia, cẩn thận!”
“Thánh quang hộ thể.”
Ta đã đem Thánh quang hộ thể trên thân mọi người tăng mạnh rồi, lúc này, lại nghe thấy cảnh báo của Archie, đột nhiên cảm giác không ổn lắm… trên đầu ta làm sao lại có bóng mờ? Vừa cảm tri một cái, liền hít mạnh một hơi, không ngờ, lại có con Ma Thao Phó Dịch thứ tư!
Nó vung bàn tay khổng lồ xuống ta… Bịch!
Ta văng sang bên cạnh, nhưng không bị thương tổn làm sao, ta cũng không phải bị đánh văng, nhưng là bị xô ra, mà xô ta cũng không phải Ma Thao Phó Dịch, mà là độc giác thú Tiểu Bạch! Không ngờ nó lại đã trở về!
“Cám ơn.”
Ta ngã ngồi xuống đất, lòng có thừa sợ hãi mà nói tiếng cảm ơn với nó, nhưng nó lại không dư lực trả lời ta, bởi vì nó đang dùng sừng chống giữ lại con Ma Thao Phó Dịch thứ tư, đang cùng đối phương đấu lực.
Thấy thế, ta vội vàng nhắc nhở nó: “Tiểu Bạch, đừng dùng lôi điện ma pháp, nó sẽ trở nên càng mạnh!”
Sau khi nghe thấy Tiểu Bạch hí lên một tiếng trả lời ta, ta cũng vội vàng giúp nó gia tăng Thánh quang hộ thể cùng với thần dực thuật, đến lúc này, mới có dư lực nhìn tình huống những người khác. Không ngờ, lại mấy lần đều trơ mắt nhìn thấy bọn họ bị Ma Thao Phó Dịch đánh trúng, may là, Thánh quang hộ thể đích xác bảo vệ bọn họ, không ai thoạt nhìn là bị trọng thương.
Nhưng, tùy theo mỗi lần đả kích, độ dày của Thánh quang hộ thể cũng sẽ biến mỏng, ta chỉ phải không ngừng giúp bọn họ bổ sung Thánh quang hộ thể. Mặc dù không có bị trọng thương, bọn họ thoạt nhìn lại cũng càng ngày càng mệt mỏi rồi. Nhất là Archie, khí lực của hắn không lớn, phi tiêu bôi thuốc độc đối với kẻ địch làm bằng kim loại vốn là vô dụng, cho nên hắn căn bản không có biện pháp tạo ra thương tổn với Ma Thao Phó Dịch, chỉ có thể chạy tới chạy lui, dẫn dắt Phó Dịch đi vòng vòng mà thôi.
Bây giờ nên làm sao đây? Đám người Woodrow sớm muộn sẽ chống giữ không nổi, mà Tiểu Bạch không thể sử dụng ma pháp tia điện thoạt nhìn cũng đánh có chút vất vả.
Lúc ta đang phiền não, Archie đúng lúc phạm sai lầm, suýt nữa bị hòn đá trên mặt dất vấp ngã, sau đó bị Ma Thao Phó Dịch tàn nhẫn đập văng đi, cả người tông lên tường, hắn trong khoảng thời gian ngắn đứng dậy không nổi, thoạt nhìn hình như bị tông đến có phần choáng váng.
Nhưng, Ma Thao Phó Dịch vốn do hắn phụ trách hình như mất đi hứng thú với hắn, trái lại lao vọt về hướng ta.
Lần này gay go rồi… sau khi ma pháp mất hiệu lực, ta liền không biết nên làm sao mới tốt. Ngoại trừ ma pháp, ta rốt cuộc còn biết cái gì?
“Sun, mau thả tôi ra!” Ecilan la to.
Ta sửng sốt, mới rốt cuộc nhớ tới chúng ta còn có cái trợ thủ này, vội vàng vừa lui về phía sau, né tránh công kích của Ma Thao Phó Dịch, vừa đánh tan xiềng xích hắc ám trên người hắn, chẳng qua, kết quả của làm hai việc một lúc là ta bị vấp ngã một cái, đầu gối trực tiếp chạm đất, còn trúng ngay một hòn đá trên mặt đất, ngay tại chỗ nghe thấy tiếng vật gì nứt ra…
Ta nửa ngã trên mặt đất, đau đến nỗi chỉ có ôm đầu gối, nhất thời hoàn toàn bò lên không nổi.
