Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 5: Yêu cầu thứ năm của giải cứu công chúa




Lực ghi nhớ của ta đúng là món quà của thần Ánh Sáng, mặc dù mới nhìn qua một lần bản đồ của Nguyệt Lan quốc, nhưng tất cả địa danh, ta đã gần như nhớ được rồi, nếu như nữ vương Nguyệt Lan quốc biết điều này, có lẽ đánh chết cũng không dám đem tấm bản đồ chi tiết đó bày ra trước mặt ta.
Sau khi đi hết nửa ngày, ta chính xác không sai lệch đi tới một tiểu trấn tên là Sâm Diệp, thành trấn này quả nhiên đặc thù, bốn phía đều là rừng rậm, chỉ có một khoảng chỗ này là thảo nguyên, có một nhánh sông chảy qua, nếu không phải như thế, chỗ này căn bản không thể phát triển thành trấn.
Chẳng qua, cho dù vậy, nơi thâm sâu trong rừng rậm như thế này cũng căn bản không thích hợp cho quá nhiều người cư trú, muốn vận chuyển đồ vật từ bên ngoài vào cũng rất không dễ dàng.
Sở dĩ lại có thành trấn, ta đoán có lẽ là vì khi rất nhiều đội ngũ mạo hiểm đi tới chỗ này, nên cũng cần cung cấp, thương nhân chỉ cần đủ ích lợi, đừng nói là rừng rậm, ngay cả hang rồng cũng dám xông vào đi!
Cứ đi tới phía trước là khu ma thú quần tụ, ma thú mặc dù nguy hiểm, nhưng lại mang giá trị kinh tế rất lớn, từ da, thịt, máu đến sừng vân vân, cũng đều có công dụng riêng, và cũng là nguồn kinh tế chủ yếu của những đội ngũ mạo hiểm.
Ta cẩn thận bao lại dấu hiệu mặt trời trên tay, sau đó tiến vào Sâm Diệp trấn, quy mô trấn không lớn, nhưng kiến trúc vật bố trí hết sức vô tổ chức, sau khi ta đi vào, vậy mà không biết nên đi đâu mới có thể tìm được quán rượu.
Ta chặn lại một mạo hiểm giả, mang mỉm cười thân mật hỏi: “Người anh em này, có thể cho hỏi một chút, quán rượu ở hướng nào vậy?”
Mạo hiểm giả đánh giá trên dưới ta một chút, lẩm bẩm một câu “Đâu ra kỵ sĩ đẹp trai như thế, tốt hơn phải… bớt đi một tình địch”, sau đó hắn nói: “Nhìn thấy con hẻm nhỏ bên trái không? Từ bên đó đi vào, đi ngang qua hai tiệm vũ khí, quẹo phải, lại đi ngang qua một tiệm bán lương khô rồi quẹo phải, sau đó đi ngang qua hai cái giếng, có ba con đường giao nhau, chọn cái con đường ở giữa, rồi đi ngang qua một tiệm bánh mì, quẹo trái, rồi cứ đi thẳng tới là được, nhớ rõ chưa?”
“Nhớ rồi.” Ta cười lặp lại một lần: “Đi vào con hẻm nhỏ bên trái đó, đi ngang qua hai tiệm vũ khí, quẹo phải, lại đi ngang qua một tiệm bán lương khô rồi quẹo phải, sau đó đi ngang qua hai cái giếng, có ba con đường giao nhau, chọn cái con đường ở giữa, rồi đi ngang qua một tiệm bánh mì, quẹo trái, rồi đi thẳng tới.”
Mạo hiểm giả giật mình một cái: “Ớ! Ngươi thật sự nhớ được?”
Ta cười cười với mạo hiểm giả, người sau lộ ra thần sắc có chút hoảng loạn, sau đó ta đi vào con hẻm nhỏ bên trái. Hừ! Một tấm bản đồ lớn bằng năm cái bàn gộp lại cũng có thể ghi nhớ, mấy cái lòng vòng cỏn con này đáng là gì?
Ta đi theo đường người kia nói, nhưng thế nào cũng không thấy hai cái giếng… Đột nhiên nhớ lại, bên cạnh trấn này chính là sông rồi, hoàn toàn không cần đào giếng lấy nước.
Ta vô cùng ảo não lẩm bẩm: “Đúng là không nên tìm đàn ông hỏi đường, cái gì mà giếng, ta thấy hắn là muốn đào giếng chôn ta, để bớt một tình địch thì đúng hơn!”
Xem ra đành phải tìm người khác hỏi đường rồi.
Ta đang muốn quay đầu lại hỏi ông chủ tiệm lương khô, thì một người toàn thân bao phủ dưới áo trùm ngăn ở chỗ cách xa vài bước, ta trầm mặt xuống.
Lại có thể là người có thuộc tính hắc ám… Tử linh pháp sư sao? Nhưng thành phần thuộc tính này lại có chút không giống lắm.
Khi ta đang hoài nghi không chắc, thì đối phương lại mở miệng trước, mang ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Thuộc tính “quang” thật là mãnh liệt, ngay cả ta người không biết cảm tri này cũng có thể cảm nhận được nóng sáng, đúng là không thể ngờ, đây chính là ánh sáng của Sun knight đương nhiệm sao?”
Ta biến sắc, không ngờ đối phương lại biết ta là Sun knight, hơn nữa, “đương nhiệm”? từ này sử dụng có hơi lạ.
Ta cũng còn đang đoán người trước mắt là ai, đối phương lại đã nhẹ nhàng kéo áo trùm ra, áo trùm buông xuống rơi trên mặt đất, lộ ra bộ mặt thật của người phía dưới, đó là… màu da cho dù là ánh nắng giữa trưa cũng không thể rọi sáng.
“Hắc ám tinh linh!”
“Chẳng trách ta thế nào cũng không đoán ra được thuộc tính này rốt cuộc là thuộc về nghề nghiệp gì.” Ta không nhịn được than một tiếng, sau đó càng thêm thận trọng nói: “Không ngờ, ta sinh thời lại có thể nhìn thấy một hắc ám tinh linh, chủng tộc cư ngụ dưới lòng đất, nổi tiếng độc ác! Ngươi đi lên mặt đất là để tiến hành kế sách tà ác dạng gì?”
Lời không nói ra khỏi miệng là, mẹ nó ta gần đây quả nhiên là bị vận đen cuốn lấy, buổi tối tản bộ gặp phải Ám kỵ sĩ, đi vào trong hẻm nhỏ cũng bị hắc ám tinh linh chặn lại, xem ra ta lần sau đi vào nhà vệ sinh, có thể sẽ đạp phải rồng cũng không chừng… Xí xí xí! Tùy tiện nói thôi, Thần Ánh Sáng à! Ngài ngàn vạn lần đừng làm thật nhá!
Nói đến đây, xem ra ta không thể không giải thích một chút hắc ám tinh linh vốn là cái thứ gì rồi, nếu không mọi người sẽ căn bản không thể hiểu ta có bao nhiêu đen đủi.
Thật ra trên thế giới này không chỉ có duy nhất chủng tộc loài người mà thôi, mặc dù phần lớn nhìn thấy là con người, cùng lắm là ở lò rèn nhìn thấy một số “người lùn”, bề ngoài người lùn không khác loài người bao nhiêu, chỉ là bọn họ cho dù là đàn ông trưởng thành, cũng chỉ cao có hai phần ba loài người mà thôi, đặc trưng là người lùn nam hầu như đều có một bộ râu dài ẩn đầy rận, dù nam hay nữ cũng đều vô cùng thiện trường rèn đúc kim loại.
