Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 21: Người bù nhìn thân ái




Elmairy có chút căng thẳng mà nhìn người bên cạnh, đối phương ăn mặc đen toàn tập, mặc dù không phải hắc bào như bình thường, chỉ là trang phục dễ hành động thông thường, nhưng thoạt nhìn vẫn không giận mà uy như cũ.
Lesus quả thật nghiêm túc như tin đồn, cũng đều là người mười sáu mười bảy tuổi, vì sao hắn có thể có uy nghiêm như thế đây?
Elmairy trăm điều khó hiểu, đồng thời cũng thấp thoáng có chút sợ hắn.
Kỳ thực hắn và Lesus không cùng tổ, trên lý luận căn bản sẽ không cùng làm nhiệm vụ, lần này theo Lesus làm nhiệm vụ, thực tại khiến cho hắn vô cùng căng thẳng.
Nhiệm vụ lần này cần một người thiện trường Thánh quang, nhưng những người cùng tổ khác nếu không phải có việc, thì cũng là không muốn tới, cho nên hắn cũng đành phải đi rồi.
Tiếng nói trầm thấp đặc biệt của Lesus vang lên: “Elmairy, cậu có cảm giác thấy phía trước có bất cứ tồn tại nào của hắc ám thuộc tính không?”
Elmairy cẩn thận cảm giác một chút, lắc đầu nói: “Không có, nhưng cự ly này quá xa rồi, nếu như lượng hắc ám thuộc tính không nhiều, tôi cũng không có biện pháp cảm giác ra, Grisia ở phương điện này tương đối mạnh.”
Nhìn gian nhà âm trầm trước mắt, diện tích còn khá rộng, trong tường rào còn có sân, cự ly đúng là có hơi xa, Lesus gật đầu nói: “Grisia ở phương diện này đúng là rất mạnh, đáng tiếc cậu ta hôm nay theo Sun knight đi hoàng cung rồi.”
Lời nói xong, nhưng Elmairy lại vẫn nhìn chằm chằm vào Lesus, trong lòng người sau run lên một cái, vội vàng trầm giọng nói: “Nhưng cho dù hắn không có rời khỏi Thánh Điện, tôi cũng sẽ không cùng làm nhiệm vụ với tiểu Sun knight!”
Elmairy co rụt một chút, nhỏ giọng thử giải thích: “Grisia rất thân thiện.”
Lesus lạnh lùng nói: “Cho dù hắn có thân thiện hay không, kiếm thuật của hắn quá kém, hơn nữa thường thường đẩy công việc cho người khác làm, nếu làm nhiệm vụ với hắn, sợ rằng phải tự một mình hoàn thành rồi.”
“…”
Mặc dù muốn giúp cấp trên đầu đỉnh tương lai giải thích, nhưng Elmairy lại ngay cả một lời biện giải cũng tìm không ra, lời của Lesus thực sự quá sắc nhọn rồi! Hắn không nhịn được nói ra nghi hoặc của mình: “Cậu hiểu rõ Grisia như thế, thì ra rất quen thuộc với cậu ta sao?”
Trong lòng Lesus lại giật mình, nhưng trên khuôn mặt vẫn bảo trì trấn tĩnh như cũ, làm ra thần sắc không hài lòng, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Tôi làm sao lại quen biết với tiểu Sun knight? Tiểu Sun knight hẳn là mẫu hình của Thánh Điện, nhất cử nhất động đều bị mọi người bỏ vào trong mắt, biết được mọi hành vi của hắn cũng không khó.”
Elmairy bừng tỉnh. Thật không xong à! Thì ra danh tiếng kiếm thuật kém cỏi và ném công việc cho người khác của Grisia đã lan truyền đến tận sở thẩm phám rồi sao?
Lesus quay đầu qua, lần lượt hạ lệnh với năm Thánh kỵ sĩ ở phía sau: “Hai người các ngươi đến cửa sau đợi lệnh, ngươi tiến lên gọi chủ nhà ba tiếng, không có hồi ứng thì lập tức phá cửa mà vào, sau khi vào lập tức triển khai tìm kiếm.”
“Vâng.”