Trong đau đớn dữ dội, ta hướng đầu gối thi triển một cái trì dũ thuật, thật vất vả mới chữa hết thương, sau đó bò lên muốn tiếp tục chạy trốn, nhưng trên đầu bóng mờ lại đột nhiên bao phủ ta, Ma Thao Phó Dịch phía sau lại có thể đã chạy vọt đến sau lưng ta… Ơ, mới vừa rồi lúc giúp mọi người gia tăng Thánh quang hộ thể, có phải đã bỏ sót ta rồi không?
Cũng đã tới cái giây phút sắp chết rồi, tại sao vẫn nghĩ không ra mình ngoại trừ ma pháp và trì dũ thuật, rốt cuộc còn biết cái gì… Ecilan, ngươi lại còn dám kêu ta là Sun! Nếu như ta thật là Sun knight, tại sao dưới tình huống sắp chết này, lại vẫn nhớ không nổi bất cứ chiêu thức kỵ sĩ nào!
“Grisia!” Archie la hoảng ra tiếng.
Ta ôm lấy đầu, chuẩn bị hứng lấy đau đớn… hoặc là bóng tối vĩnh hằng.
Cheng!
Ecilan vọt lên, tốc độ không giảm mà cúi người nhặt thần que trên mặt đất, sau đó chính xác không sai mà đỡ cú công kích đó, cũng thuận tiện cứu vớt cái mạng nhỏ của ta.
Hắn vừa vung kiếm cùng chiến đấu với Ma Thao Phó Dịch, vừa gào to: “Giúp tôi gia tăng thần thuật phụ trợ!”
Ta ngẩn người, lập tức giúp hắn gia tăng Thánh quang hộ thể, ở lúc thi triển thần dực thuật, vẫn còn chần chờ một chút, không biết nên gia tăng bao nhiêu phong thuộc tính mới chính xác…
“Sun, thần dực thuật!”
Ecilan vừa dẫn dời tất cả Ma Thao Phó Dịch, làm cho đám người Woodrow đang thở hồng hộc có thể ngừng lại chiến đấu, sau đó vừa gào to với ta. Bởi vì gia tăng số lượng Phó Dịch, tình huống của hắn thoạt nhìn càng ngày càng nguy cấp rồi.
Mặc kệ đi! Gia tăng trước rồi nói sau, nếu như hắn ngã xuống, vậy ta cũng vẫn có thể giúp hắn thi triển trì dũ thuật mà!
“Thần dực thuật!” Lượng phong thuộc tính ta dùng là lượng lần đầu tiên ta sử dụng thần dực thuật, cũng chính là tốc độ khiến cho Archie trực tiếp đâm vỡ tường. Cái này kỳ thật có phần mạo hiểm, nếu Ecilan bởi vì tốc độ quá nhanh mà ngã sấp thì không xong rồi, nhưng ta chính là không nhịn được muốn thử xem. Nhất định có người có thể tiếp nhận loại tốc độ này, nếu không ngay từ đầu, ta sẽ không thuận tay như vậy liền sử dụng lượng lớn phong thuộc tính chứ?
“Như vậy quá nhanh rồi đi!” Archie lớn tiếng hét lên: “Grisia, cậu dùng sai rồi sao?”
Ta không có trả lời Archie, chỉ là nhìn Ecilan, hắn hoàn toàn không có ngã xuống, trái ngược lại, tốc độ của hắn nhanh giống như là gió, sau khi đem bốn con Ma Thao Phó Dịch kéo thành một đống, mới bắt đầu đối phó bọn chúng.
Lúc này, mặc kệ là Woodrow, Archie, hay là Igor, toàn bộ đều cùng đứng chung với ta, sau đó dùng ánh mắt sùng bái nhìn Ecilan. Mà ta đến bây giờ, mới thật sự bắt đầu lý giải, tại sao mọi người sùng bái Mười Hai Thánh kỵ sĩ như vậy.
Ngay cả ta cái người không biết kiếm thuật này cũng có thể từ trong phần lớn tư thái của Ecilan, nhìn ra kiếm thuật của hắn có bao nhiêu tốt.