“Tinh linh” thì là một chủng tộc khác mà con người nhận biết, nhưng mặc dù danh tiếng của bọn họ lan truyền xa, hầu như ai cũng biết tinh linh là cái chủng tộc kiêu ngạo nhưng cực kỳ lương thiện, chẳng qua lại gần như chưa ai nhìn thấy bọn họ, bởi vì bọn họ chỉ cư trú ở ven rìa lục địa, sâu thẳm trong rừng rậm xa xôi, nơi người thường không thể dàng tiến vào.
Ngoài ra còn có một số chủng tộc khác gần như nằm giữa người với dã thú, ví dụ như “Địa tinh” thường kết thành đàn, là chủng loại nhỏ bé toàn thân da màu lục; bán thú nhân thì lại là một loại giống như hợp thể của người và dã thú.
Những chủng tộc này mặc dù hơi có chút văn hóa, có ngôn ngữ đơn giản, biết dùng lửa và sử dụng vũ khí, chẳng qua tập tính sinh hoạt lại không khác một bầy sói hoang lắm, nói chung, bọn chúng rất ít được xếp vào hàng ngũ chủng tộc chủ yếu.
Nhưng, hắc ám tinh linh thì không giống rồi, bọn chúng tuyệt đối là một trong những chủng tộc chủ yếu, bề ngoài bọn chúng thật ra rất giống tinh linh, vóc người mảnh dẻ, lỗ tai nhọn, nhưng tinh linh là da trắng, hắc ám tinh linh da lại đen như than, có một đầu tóc trắng và mắt đỏ.
So với tinh linh cư trú ở rừng rậm, bọn chúng thì ở dưới lòng đất xa xôi, vô cùng ghét ánh mặt trời, gần như không lên mặt đất, qua một trăm năm cũng chưa chắc nghe nói có người ở trên mặt đất nhìn thấy hắc ám tinh linh.
Quan trọng nhất là đặc tính chủng tộc của bọn chúng, đây là chủng tộc tà ác có tiếng, từ hắc ám tinh linh sơ sinh tám tháng tuổi đến hắc ám tinh linh già tám trăm tuổi sắp chết đều là những tên độc ác tiêu chuẩn.
Ngoại trừ tà ác, bọn chúng còn có một đặc điểm khác, chính là toàn dân đều là binh, là cái chủng tộc khủng bố khả năng chiến đấu vô địch, số hắc ám tinh linh bọn chúng không nhiều, nhưng không phân biệt nam nữ già trẻ tất cả đều tinh nhuệ chiến đấu, nghe nói chỉ cần một đội hắc ám tinh linh, đã có thể trong một buổi tối hủy diệt một cái thành trấn có quân phòng thủ.
May là, bọn chúng ghét ánh nắng, cho nên rất ít lên mặt đất, cho dù đi lên, cũng sẽ đi tìm tinh linh gây sự, bởi vì bọn chúng với tinh linh có mối thù truyền kiếp.
Hiện tại, ở trước mặt ta, cái hắc ám tinh linh tà ác cách nhà ít nhất mười vạn tám ngàn dặm này lại lộ ra biểu tình vui mừng, dùng giọng khen ngợi nói: “Sau khi phát hiện ra chủng tộc của ta, con người vẫn có thể bình tĩnh như thế, ngươi là gã thứ hai.”
“Oh? Thật muốn thấy gã thứ nhất đó.”
Ta vừa trả lời, vừa suy nghĩ có nên thay đổi thánh y của rồng, nhưng nghe nói tốc độ của hắc ám tinh linh vô cùng nhanh, nếu như đang đổi quần áo nửa chừng bị giết chết, mất mạng vẫn là chuyện nhỏ…
Sun knight hở ngực lộ lưng chết trong hẻm.
Loại tiêu đề tin tức này sẽ dẫn đến liên tưởng mang màu sắc biến thái gì là một chuyện khác, vấn đề nằm ngay ở cái cách chết tuyệt đối không ưu nhã này, nếu là bị lão sư của ta biết, ta chết mất thể diện cộng thêm biến thái như thế, sẽ có kết cục gì, tin rằng các vị đã sớm biết.
So với bị lão sư ta làm cho chết đi sống lại… Nghĩ đi đâu rồi? Chậc chậc, bạn thật biến thái.
Ta là nói, chết rồi vừa lại bị lão sư sống lại, rồi sau đó lại ưu nhã mà chết cho ông ấy xem, ta tốt hơn vẫn mặc trang phục Sun knight chỉnh tề, bây giờ liền ưu nhã mà chịu chết.
“Nhìn vẻ mặt ngươi nghiêm trọng như thế, là đang suy nghĩ nên ra tay giết ta như thế nào sao?” Hắc ám tinh linh nhàn nhạt cười nói, trong nụ cười hình như mang chút cay đắng.
Không, ta chỉ nghĩ dùng tư thế gì cùng loại biểu tình nào để chết là ưu nhã nhất mà thôi, chết trong hẻm đã không phải là nơi thích hợp chết ưu nhã rồi, cho nên phải cố gắng xoay chuyển tình thế ở tư thế với biểu tình mới được!
Thấy ta không trả lời, vẻ mặt hắc ám tinh linh lại càng buồn rầu, chẳng qua không loại trừ hắn đang làm trò, nghe nói chủng tộc này quỷ kế đa đoan, hắn nói: “Trước khi ngươi ra tay, ta còn có một người bạn muốn cho ngươi nhận thức.”
Bạn của hắc ám tinh linh? Tốt rồi, xem ra ta thật sự phải chết…
Một người khác mặc áo trùm từ góc đi ra, nhìn chiều cao thân hình hắn, chắc hẳn là một người đàn ông, hắn không nói lời nào, trực tiếp bỏ áo trùm xuống, nhưng không phải là hắc ám tinh linh, mà là một người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt lam, nhìn tuổi tác khoảng trên dưới ba mươi tuổi, còn mang theo nụ cười ôn hòa.
Mặc dù người này dáng vẻ đáng tin cậy, nhưng ta vừa nhìn thấy người này con ngươi lại đột nhiên co rút, cả người cứng đờ, tay chân lạnh buốt, trái tim đập điên cuồng, dạ dày từng cơn chấn động…
“Vì sao…”
Hắc ám tinh linh dở khóc dở cười quay đầu nhìn chàng trai tóc vàng nói: “Neo, học sinh của ngươi khi nhìn thấy ta hắc ám tinh linh tà ác không nên xuất hiện trên mặt đất này, bình tĩnh được ngay cả sắc mặt cũng không biến chuyển, nhưng sau khi nhìn thấy ngươi thì lại, lại giống như…”
Kỵ sĩ anh tuấn tóc vàng mắt xanh lộ ra nụ cười sang sảng, tiếp lời: “Thật giống như sự cảm động khi gặp được lão sư tôn kính nhất đã lâu không thấy. Con trai, ba năm không thấy rồi, mau mau tiến lên vài bước, để cho lão sư nhìn con một chút.”
Ta lui ra sau vài bước, kể cả tư tưởng muốn chết cũng có rồi.