Cây thần que trắng bạc đó được hắn vung thành một đường cong gọn gàng đơn giản, lại lưu loát đến nỗi khiến người không tìm ra được một tí đường nét không đẹp, cộng thêm thân pháp của Ecilan linh hoạt lại dễ dàng, hắn chiến đấu đẹp như là một vũ điệu… ta thậm chí cảm giác được, tiếng leng keng thanh thúy của thần que cùng Ma Thao Phó Dịch va chạm ra thật là sự phối nhạc không thể tuyệt vời hơn.
Chẳng qua, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, hắn lấy một chọi bốn, sau đó rất rõ ràng mà chiếm thượng phong, cùng lắm qua mười phút, bốn con Ma Thao Phó Dịch đó đã bị đánh cho tơi tả rồi.
Cuối cùng, khi Ma Thao Phó Dịch thoạt nhìn như là món đồ chơi bị hư hỏng, ngay cả kẻ địch ở đâu cũng tìm không được, chỉ có ở tại chỗ đánh lung tung, Ecilan nhảy ra, dùng vài cây nhũ băng thật lớn đem toàn bộ đám Ma Thao Phó Dịch không biết né tránh kia nện thành một đống linh kiện.
Nhìn đến tận đây, ta thở một hơi thật dài, nói: “Tốc, tốc độ của ngươi thật nhanh, cứ như gió.”
“Gió?”
Ecilan chậm rãi thu hồi kiếm, nhưng lại lắc đầu nói: “Tôi không có nhanh như vậy, Storm mới thật sự là nhanh như gió.”
“Storm?” Ta ngẩn người.
Lần này không cần ta hỏi, Ecilan liền tự động bắt đầu giải thích: “Ceo Storm, một trong Mười Hai Thánh kỵ sĩ, cũng là trợ thủ đắc lực của cậu, tất cả công việc của cậu đều là cậu ta cùng phó đội trưởng của cậu làm.”
“… Vậy ta đều đang làm cái gì?”
Ecilan trầm mặc một chút rồi nói: “Đang làm chuyện cậu bây giờ đang làm.”
“Chuyện ta bây giờ đang làm?” Ta đầu đầy mù mịt nói: “Ta bây giờ đâu có đang làm chuyện gì à… Khoan khoan! Ngươi muốn đi đâu? Ngươi thế nhưng là con tin của chúng ta…”
Lúc này, Ecilan đột nhiên xoay người liền đi, bước chân không nhanh không chậm.
“Cậu chắc chứ?” Archie châm biếm xen vào nói: “Một con tin không bị trói giữ, cầm thần kiếm, còn gia tăng thần thuật phụ trợ?”
Ta cứng họng không trả lời được.
Igor vẻ mặt thảm thiết hô lên: “Đám quái vật kim loại vừa mới đây, chúng ta ngay cả một chọi một cũng không được, hắn thế nhưng là một chọi bốn đó!”
Woodrow thì thào: “Nói không chừng con tin bây giờ là bốn người chúng ta mới đúng.”
Ta nuốt nuốt nước miếng, đột nhiên có chút tán đồng với cách nói của Woodrow, chẳng qua, chẳng qua cũng không thể để cho Ecilan cứ như vậy mà đi à! Hắn đi rồi, vậy kế hoạch của ta nên làm sao bây giờ?
Ta vội vàng đi nhanh theo sau, đi tới bên cạnh Ecilan, người sau vẫn bảo trì cách đi không nhanh không chậm. Ta căng thẳng hỏi: “Này, này! Ngươi muốn chạy trốn sao?”
Phía sau, Archie nhỏ giọng nói: “Thật ra tôi cảm thấy người nên chạy trốn là chúng ta…”
“Không!” Ecilan đơn giản rõ ràng trả lời.
Ta thả lỏng một hơi, chẳng qua đầu cũng đầy mù mịt, lại hỏi: “Vậy, vậy ngươi là… bị trói mệt mỏi quá, cho nên muốn đi bách bộ trước, chờ lát nữa lại quay về lưng độc giác thú?”
“Không!”
Ta ngừng chân lại, có điểm tức giận la: “Vậy ngươi rốt cuộc là muốn thế nào? Nói đi chứ! Dù sao bọn ta cũng đánh không lại ngươi, muốn giết muốn chém tùy ngươi!”
Nghe vậy, rốt cuộc cũng ngừng chân lại, quay đầu nói với ta: “Cậu không phải muốn tìm đồ? Tôi cùng cậu tìm, tìm được rồi, cậu hãy theo tôi trở về.”
Nghe vậy, sau khi ta ngẩn người, não cấp tốc vận hành. Lộ trình tiếp theo không biết sẽ gặp phải cái gì, nếu có sự hỗ trợ của Ecilan, chắc chắn có thể dễ dàng vượt qua, có thể nói là có lợi chứ không có hại… Nhưng, đến lúc đó thật sự phải cùng hắn về Thần Điện sao?
Ta mỉm cười. Đồng ý hắn trước thì có sao? Dù gì, thường thức của ta nói cho ta biết, trên đời này có thứ gọi là “đổi ý”.
“Được.”
Ecilan gật đầu.
Ba người Woodrow cùng phóng lên, vừa nghe ta đồng ý, biểu tình thoạt nhìn đều như là thở phào một hơi, hiển nhiên đối với việc có thể chung sống hòa bình với Ice knight, cảm thấy hết sức cao hứng.
Ta đột nhiên nhớ tới nghi vấn vừa rồi, tò mò hỏi: “Đúng rồi, ngươi vừa mới nói, chuyện ta bây giờ đang làm rốt cuộc là cái gì?”
“Chạy loạn.” Ecilan đầu cũng không quay lại nói.

◊◊◊◊
Có Ecilan ở đây, hành trình tiếp theo quả nhiên dễ dàng vui sướng, trên cơ bản chúng ta giống như là đang ngắm cảnh, phụ trách lúc nhìn thấy ma thú thì kinh hô lên một tiếng, tiếp theo, Ecilan sẽ “Phóc” một tiếng xông lên phía trước, đem toàn bộ ma thú đủ loại kiểu dáng đánh văng tít chân trời.
“Woaa, con này bay mất hút rồi, nói không chừng là bay thẳng đến miệng khe núi rồi.” Archie tấm tắc tán dương.
“Ngươi vội lắm sao?” Ta ngây ngẩn nói: “Làm gì mà đối xử với động vật tàn nhẫn như thế hả?”
Độc giác thú thân là một loài động vật, giờ phút này đã trốn ở sau lưng ta, rất sợ một cái không cẩn thận liền bị tưởng lầm là một trong những ma thú, sau đó bị đánh bay.
Ecilan vừa chém bay thẳng động vật kỳ quái đầu trâu thân người chân ngựa, sau đó vừa đơn giản vắn tắt trả lời: “Vội.”
“Vội cái gì?”
“Vội trở về tìm Blaze.” Ecilan dừng lại một chút, cùng lúc còn liếc những người khác một cái, mặc dù mang thần sắc do dự, nhưng hắn vẫn mở miệng giải thích: “Blaze biết người mình chém thương là cậu, nhất định rất buồn, tôi phải nhanh chóng mang cậu đi gặp cậu ta.”
Nghe vậy, ta ngẩn người, sau đó cố chấp nói: “Nhưng hắn nói ta tuyệt đối không thể là Sun knight!”
Hắn lại trả lời không chút do dự: “Nhất định có hiểu lầm.”
…Được rồi! Ta thừa nhận, hắn nói ta tuyệt đối không thể là Sun knight trước, sau đó mới nhìn thấy mặt của ta, mà hắn sau khi nhìn thấy mặt của ta, chỉ kịp nói một chữ “ngươi” mà thôi, sau cái chữ ngươi kia cũng có thể là “Ngươi chính là Sun knight” gì gì đó đi!
Chẳng qua… Nếu như Ecilan không gạt ta, như vậy biểu thị Red đang gạt ta? Rốt cuộc là ai đang gạt ta, ta đến bây giờ cũng không có đầu mối, ngược lại càng ngày càng hỗn loạn. Chẳng qua, loại chuyện này hỏi Ecilan cũng vô ích, hắn nhất định sẽ không nói mình đang nói dối.