Thần Ánh Sáng à! Ngài thật sự quá ác liệt rồi, con thà đạp phải rồng cũng không muốn nhìn thấy… “lão sư của con”.
A!
Lúc này, lão sư mỉm cười quay đầu nói với bạn tốt: “Thằng bé này rất thẹn thùng đúng chứ?”
Hắc ám tinh linh cười gượng nói: “Ta thì lại không cảm thấy thế, ngược lại cảm thấy hắn giống như thể nhìn thấy rồng không bằng… A! chính là cái loại cảm giác “nhìn thấy rồng” này, đúng là thích hợp!”
Ngươi sai rồi! Rồng cũng không đáng sợ bằng lão sư!
Lão sư quay đầu mỉm cười nói: “Aidrizzt thân ái, ngươi nói đùa thật thú vị, nhưng đừng quá trớn, ngươi xem, học sinh của ta đã bị dọa rồi kìa.”
Aidrizzt cười nhàn nhạt: “Hắn bị dọa sợ rồi, không nghi ngờ gì nữa, nhưng là bị ai dọa, sợ rằng còn phải chờ bàn luận.”
“Có lẽ là bởi vì da của ngươi quá đen, cho nên dọa đến nó đấy! Ngươi biết đó, Sun knight luôn luôn da trắng như tuyết.”
“Học sinh của ngươi có thể đúng là như vậy, nhưng lời nói của ngươi, nhiều nhất là như miếng bánh mì bị cháy đen”. Aidrizzt không nhịn được nôn khan.
Lão sư nhướn mày, thở dài nói: “Tóm lại tốt hơn so với như bồn nước rửa chân của chiến sĩ… Chẳng qua, đừng đau lòng, bạn của ta, vấn đề màu da cỏn con không tổn hại được tình bạn của hai ta.”
Aidrizzt kinh ngạc nói: “Tình bạn? Thì ra chúng ta có cái thứ đó à… Ơ! Neo, học sinh của ngươi hình như muốn rời khỏi rồi.”
“Ha ha ha, Aidrizzt đừng nói chuyện buồn cười nữa, thân là học sinh của ta, nó tuyệt đối không dám “làm lơ ta“, “không chào hỏi”, “tự tiện rời khỏi”.”
Ta dừng chân lại, cảm giác sắc mặt mình co giựt vài cái, cuối cùng, trên mặt mang theo nhận thức trước khi giết rồng, xoay người lại đi đến trước mặt lão sư ta, vừa ngoan ngoãn bắt đầu chào hỏi: “Lão sư thân ái, dưới sự chiếu rọi của thần Ánh Sáng, gần đây…”
Lão sư trầm mặt xuống, đè thấp giọng, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Đem thần Ánh Sáng thu hồi vào trong lòng của ngươi, sau đó nói cho ta biết, ngươi ở trong một đội mạo hiểm làm cái gì?”
Ta đầu đuôi gốc ngọn thú nhận.
Sau khi nói xong, lão sư của ta vẫn đang trầm ngâm, ngược lại hắc ám tinh linh Aidrizzt, thần sắc hắn lãnh đạm phê bình nói: “Thân là đội viên, tự tiện rời khỏi đội ngũ là không đúng!”
Ta liếc hắc ám tinh linh một cái, kỳ thật rất muốn đáp trả, thân là hắc ám tinh linh, biểu hiện của ngươi không hề có tí tà ác, cái này mới là không đúng! Nhưng, trước khi làm rõ quan hệ giữa hắn với lão sư ta, ta thế nhưng không định đắc tội hắn.
Lúc này, lão sư cười hiểu ra, hỏi: “Ngươi rời khỏi đội ngũ là vì muốn dò xét ta và Aidrizzt đúng chứ? Sinh vật thuộc tính hắc ám và thuộc tính ánh sáng đi cùng nhau, lại luôn duy trì ở chỗ không xa không gần đội ngũ các ngươi, đúng là vô cùng khả nghi.”
Thật không hổ là lão sư, đúng là hiểu rõ ta, chỉ sợ ngay cả ta xì hơi một cái, lão sư cũng biết bữa trưa ta đã ăn cái gì.
Ta gật đầu nói: “Ở rìa rừng rậm đã cảm giác được rồi, chỉ là không chú ý lắm, nhưng sau này, lão sư các người mặc dù đi lòng vòng trong rừng rậm, lại luôn bảo trì cự ly nhất định với bọn con, con đã có chút căng thẳng, nhưng vừa lại không có cách nào nói cho đồng đội biết chuyện này, điều này sẽ bại lộ con có năng lực cảm tri, cho nên đành phải tìm lý do rời khỏi đội ngũ để dò xét một chút.”
Lúc này, Aidrizzt lóe lên thần sắc kinh ngạc.
Lão sư gật gật đầu, quay sang lộ ra thần sắc kiêu ngạo với Aidrizzt, nói: “Ta sớm đã cho ngươi biết, theo dấu là không thể lừa được học sinh của ta.”
“Cái này đúng là khiến cho kẻ khác giật mình.” Aidrizzt quay đầu nói với ta: “Ta rất xin lỗi, trỉ trích vừa rồi đối với ngươi là không đúng, ta thu lại lời của ta.”
Ta trợn mắt với hắc ám tinh linh này, ngươi có thể tôn trọng nghề nghiệp một chút, biểu hiện ra dáng vẻ tà ác không hả? Loại tính cách đối với cả người lẫn vật đều vô hại hiện tại này của ngươi, chẳng phải đã đánh đổ toàn bộ miêu tả hồi nãy của ta về tà ác của hắc ám tinh linh rồi sao?
“Tại sao lại nhìn ta như vậy?” Aidrizzt có chút kỳ lạ hỏi.
Ta đánh giá từ trên xuống dưới Aidrizzt, hoài nghi hỏi: “Ngươi đúng là hắc ám tinh linh? Hẳn sẽ không là tinh tinh do phơi nắng nhiều quá nên bị nướng cháy chứ?”
Aidrizzt sửng sốt.
Nhưng lão sư lại cười ha ha lên, vừa cười vừa vỗ lưng hắc ám tinh linh nói: “Aidrizzt ơi là Aidrizzt, ta lại đoán đúng phải không? Ta từng cho ngươi biết, cho dù ngươi là hắc ám tinh linh nổi tiếng độc ác đến nỗi ai ai cũng hô giết, chỉ cần ngươi không ra tay với nó, thằng bé này của ta cho dù tay sát tay mà dựa vào bên cạnh ngươi, vũ khí vẫn sẽ không ra khỏi vỏ… Mặc dù nói nó có vũ khí hay không cũng yếu như nhau.”
Aidrizzt vừa nghe, ánh mắt nhìn về phía ta ôn hòa đi nhiều, thậm chí còn cười thân thiện.
Lão sư tâm tình rất tốt, vỗ vỗ lưng ta nói: “Con trai, hiếm khi gặp nhau, vậy thì cùng lão sư uống một ly đi! Lão sư thế nhưng có nhiều chuyện mạo hiểm muốn kể cho ngươi, cũng muốn hỏi ngươi chuyện bên trong Thánh Điện.”
Nói xong, lão sư lại quay đầu cười nói với Aidrizzt: “Học sinh này của ta, tửu lượng so với ta còn tốt hơn, ngươi chắc chắn thích nó, các ngươi hôm nay có thể uống vui vẻ rồi.”
“Oh?” Aidrizzt có chút hứng trí bừng bừng.
Nghe vậy, ta hít mạnh một hơi, ánh mắt chớp động không ngừng, suy nghĩ nên từ hướng nào chuồn đi sẽ không bị bắt lại… Chính là ở đó!
“Ơ… Neo, học sinh của ngươi trèo tường rồi.”
“… Quay lại! Tiền rượu chúng ta sẽ trả.”
Ta thả lỏng một hơi, nhảy xuống tường, không còn có thể thành khẩn hơn nói: “Không vấn đề, lão sư thân ái, tuy nói Sun knight ba chén tất say, nhưng nếu lão sư đã yêu cầu, học sinh cho dù phải xuống địa ngục, cũng sẽ vì ngài đi lên một lần.”
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý cười của Aidrizzt, lão sư có chút ngượng nói với ta: “Muốn ngươi móc tiền ra so với muốn ngươi xuống địa ngục còn khó hơn, thật không biết cái tính hám tiền này là làm sao dưỡng thành.”
Rõ ràng chính ngài dạy…
Lão sư nói với ta: “Ngươi đổi quần áo của Aidrizzt, rồi qua uống rượu, tuyệt đối không thể nói mình là Sun knight, hình tượng ba ly là gục của Sun knight nhất định không thể bị phá hoại!”
Trong lòng ta nghi vấn hỏi: “Vâng, nhưng vì sao không đổi quần áo của lão sư ngài đây?”
“Bởi vì quần áo ta là kỵ sĩ phục, ngươi nhìn thế nào cũng không giống cái kỵ sĩ, bình thường lừa dân chúng không biết gì thì còn được, ở quán rượu loại nơi có cao thủ tiềm tàng đó, ngươi tốt hơn là làm chức nghiệp khác đi! Đáng tiếc bọn ta không có tế ti phục, nếu không sau khi ngươi mặc vào, ba người chúng ta chính là đội ngũ hoàn chỉnh gồm có kỵ sĩ, cung tiễn thủ kiêm thích khách và tế ti rồi, chắc chắn sẽ có nhiệm vụ nhận không hết à! Ôi, thật đáng tiếc.”
F***! Ta là Thánh kỵ sĩ.
Lão sư liếc mắt một cái: “Đừng ở trong lòng rủa lão sư ngươi là ta, nếu không lát nữa tiền rượu ngươi tự trả.”
Ta thiếu chút nữa quỳ xuống cầu tha: “Xin thứ lỗi, học sinh không nên ở trong lòng rủa lão sư ngài…”
Aidrizzt trợn trắng mắt, cái mắt trắng này dưới sự làm nổi của màu da đen như than của hắn, trắng tinh khác thường, cũng khiến cho người khác nhìn thấy cực kỳ khó chịu. Hắn không nhịn được nói: “Các người hai vị Sun knight và tiền Sun knight này, lời nói có thể đừng thô tục còn hơn so với ta hắc ám tinh linh này không?”
“Dưới nhiều năm ánh sáng chiếu rọi, trong lòng con ta lại vẫn còn tiềm tàng hắc ám, là thầy, ta đau lòng vô cùng, không thể không ở trong lời nói ẩn chứa quang huy của thần Ánh Sáng, khẩn cầu có thể xua đi hắc ám trong lòng con, để cho con trở về con đường của Ánh Sáng.”
“Lòng nhân ái của thần Ánh Sáng bao trùm thế gian, quang huy trên không chiếu sáng vạn vật thế giới, nhưng trong lòng học sinh lại tiềm tàng hắc ám, cũng đưa hắc ám này nhằm vào lão sư ngài, đây thật sự vạn lần chết cũng không đủ trách tội, hôm nay lão sư dùng quang huy của thần Ánh Sáng để trừng phạt học sinh, học sinh sẽ tự nhiên vui vẻ tiếp nhận, hy vọng chính mình sẽ tái sinh một lần nữa.”
“…Xin lỗi, ta sai rồi, xin các người cứ thô tục đi!”

◊◊◊◊
Tiếp đến, chúng ta mở cửa chính của quán rượu, vừa đi vào, toàn bộ nữ hầu có thể nhìn được đến cửa của quán, tất cả đều nhìn về phía cửa, còn hứng thú la lên “Neo”, “Neo anh đến rồi”, “Neo em rất nhớ anh” gì gì đó, lão sư của ta cũng dùng ánh mắt đáp trả đám nữ hầu từng người một, nếu như không nói lão sư là vị tiền Mười Hai Thánh kỵ sĩ nào, đảm bảo mọi người sẽ cho rằng ông thật ra là tiền Storm knight.
So với cái này, Aidrizzt thì không được hoan nghênh như thế rồi, mặc dù hắn che kín toàn thân chính mình, nhưng không ít người ném đến ánh mắt tràn đầy địch ý, rõ ràng bọn họ đều biết chủng tộc của Aidrizzt.
Ta nhìn trang phục của Aidrizzt một chút, thoáng cái liền rõ ràng, dù toàn thân được bao kỹ bên trong áo trùm, nhưng, uống rượu ăn gì đó cũng phải vươn tay ra, chỉ là cái bàn tay đen như than đó, đã đủ khiến cho người ta biết hắn có vấn đề rồi.
Nếu không phải hắc ám tinh linh trong truyền thuyết, thì chính là cái xác cháy đen biết đi. Mà hai kẻ này đều không phải là cái thứ gì tốt.
Mặc dù mọi người rất không thân thiện với Aidrizzt, chẳng qua, địch ý của “đám đàn ông” đối vào lão sư ta hình như cũng không kém, và rồi, ta hình như cũng không được hoan nghênh lắm…
Bởi vì địch ý của mọi người đối vào nhóm người chúng ta rất rõ ràng, chúng ta đành phải chọn một cái góc vị trí cách xa mọi người nhất, sau đó lão sư hào phóng kêu một tá rồi lại một tá rượu mạnh nhất cùng với một đống đồ nhắm, do vậy, nữ hầu liền một người rồi lại một người tới.
Aidrizzt có chút lo lắng nói: “Neo, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng uống say.”
Lão sư quay lại, buồn cười hỏi: “Say? Ngươi với ta cùng uống một tá, thì làm sao có thể say đây?”
“Nhưng ngươi kêu hai tá…”
Lão sư không do dự nói: “Đương nhiên, nếu không học sinh của ta sẽ nói ta keo kiệt rồi.”
Aidrizzt từ dưới áo choàng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hoài nghi nhìn ta, không biết có phải là ta nhìn nhầm không, luôn cảm thấy trong sự ngạc nhiên hoài nghi của hắn còn hàm chứa vui mừng… Xem ra Aidrizzt cũng là tên tửu quỷ, chúng ta đội ngũ ba người này sợ rằng lợi hại nhất không phải là sát ma thú, mà là ở quán rượu sát bình rượu.
Rượu vừa mang lên, ta tên tửu quỷ trong đám tửu quỷ lập tức hai tay khui bình, bắt đầu uống ừng ực, bình tay trái uống hết đổi sang tay phải… sau một phút, ta rút khăn ra, lau bọt rượu ở khóe miệng. Hmm, rượu này mặc dù không mãnh liệt bằng nhất bình túy của Diệp Nha thành, nhưng mùi hương và độ rượu trái lại không tệ.