Ta có điểm nghi hoặc hỏi: “Ta tưởng rằng cảm tình của ngươi với Blaze knight không tốt?”
Ecilan nhìn ta một cái, đổi lại hắn có điểm nghi hoặc nói: “Không có.”
“Vậy chính là rất tốt?” Hoàn toàn ngoài ý liệu của ta, lúc trước Ecilan không phải còn muốn mượn đao giết người sao?
“Cũng không có đặc biệt tốt.”
“Oh?” Ta có chút tò mò: “Vậy người giao tình đặc biệt tốt với ngươi là Mười Hai Thánh kỵ sĩ nào?”
Ecilan hết sức nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cậu.”
“Ta?” Ta chỉ vào mình, Ecilan cũng gật đầu, xác nhận lần nữa.
Lúc này, ba người vẫn đang kéo dài cái lỗ tai nghe đều trợn lớn mắt, khí thế kêu lớn tiếng lên: “Làm sao có thể! Mọi người đều biết, Ice knight là thủ hạ của Judge knight, là “như nước với lửa” với bên Sun knight mà.”
Ta cũng đã nghe qua Sybelle lảm nhảm chuyện này, cái gì mà Sun knight là người nhân từ nhất trên đời này, Judge lại là tàn khốc nhẫn tâm, cho nên hai bên “như nước với lửa” vân vân. Cho nên, ta dùng ánh mắt vạn phần hoài nghi nhìn Ecilan, hỏi: “Tại sao ngươi với ta lại rất tốt?”
Ecilan theo phản xạ thốt ra: “Bởi vì cậu rất thích ăn bánh ngọt.”
… “Ta thích ăn bánh ngọt” cùng “giao tình với hắn rất tốt”, hai chuyện này làm sao nghe lên một chút liên quan cũng không có?
Ta liếc sắc mặt những người khác một chút, quả nhiên cũng là đầy mặt ngỡ ngàng, thì ra không phải chỉ có ta không hiểu câu này mà thôi.
“Ta thích ăn bánh ngọt cùng…” Giao tình hai ta tốt có liên quan gì?
Vẫn là ta còn chưa nói hết, Ecilan liền lập tức gật đầu, nói: “Không sai, nhất là bánh ngọt vị việt quất, độ ngọt là siêu cấp ngọt, ban đầu tôi còn có chút khổ não, bánh ngọt của cậu bởi vì quá ngọt, không có ai có loại khẩu vị này, cho nên luôn phải làm riêng, chẳng qua về sau có thêm Hell knight trưởng, cậu ta cũng là khẩu vị siêu nặng, hơn nữa cậu ta nói cậu ta không để ý bánh ngọt luôn luôn đều là vị việt quất, cho nên bây giờ bánh ngọt của hai cậu có thể làm chung, cũng tiện lợi hơn nhiều… Ớ!”
Hắn có lẽ là nhìn thấy thần sắc đờ đẫn của chúng ta, đột nhiên ngừng lại thao thao bất tuyệt về bánh ngọt của mình, sau đó có phần không biết làm sao nhìn ta.
Nhìn thấy thần sắc lúng ta lúng túng của Ecilan, bọn Woodrow càng thêm kinh ngạc, Igor thậm chí cũng há hốc miệng, cằm như thể sắp rớt tới nơi.
Chẳng qua, ta trái lại không làm sao kinh ngạc, sớm đã biết Ecilan chỉ cần không có người ngoài ở đây, sẽ biến thành một tên ồn ào đến không chịu nổi, bây giờ cũng chỉ là biến thành “cho dù có người ngoài ở đây, hắn vẫn ồn ào không ngớt” mà thôi.
Ecilan dường như không biết nên làm sao, chỉ có một đường rụt về sau lưng ta. Cả người đều sắp rụt lại đi sau lưng ta rồi, thấy thế, ta chỉ nhún vai, nói với những người khác: “Được rồi, được rồi! Dù hắn rốt cuộc là yên tĩnh hay ồn ào, cũng đừng làm khó hắn nữa, coi như chưa từng nghe thấy cái gì đi!”
Ba người Woodrow cũng rất thức thời, mặc dù thoạt nhìn có điểm miễn cưỡng. Chẳng qua bọn họ vẫn cố gắng thu hồi thần sắc kinh ngạc, chỉ là dùng đuôi mắt lén liếc Ecilan, mà người sau sớm đã cúi thấp đầu, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn chúng ta một cái.