Vừa ngẩng đầu, Aidrizzt đang ngơ ngác nhìn ta, lão sư của ta thì vỗ bắp đùi cười ha ha… không phải bắp đùi ông ấy, mà là bắp đùi của nữ hầu mang thức ăn lên.
Nhìn sắc mặt của Aidrizzt, ta lại mở thêm một bình, giơ bình lên với hắn nói: “Ta mời ngươi.”
Aidrizzt sửng sốt, nghi hoặc hỏi: “Mời ta cái gì?”
Mặc dù không say, nhưng ta có chút hơi ngà ngà, nhìn thấy người toàn bộ quán rượu dùng ánh mắt căm ghét nhìn Aidrizzt, ta dùng ánh mắt khiêu khích trừng lại từng tên, cố ý khiêu khích kéo cao giọng: “Ta là mời ngươi ngồi ở đây!”
“Thằng bé giỏi, nói hay lắm, là mời Aidrizzt ngồi ở đây!” Lão sư của ta cũng giơ cao bình rượu.
Sắc mặt Aidrizzt hết sức nghiêm túc, chầm chậm kéo áo trùm ra, lộ ra mái tóc trắng rậm rạp cùng làn da đen, giơ bình rượu nói: “Vậy ta cũng đáp lễ các ngươi, mời các ngươi an vị ở trước mặt ta!”
Nói xong, ba người chúng ta ngửa đầu đổ rượu, vừa cúi đầu, ta liền nhìn thấy một cái bình rượu bay về phía sau đầu Aidrizzt, còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo, chỉ thấy một cái bóng lóe qua, lão sư của ta đã dùng chân đá bình rượu, hơn nữa còn không đá vỡ nó, mà là đá ngược trở lại người ném bình rượu, bình rượu đập vào mặt người đó vỡ tan tành, rượu chảy đầy đầu và mặt hắn.
Đó là một gã chiến sĩ, cơ bắp cuồn cuộn, một cây chùy khổng lồ để ngay ở cạnh chân hắn, đầy đầu hắn là rượu, gân trên mặt đập dữ dội, dáng vẻ hiển nhiên là không muốn bỏ qua.
“Ha!” Lão sư nhảy đến phía sau Aidrizzt, quay đầu khẽ cười nói với chúng ta: “Thật tốt, ta ghét nhất là chiến sĩ.”
Do hơi say, lại nhớ tới sự khinh thường trên dọc đường của Ann và Mike, ta cũng đứng lên, mỉm cười đối lại: “Có lão sư nào thì tất có trò đó, lão sư, con cũng ghét nhất là chiến sĩ đây!”
Lúc này, Aidrizzt đứng lên, la lên: “Neo, Grisia, đừng vì ta mà nổi xung đột…”
Lão sư với ta đồng thời quay lại trừng hắn, ai là vì ngươi hả?
Thu được hai cái trừng mắt, Aidrizzt có chút ngượng ngùng, nhìn chúng ta một chút, rồi lại nhìn tên chiến sĩ lửa giận phừng phừng cùng với bầu không khí nguy hiểm vô cùng căng thẳng bên trong quán rượu, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Cần ta giúp không?”
“Uống rượu của ngươi.” Lão sư trả lời.
“Ăn thức ăn của ngươi.” Ta trả lời.
Aidrizzt ngồi xuống, không biết có phải là tức giận rồi không, hắn quay người đi, đưa lưng vào toàn bộ quán rượu, thật sự bắt đầu dùng bữa uống rượu.
Gã chiến sĩ vung theo chùy càng đi càng tới gần, lão sư của ta vẫn ung dung nói: “Con trai, kiếm thuật của ngươi không tốt, không bằng cứ uống rượu với Aidrizzt đi!”
“Lão sư, bây giờ con đang mặc lại không phải là kỵ sĩ phục.” Ta vừa trả lời, vừa tụ tập thủy thuộc tính, sau đó đem nước trên tay ngưng kết thành băng.
“Oh, cũng đúng.”
Lão sư vừa nói xong, rút kiếm ra, ngăn lại cái chùy của tên chiến sĩ vung về phía ta, phát ra tiếng kim loại va chạm rất lớn, cái lỗ tai ta đau nhói, tay trượt một cái, khối băng to bằng cái nồi liền ném vào người tên chiến sĩ, đúng lúc tặng cho hắn cảm giác mát mẻ sảng khoái!
Gã chiến sĩ văng đi, đụng nát một cái bàn, cú rơi này thoạt nhìn thật là nặng, nhưng hắn không hổ là chiến sĩ da dày thịt thô, hắn gầm rú lên mấy tiếng, sau đó liền bò dậy, hai mắt tràn đầy tơ máu, hắn nhìn xung quanh một chút, nắm lên một cái bàn liền quăng lại.
Cái bàn bay về phía lão sư, nhưng lão sư kể cả mí mắt cũng không chớp một cái.
Lúc này, ta vươn một tay, xuất ra “Đại Địa chi thuẫn”, cũng chính là tấm khiên dùng Thánh quang ngưng kết thành, dùng để ngăn chặn công kích… Chiêu này thật ra là bản lĩnh sở trường của Earth knight, bị ta học trộm.
Cái bàn đập lên Đại Địa chi thuẫn, vỡ ra thành từng mảnh trước mặt lão sư, nhưng bởi vì có Thánh thuẫn thuật ngăn lại, ngay cả một mảnh vụn cũng không dính vào người lão sư.
Chiến sĩ hai mắt ửng đỏ gầm lên: “Các ngươi đây là muốn bao che cho gã da đen này? Chẳng lẽ không biết hắc ám tinh linh là chủng tộc tà ác?”
Lão sư lạnh lùng nói lại: “Ngươi muốn tìm lỗi thì cứ tìm lỗi, lý do một đống, so với hắc ám tinh linh còn không dứt khoát bằng, muốn đánh cứ lên! Tiện thể cho ngươi kiến thức một chút, uy lực của, của… kỵ sĩ mạnh nhất trong lịch sử!”
Còn may! Ta vuốt mồ hôi lạnh, may là lão sư còn nhớ không nói chữ Sun knight.
Lúc này, người của quán rượu tới tấp đứng lên, hô: “Kỵ sĩ cái gì, xen lẫn cùng một chỗ với hắc ám tinh linh đều không phải là thứ tốt!”
“Cút ra ngoài cùng với hắc ám tinh linh đi!”
“Cút ra khỏi Sâm Diệp trấn!”
Thấy mọi người đứng ở bên mình, tên chiến sĩ kia hiển nhiên khí thế càng hăng, bạt mạng gào hét: “Cái thứ tà ác như ngươi còn không mau cút đi với hắc ám tinh linh!”
“Oh, thứ tà ác à?” Lão sư trầm ngâm một chút, sau đó cười nói: “Thú vị đấy, ta vẫn là lần đầu bị người khác gọi như thế, để phù hợp với danh hiệu mới này. Ta sẽ tà ác hơn một chút đi? A ha ha ha ha ha~~ bằng với ngươi? Còn không đủ tư cách cho ta ra tay, học sinh của ta đâu! Tiến lên đánh con chó này một trận cho ta!”
Nói xong, lão sư phong độ hất áo choàng, đi tới đằng sau ta, ung dung ngồi xuống, cùng Aidrizzt dùng bữa uống rượu.