“Thì ra Ice knight lãnh khốc cũng biết đỏ mặt sao?” Archie nhỏ giọng cười he he.
“Đừng nói nữa, cậu hại hắn mặt càng đỏ thêm.” Woodrow lập tức nhỏ giọng trách cứ.
Hắn đỏ mặt rồi sao? Ta đánh giá từ trên xuống dưới Ecilan đầu đang cúi càng thấp, hmm… Ta không nhìn ra màu sắc à! Đáng hận! Cho tới bây giờ vẫn không nhìn thấy cái thứ “màu sắc” này.
Ice lại có thể đỏ mặt! Nếu như nói cho Judge. Cậu ta nhất định sẽ cười cười không tin… ta dừng chân lại.
Sun, Ice cho tôi một túi kẹo mật ong, tôi không thích ăn đồ ngọt, cho cậu hết đi!
Không ăn thì không cần nhận mà!
Không nhận cậu ấy sẽ buồn…
Mọi người dừng lại theo ta, đổi lại lần lượt dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn ta. Ta lại quay đầu hỏi Ecilan: “Judge knight không thích ăn đồ ngọt, đúng chứ?”
Ecilan ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: “Cậu nhớ lại rồi, Sun?”
“Không, chỉ là có chút…” Ta chần chờ một chút, những lời vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu ta thật sự rất quen thuộc. Nhưng ta cuối cùng vẫn trả lời: “Không có, ta tùy tiện đoán thử mà thôi.”
“Vẫn chưa nhớ lại sao?” Giọng của Ecilan hình như có phần thất vọng, nhưng hắn vẫn nén xuống giọng thất vọng, giải thích nói: “Judge knight trưởng đúng là không thích ăn đồ ngọt, nhưng lúc tôi đưa cho cậu ta, cậu ta ít nhất sẽ ở trước mặt tôi ăn vài miếng.”
“Nghe lên là người tốt mà.” Ta nghi hoặc nhìn về phía bọn Woodrow, không phải nói Judge knight vô cùng tàn khốc vô tình sao?
Nhưng biểu tình của bọn họ thoạt nhìn còn nghi hoặc hơn cả ta, xem ra sự tích Mười Hai Thánh kỵ sĩ trong miệng bọn họ nói có một đống đều không thể tin tưởng à!
Ta thở dài, sau đó dừng ở phía trước một mặt vách núi, gõ gõ vách núi nói: “Ecilan, đánh vỡ mặt tường này!”
“Làm chi đánh vỡ tường…”
Archie vừa lên tiếng hỏi, Ecilan lại đã đi làm theo lời ta nói, hắn tụ tập lượng lớn băng thuộc tính, tạo ra nhũ băng, rồi sau khi ta chầm chầm rời khỏi vách núi, không chút do dự khiến cho nhũ băng đập xuống vách núi.
Tiếng va đập thật lớn làm cho tất cả mọi người phải bịt lỗ tai, những khối đá rơi xuống tung lên lượng tro bụi lớn, càng khiến cho mọi người cuống quýt lui lại, Archie lớn tiếng oán giận: “Grisia, cậu điên rồi à? Đang không tự dưng bảo Ice knight đánh vỡ vách núi…”
“Bởi vì vật tôi muốn tìm ở ngay phía sau chỗ này.”
Những tảng đá trên vách còn đang tróc ra, trong không khí trải đầy thổ thuộc tính, ta đoán bọn Woodrow có lẽ còn chưa nhìn thấy đồ vật, nhưng ta lại sớm đã thấy rõ ràng thứ ở phía sau. Thủy thuộc tính mãnh liệt như vậy, cho dù vách núi có dày đến mức nào cũng không thể ngăn cản ta “nhìn thấy” nó. Xem ra, trong khe núi này sở dĩ nguyên nhân có một vùng không có ám thuộc tính, nhưng lại trải đầy thủy thuộc tính chính là nó rồi.
“Đó là cái gì?” Ecilan là người đầu tiên phát ra nghi vấn.