Lão, lão sư… Ngài diễn hết hai mươi năm Sun knight còn không đủ, bây giờ muốn đổi lại diễn một tên xấu xa rồi sao? Ta dở khóc dở cười, nhưng xem ra lão sư đang thích thú, tốt nhất vẫn là ngoan ngoãn làm theo lời ông ấy.
“Tuân mệnh!”
Ta hô xong, ngay cả chú ngữ cũng không đọc, đã xuất ra ma pháp… thật ra là không kịp đọc, hiển nhiên người toàn quán rượu đã coi ta là ma pháp sư rồi, mà hầu hết mọi ngươi toàn đại lục đều biết, điểm chết người của ma pháp sư là không kịp đọc xong chú ngữ thi triển ma pháp, đã bị kẻ địch chém thành đống thịt rồi.
Cho nên, tốc độ mọi người nhào vào ta nhanh như thể chú rể nhào vào cô dâu trong đêm tân hôn không bằng, hại ta muốn làm bộ làm tịch đọc chuỗi chú ngữ, giả làm ma pháp sư một chút cũng không được, chậc!
Ta tay trái xuất ra Đại Địa chi thuẫn, đảm bảo mọi chủng loại vũ khí đều sẽ không rơi vào đầu ta, sau đó tay phải tay phải tuôn ra một đống ma pháp loạn xạ, cái gì mà phong đao, hỏa cầu, nhũ băng tùy tiện ném loạn, đánh không trúng mục tiêu ta muốn đánh cũng không sao, dù gì trước mặt trắng lóa đều là người, đánh thế nào trúng làm sao, mỗi một cái ma pháp đều luôn kèm theo tiếng kêu rên, vô cùng giá trị.
Phía sau ta còn truyền đến tiếng Aidrizzt thở dài: “Học sinh của ngươi đùa giỡn đúng là vui vẻ, rõ ràng dùng cái ma pháp trung cấp là có thể đánh ngã tất cả đối thủ, hắn cứ một mực dùng ma pháp sơ cấp náo thành như vậy.”
Lão sư gần như phun rượu trong miệng ra, cười sặc mấy cái, rồi mới giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, Aidrizzt, đó là bởi vì nó chỉ biết ma pháp sơ cấp mà thôi, ngươi thế nhưng đừng quên, học sinh của ta cũng không phải ma pháp sư chân chính, mặc dù như thế, nhưng cộng thêm Đại địa chi thuẫn, không ai có thể đánh được nó, tên “ma pháp sư sơ cấp” này có thể so với với trung cấp thậm chí là cao cấp còn khiến cho người đau đầu hơn rồi.”
“Tại sao không học ma pháp trung cấp đây?” Giọng nói của Aidrizzt lộ ra mười phần tò mò: “Lấy năng lực của hắn, học ma pháp trung cấp hẳn là thừa sức mới đúng.”
“Oh, đánh tới bây giờ, ngươi có nghe qua học sinh của ta đọc chú ngữ không?”
“Không có.”
“Nó không phải ma pháp sư, không có được ma pháp chú ngữ chân chính, cho nên nó thật ra không biết nửa câu chú ngữ ma pháp chân chính nào, cùng lắm làm bộ làm tịch đọc úm ba la xì bùa, mà cho dù là nó cũng không thể không cần đọc chú ngữ liền phát ra trung cấp ma pháp.”
Aidrizzt kinh dị la lên: “Không biết bất cứ ma pháp chú ngữ gì? Vậy lúc đầu hắn là làm sao học được ma pháp?”
Lão sư thần bí nói: “Cái này phải nói đến một ngày nọ, ta dạy nó luyện kiếm thuật hết một ngày, mệt mỏi không chịu nổi, cho nên liền hô nghỉ ngơi, nó thừa dịp nghỉ ngơi, liền đi dạo phố.”
“Nó mệt còn đi dạo phố?”
“Không, là ta mệt mỏi, nội tâm của ta bị quá nhiều đả kích, nên mệt…”
“… Xin tiếp tục.”
“Sau đó nó trở về, ngày hôm sau, ta dạy nó cưỡi ngựa hết một ngày…”
“Lại mệt rồi?”
“Phải, ta mệt đến nổi nóng, rống với nó: “Ngươi nói coi, vì sao ta phải khổ cực như thế dạy cái tên ngu xuẩn như ngươi! Ngươi rốt cuộc có cái gì có thể dùng? Ta không chịu nổi nữa rồi, ta muốn đem ngươi tên ngu xuẩn này đổi lại!” Kết quả, thằng nhóc đó suy nghĩ một chút, liền phóng ra phong đao giúp ta quạt mát, còn đến nhà bếp lấy chuỗi thịt, dùng hỏa cầu thuật nướng lên cho ta ăn, cuối cùng còn làm ra cái nhũ băng phết mứt quả, làm tráng miệng sau bữa ăn… Ta hỏi nó làm sao học được, nó nói ngày hôm qua lúc đi dạo phố, thấy một nhóm mỹ nữ ma pháp sư bị quấy rối, bọn họ tức đến liên thủ dùng phong đao, hỏa cầu, nhũ băng đánh đuổi đối phương.”
“Cho nên, ngươi liền vì quạt mát, chuỗi thịt nướng với món tráng miệng, quyết định giữ lại đứa học sinh này?”
“Phải… đương nhiên không phải! Aidrizzt, ngươi cũng hiểu ta quá nông cạn rồi đi?”
Aidrizzt cười khan.
Giọng nói của lão sư có chút giận rồi: “Đó vốn là ba mỹ nữ ma pháp sư, mỗi người dùng một loại ma pháp thuộc tính khác nhau, nó chỉ là một người lại có thể dùng cả ba loại thuộc tính ma pháp, chưa kể đến quang thuộc tính nó vốn đã biết, tiềm chất không thể tưởng như thế, ngươi nói ta có thể thay đổi nó không?”
“Phải, phải, đương nhiên không thể thay đổi rồi.”
“Giọng của ngươi nghe lên thật không có thành ý.”
“Ta là hắc ám tinh linh thiện trường âm mưu quỷ kế mà! Không sử dụng quỷ kế với ngươi đã tốt rồi, ngươi còn muốn đòi hỏi ta cái gì đây? Ta thậm chí còn không tìm được chữ “thành ý” trong ngôn ngữ của hắc ám tinh linh đây!”
Lão sư ta hừ một tiếng, không lên tiếng nữa.
Ta nghe bọn họ cuối cùng cũng trò chuyện xong, vội vàng xen miệng nói: “Lão sư thân ái…”
Lão sư hừ lạnh một tiếng: “Không có chuyện gì thì đừng thêm “thân ái”, nói đi! Ngươi muốn làm cái gì?”
Biết học sinh nào bằng lão sư, ta cười khan hai tiếng nói: “Có liên quan đến bồi thường của quán rượu này…”
Lời còn chưa nói xong, lão sư của ta đã tức giận trả lời: “Ba năm không thấy, ngươi càng lúc càng nhỏ mọn rồi! Chỉ cần ngươi cùng đi chung với chúng ta, sẽ không để ngươi xuất ra một cắc, sau này đừng hỏi ta chuyện tiền nong nữa, ngươi hỏi một lần, ta sẽ cho ngươi một lần hồi ức cái danh hiệu Sun knight mạnh nhất trong lịch sử bởi từ đâu ra.”
“Vâng.”
Ta yên tâm rồi, còn có chút cười gian, duy trì Đại Địa chi thuẫn, sau đó bắt đầu tụ tập một lượng lớn “thủy” thuộc tính, vừa đưa thủy thuộc tính di tản ra khắp cả gian quán rượu, mặt khác ta cũng bắt đầu tụ tập lôi điện…
Khi mọi người lông tóc bắt đầu dựng thẳng đứng, cảm giác chuyện lớn không ổn, thế là càng cố gắng chém vào đại địa chi thuẫn của ta, ta cuối cùng kêu to một tiếng “Lưới lôi điện”, sau đó phóng ra cả chuỗi lôi điện, lôi điện chạy theo hơi nước di tản tán loạn trong quán rượu, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên bốn phía.
Lưới lôi điện, giống như tên gọi, cái này thật ra là ma pháp do hai loại ma pháp sơ cấp thủy với lôi điện kết hợp, sơ cấp cộng với sơ cấp liền biến thành một ma pháp trung cấp, điều này làm cho ta đối với sự ảo diệu của ma pháp có loại… cảm giác vỡ mộng.
“Ma pháp trung cấp! Còn đồng thời sử dụng ba loại thuộc tính ma pháp.”
Aidrizzt kinh thán: “Neo xem ra ngươi đã không nắm bắt đủ thông tin của học sinh mình rồi.”
Lão sư của ta nghe thấy lời này, không những không tức giận, mà còn sau khi ta ngồi xuống, hứng trí bừng bừng hỏi ta: “Con trai, ngươi là làm sao học được ma pháp trung cấp?”
Ta trung thực nói: “Sau khi lão sư ngài từ nhiệm, có một lần con mặc áo trùm ẩn giấu thân phận đi dạo phố, ở trên đường thấy một…”
Lời còn chưa nói xong, lão sư đã không kiên nhẫn phất phất tay: “Quên đi, quên đi, lại là xem thấy mỹ nữ ma pháp sư nào nữa chứ gì, khỏi nghe cũng biết!”
Ta vô cùng oan ức nghĩ: Lão sư, lần này ngài đã nhầm rồi, con là thấy một lão già ma pháp sư à! Không biết tốn của con bao nhiêu lực nhẫn nại, mới có thể nhìn lão ma pháp sư mặt đầy nấp nhăn chậm rì rì mà đọc xong chú ngữ, thi triển ra ma pháp, cuối cùng mới học trộm được ma pháp trung cấp này.
Lúc này, ông chủ quán rượu bộ dạng thoạt nhìn yếu đuối, nhưng vẫn run rẩy sợ hãi đi về hướng chúng ta, tiếp theo, hắn vừa run rẩy vừa hỏi: “Các vị kỵ sĩ đại nhân, về những thứ bị hư tổn…”
Lão sư của ta lười biếng nhìn tình trạng hiện trường, mức độ không sai biệt lắm chính là bàn thì nát, ghế vỡ vụn, mặt đất ngập nước, cửa với cửa sổ đều nứt, sau khi ném cho ông chủ quán rượu vài đồng tiền vàng sáng lấp lánh, chủ quán thiếu chút nữa là mang nụ cười nói: “Tiếp tục, ngài cứ tiếp tục tàn phá!”
Sau đó ba người chúng ta ngồi ở bên cạnh cái bàn sạch sẽ gọn gàng duy nhất bên trong quán rượu, chúng ta tiếp tục uống rượu dùng bữa kiêm nói chuyện phiếm của mình.
Ta cũng tiện thể giải thích với lão sư chi tiết lần này công chúa Alice bị bắt cóc, và ta gặp phải Ám kỵ sĩ, mặc dù lão sư bây giờ đã về hưu, nhưng dù sao cũng đã làm Sun knight hai mươi năm, kinh nghiệm thế nhưng không phải điều ta có thể sánh bằng, nói không chừng lão sư vừa nghe, ngay lập tức đã biết vấn đề ở đâu rồi.
Khi ta kể đến chuyện Ám kỵ sĩ nói hắn với công chúa là bỏ trốn, đồng thời cũng không biết chuyện thư tín, Aidrizzt không tán đồng nói: “Ngươi làm sao có thể tin lời kẻ bắt cóc?”
Ta nói thẳng: “Bởi vì hắn nhìn vô cùng đẹp trai.”
“Đẹp cỡ bao nhiêu?” Lão sư ta khuôn mặt nghiêm túc hỏi.
Ta cũng nghiêm túc trả lời: “Loại mà đàn ông nhìn thấy đều muốn giết chết hắn rồi bằm nát thây hắn.”
Lời này vừa nói ra, Aidrizzt ngây ngẩn cả người, nhưng lão của sư ta lại vô cùng thấu hiểu gật đầu nói: “Vậy quả nhiên là bỏ trốn.”
Aidrizzt không nhịn được lắc đầu nói: “Cái này cũng quá tùy tiện một chút rồi.”
Lão sư vỗ vỗ lưng hắc ám tinh linh, hệt như một người từng trải nói với đứa trẻ không hiểu chuyện: “Tin ta đi, ngươi còn trẻ, kinh nghiệm sống không đủ.”
Aidrizzt cười phụt ra: “Ta cũng đã 136 tuổi rồi.”
“Tinh linh có thể sống đến năm trăm tới tám trăm tuổi, cho nên, ngươi đổi tính ra tuổi con người chẳng qua mới hai mươi tuổi đầu, nói không chừng còn trẻ hơn so với học sinh của ta.”
Aidrizzt từ dưới áo trùm đảo trắng mắt liếc lão sư một cái, đùa cợt nói: “Trải nghiệm cùng với đổi tính ra đâu có quan hệ, đúng chứ? Ta đã sớm trải nghiệm 136 năm rồi.”
Lão sư cười nhàn nhạt, nói: “Lại vẫn còn là một đứa trẻ, điều này thật là làm cho ta ước ao!”
Aidrizzt có chút khó hiểu nhìn lão sư.
Lão sư đổ một hơi rượu, sau đó lấy tay lau bọt bên miệng, đúng là có loại ngang tàng phóng túng của mạo hiểm giả, cùng với bộ dạng lúc còn làm Sun knight khác xa nhau, lão sư vỗ vỗ lưng ta: “Con trai, ngươi nói tiếp đi.”
Ta gật gật đầu: “Chẳng qua, con trái lại cảm thấy có một điểm rất kỳ lạ, nữ vương buộc con và Leaf gia nhập, rõ ràng là biết kẻ bắt cóc là Ám kỵ sĩ, đối với chiến sĩ mà nói, là việc rất khó giải quyết, có bọn con gia nhập mới có thể đảm bảo tìm được công chúa về, nhưng Ann lại dẫn chúng con đi đường vòng, lộ rõ là không muốn bọn con tìm được kẻ bắt cóc. Con bây giờ thực không hiểu, bọn họ rốt cuộc có muốn bọn con tìm được công chúa Alice hay không?”
Lão sư cười nhạt một tiếng, dường như không cảm thấy cái này rất kỳ lạ, ông giải thích: “Rất đơn giản, bởi vì Nguyệt Lan nữ vương với Ann công chúa đứng ở trên bất đồng lập trường.”
“Bất đồng lập trường?” Ta trái lại không hiểu, thân là mẹ con lại đứng ở trên bất đồng lập trường?