Khi ta còn chưa kịp trả lời hắn, Igor đã lớn tiếng rêu rao: “Woaa! Mặt sau này vậy mà có hang núi lớn như vậy!”
“Bảo Thạch!” Archie đột nhiên nổ ra tiếng la hét khủng bố.
Đó là… một viên bảo thạch sao? Ta chỉ nhìn thấy thủy thuộc tính vô cùng vô cùng mãnh liệt, tụ tập ở trên điểm nào đó, nhưng bởi vì thủy thuộc tính thật sự quá đặc, ta không thể cảm tri ra hình dạng xác thực, thì ra, nó là một viên bảo thạch.
Viên bảo thạch này, lại có thể tràn ngập thủy thuộc tính mãnh liệt như thế, ta chưa bao giờ thấy qua thuộc tính của đồ vật nào thuần khiết như vậy, cũng chỉ có duy nhất một thuộc tính, không chút lẫn tạp chất khác… đẹp đến khó tin!
Đây là lần đầu tiên ta cảm giác được đồ vật nào đó rất “đẹp”, ta không nhịn được cất bước đi vào bên trong động, muốn càng đến gần hơn viên bảo thạch đó.
Ecilan nhíu mày xuống, mở miệng ngăn cản: “Sun, đừng đi vào, tôi cảm giác nơi này có chút quái lạ…”
Ta quay đầu lại phản bác: “Đừng gọi ta là Sun! Ta là Grisia, hơn nữa nếu không đi vào, ta phải làm sao lấy lại vật của ta?”
Ecilan lặng xuống, trầm mặc nhìn ta, sau đó thỏa hiệp nói: “Được rồi, Grisia, đi lấy đồ của cậu về, sau đó theo tôi đi gặp Blaze.”
Ta đi vào trong hang núi, đi có phần lảo đảo, thật sự là vì thủy thuộc tính quá mãnh liệt, làm cho ta có hơi khó cảm tri được địa hình, sau khi tăng mạnh cảm tri, ta mới có thể đi thuận lợi một chút. Nhưng càng tới gần nó, ta liền cảm giác càng quen thuộc, thủy thuộc tính dày đặc như vậy, ta không phải chưa từng tiếp xúc qua.
Nghiêm trọng cảnh cáo: Không được đem bán bảo thạch! Lão sư ngươi lúc cần dùng nó thì sẽ tìm tới ngươi để lấy, nếu không thấy, ngươi chết chắc rồi.
Bảo thạch này đúng là của ta… Cuối cùng cũng tìm về rồi!
Ta đi tới trước bệ đá đặt bảo thạch, không hề do dự vươn tay bắt lấy viên bảo thạch đó, ngoại trừ trên tay cảm giác thấy ướt át của bảo thạch, đồng thời, trong lòng có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm, cuối coi như sẽ không chết chắc rồi!
“Sun! Mau ra đây!”
Lúc này, Ecilan đột nhiên la to: “Dưới chân của cậu…”
Dưới chân của ta… Ta không cần cúi đầu đã có thể phát hiện, dưới chân, xuất hiện một cái hình tròn phức tạp, là dùng thủy thuộc tính phác họa ra, mà ngọn nguồn chính là viên bảo thạch trên tay ta.
“Ha ha ha, ngươi cuối cùng đã lấy được yên lặng vĩnh hằng rồi sao?”
Nghe thấy âm thanh này, ta lặng đi một chút, sau đó khẽ hỏi: “Red? Ngươi đang làm cái gì?”
Red bật cười, tiếng cười như chuông bạc vang dội khắp hang núi.
Ecilan vọt vào hang núi.
Ta mặc dù cảm giác không quá thích hợp, nhưng vẫn không có buông ra… yên lặng vĩnh hằng trên tay.
“Khi ngươi cầm lấy bảo thạch, ma pháp trận trên mặt đất sẽ khởi động, phối hợp với “yên lặng vĩnh hằng”, đem tất cả ám thuộc tính của khe núi Trizel đều phong ấn vào trong cơ thể ngươi, sau đó… Ngươi sẽ không còn là Sun knight nữa!”
… Không còn là?
Cho nên, ta là Sun knight?
“Sun!”
Tại sao… tiếng hét của Ecilan nghe lên lại xa xôi như thế?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.