Lão sư cười nhàn nhạt một cái, giải thích: “Nguyệt Lan nữ vương thân là người đứng đầu một quốc, chắc chắn là muốn tìm công chúa Alice về, để cho cô ta kết hôn với Chiến thần chi tử, đạt được mục đích củng cố thế lực Chiến thần điện, nhưng, Ann công chúa không phải người đứng đầu một quốc, mà là chị em với công chúa Alice, nếu như cô ta biết chị của mình không yêu Chiến thần chi tử, lại có người khác trong lòng, cô ta hơn phân nửa là đứng ở phía chị gái.”
“Thì ra là như thế.”
Ta chợt hiểu ra la lên: “Cho nên nữ vương, không có mục đích khác, là thật sự muốn tìm công chúa Alice về, vậy cái bức thư “bắt cóc” để lại tám phần là do nữ vương ngụy tạo, để lấy lý do không xuất binh tìm kiếm, mà khiến cho chúng ta tổ chức đội mạo hiểm lén đi tìm, dù sao con gái cùng người khác bỏ trốn thế nhưng không phải là chuyện có thể công bố cho thiên hạ, mà công chúa Ann thì cố ý gia nhập đội ngũ, dẫn đường lòng vòng, để cho công chúa Alice có thời gian cùng người tình chạy trốn.”
Lão sư gật đầu tán thưởng, giải thích tiếp: “Hơn nữa cô ta còn không thể hoàn toàn dẫn sai đường các ngươi, vậy rất có khả năng sẽ khiến cho các ngươi sinh nghi, và biết cô ta cùng công chúa Alice là thông đồng, nếu như vậy, nữ vương rất có khả năng sẽ xuống tay từ phía cô ta, tìm công chúa Alice về.”
Ta tiếp lời: “Cho nên, bọn con đều truy ở nơi không xa cũng không gần, thỉnh thoảng còn gặp mặt tên bắt cóc, đáng tiếc người gặp mặt kẻ bắt cóc lại là con, cái người không có năng lực có thể giữ kẻ bắt cóc này, cho nên vừa lại khiến cho hắn trốn thoát.”
Hay cho Ann! Đến lúc đó trở về hoàng cung, ta người duy nhất thấy qua kẻ bắt cóc này, lại không thể giữ lại hắn, chắc chắn sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cô ta đúng là rất ghét ta à! Nếu không, để cho Alston nhìn thấy Ám kỵ sĩ không phải là càng tốt sao? Một tế ti không có năng lực giữ lại kẻ địch là chuyện bình thường, không có ai sẽ nói hắn không đúng… Cô ta lại cứ một mực chọn ta.
Lúc này, lão sư trầm mặt xuống, nhắc nhở: “Con trai, ngươi nói, lúc ngươi gặp Ám kỵ sĩ, là mặc trang phục thích khách?”
Ta cả người chấn động, mặt biến sắc, tiêu rồi! Nếu như Ám kỵ sĩ nói với công chúa Alice và Ann, người hắn nhìn thấy không phải là Sun knight, mà là một gã thích khách tràn đầy quang thuộc tính… vậy hai cô nàng đó dùng đầu gối nghĩ cũng biết là không thích hợp.
“Nghĩ cách che đậy đi!” Giọng nói lão sư có chút bất mãn rồi.
“Biết rồi, con sẽ ngăn chặn miệng bọn chúng… lúc cần thiết, diệt khẩu cũng phải làm!” Ta có chút tàn khốc trả lời.”
Aidrizzt yếu ớt cười gượng nói: “Các người hai vị Sun knight và tiền Sun knight của “ánh sáng”, có thể không nên ở trước mặt hắc ám tinh linh “tà ác”, đàm luận đề tài diệt khẩu được không đây? Tình huống trái với lẽ thường như thế khiến cho trái tim ta có chút vô lực.”
Ta với lão sư đều nhún vai, vì suy nghĩ cho trái tim của hắc ám tinh linh, không tiếp tục thảo luận đề tài càng không giống như lời Sun knight sẽ nói.
Lão sư đổi đề tài nói: “Con trai, hướng các ngươi truy tìm đại khái là hướng nào.”
Ta suy nghĩ rồi trả lời: “Mặc dù trên đường đi vòng tới vòng lui, nhưng khoảng chừng là theo hướng tây nam.”
“Hướng tây nam sao?” Lão sư trầm ngâm một chút, lộ ra tươi cười sáng chói vô cùng của “Sun knight” nói: “Bọn ta có cái nhiệm vụ vừa vặn cũng ở phía nam, không bằng ngươi cứ đồng hành cùng ta và Aidrizzt, tiện thể theo bọn ta cùng giải nhiệm vụ, ngươi cảm thấy có được hay không?”
“Không được…”
Lão sư cười ôn hòa nói: “Ngươi nói cái gì? Thân là “Sun knight mạnh nhất trong lịch sử”, lão sư ta đây vừa rồi vậy mà lãng tai, không có nghe rõ đấy!”
“Vô cùng được!”
Ta nói xong, dốc hết một bình rượu, nếu không thể từ chối, đành phải thừa dịp bây giờ uống nhiều rượu miễn phí một chút coi như bồi thường vậy.
Thấy tình trạng đó, lão sư buồn cười nói: “Ngươi cũng đừng trong lòng rủa ta, nếu nhiệm vụ thành công, chia cho ngươi ba phần tiền thưởng, ba người chúng ta có thể làm nhiệm vụ cực kỳ khó khăn, nhiệm vụ khó, tiền thưởng tự nhiên cũng không ít.”
Nghe vậy, ta lập tức buông bình rượu, không còn có thể thành khẩn hơn nói: “Làm sao lại nói như thế đây? Lão sư, thân là học sinh của ngài, Grisia sẽ vì ngài cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
“Vậy khỏi chia ngươi tiền thưởng rồi.”
Ta lập tức đổi giọng: “Nhưng có chút khao thưởng sẽ luôn khiến cho người sĩ khí phấn chấn!”
“Vậy chia ngươi một phần.”
Ta vội vàng giải thích: “Sĩ khí cũng có chia mức độ, khao thưởng cao (một phần), sĩ khí đương nhiên sẽ càng cao! Sĩ khí cao, Thánh kỵ sĩ vốn “chỉ biết” sơ cấp trì dũ thuật cũng có thể xuất ra trung cấp đây! Nếu như khao thưởng càng cao (một phần), vậy sĩ khí sẽ cao hơn, nói không chừng ngay cả cao cấp trì dũ thuật cũng có thể xuất ra đó! Nếu như khao thưởng càng cao hơn nữa (một phần)…”
Lão sư cười lạnh ngắt lời ta, nói: “Không cần cao hơn bao nhiêu, ta trái lại có khuynh hướng dùng kiếm gác ở trên cổ người, làm cho họ kiến thức một chút, mức độ cường hãn của Sun knight mạnh nhất trong lịch sử, đảm bảo rằng sĩ khí cao ngang đến ngay cả chung cực trì dũ thuật cũng dùng ra.”
Ta ngậm miệng. Được rồi, ba phần tiền thưởng đỡ hơn không có, không đáng vì nâng cao một phần tiền thưởng mà đối đầu với danh hiệu “mạnh nhất lịch sử”.
Aidrizzt đau đầu không thôi nói: “Thầy trò các ngươi… Có thể khiến cho người khác đối với Sun knight còn chút mộng tưởng không đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.