Nhìn thấy Lesus chỉ huy một cách tự nhiên, Elmairy thực sự vô cùng bội phục, mặc dù mọi người đều biết bọn họ là Mười Hai Thánh kỵ sĩ tương lai, nhưng dù sao cũng là “tương lai”, hơn nữa tuổi còn nhỏ, cho nên mười hai tiểu kỵ sĩ thực ra cũng không có thực quyền, muốn chỉ huy một nhóm Thánh kỵ sĩ lâu năm hơn mình rất nhiều, luôn luôn có phần cố kỵ, ít nhất trên giọng điệu cũng sẽ không trực tiếp hạ lệnh như thế, nhưng Lesus hình như hoàn toàn không có loại bối rối này.
Những Thánh kỵ sĩ bị trẻ con chỉ huy cũng không có lộ ra bất cứ biểu tình bất mãn hay xấu hổ gì, bọn họ rất kính nể Lesus, Elmairy từ biểu tình trên mặt của bọn họ đã có thể biết rồi.
Lesus thật là rất giỏi, chẳng qua nếu có thể, Elmairy vẫn không muốn cùng làm nhiệm vụ với đối phương, bởi vì cảm giác áp bức Lesus cho người khác thực sự quá nặng, vẫn là đứng ở bên cạnh Grisia nhẹ nhàng hơn một chút.
Lesus hạ một cái mệnh lệnh cuối cùng: “Elmairy, cậu ở sau lưng tôi yểm hộ mọi người.”
Đây căn bản là ảo giác của mình đi? Nghe thấy lời của Lesus, Elmairy đột nhiên tỉnh ngộ, Grisia luôn là đẩy công việc cho người khác, như loại tình huống này hắn nhất định kêu người khác lên trước mà mình thì đệm phía sau, mà sự nghiêm túc của Lesus thế nhưng là xa gần đều biết, hắn hẳn sẽ không đẩy công việc cho người khác.
Đứng ở bên cạnh Grisia kỳ thực chẳng nhẹ nhàng chút nào!
“Elmairy!” Lesus đi mấy bước, phát hiện người phía sau không đi theo, quát khẽ: “Cậu đang ngẩn cái gì? Mau đi theo! Còn nữa, lấy vũ khí của cậu ra phòng bị!”
“Vâng, vâng!” Elmairy giật nảy mình, vội vàng lấy cung sau lưng xuống, rồi lại lấy ra một mũi tên gắn ở trên cung.
Thánh kỵ sĩ phía trước nhất hô ba tiếng, họng bự đến nỗi người của nhà bên cạnh cũng ló đầu ra nhìn rồi, nhưng trong cửa lại không có người trả lời.
Elmairy có chút căng thẳng, căn cứ vào báo cáo, ở đây có người sử dụng ma pháp hắc ám thuộc tính, hơn nữa là dùng để nguy hại người khác.
Rầm!
Cửa cuối cùng cũng bị đá ra, một đoàn người nhanh chóng tiến vào, dọc đường lục soát từng phòng một, không bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Nhà tuy không nhỏ, nhưng dù sao cũng không phải hoàng cung biệt viện gì, lục soát không lâu đã lục soát hết một lượt, một Thánh kỵ sĩ báo cáo với Lesus: “Trong nhà không có người.”
Lesus nhíu mày quay đầu hỏi: “Elmairy, có cảm giác thấy hắc ám thuộc tính không?”
Elmairy lắc lắc đầu.
Nhận được trả lời này, mày của Lesus nhíu càng chặt.
“Có lẽ là báo nhầm.” Elmairy thử giải thích: “Dân chúng không hiểu rõ hắc ám thuộc tính, có khi nhìn thấy một ít dị trạng liền cho rằng là có người đang sử dụng hắc ma pháp rồi.”
Lesus cũng cho rằng tính khả năng của cái này rất lớn, nhưng hắn lại thà cẩn thận một chút còn hơn, nói với mọi người: “Quay lại kiểm tra thêm một lần, không có dị trạng thì rời khỏi…”
Giết chết ngươi! Giết chết ngươi gã bội bạc này!
Elmairy kinh hô: “Lesus, âm thanh đó…”
Lesus hô tiếng “đi”, sau đó bước nhanh bắt đầu chạy, thấy vậy, Elmairy và những Thánh kỵ sĩ khác cũng chỉ có thể cất bước đuổi theo.
Bọn họ xông đến sân nhà, sân cũng không lớn, chẳng qua nhìn quanh mấy cái liền phát hiện có người đứng ở trong lùm cây, một cây đại thụ che chắn phần lớn bóng dáng đối phương, chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi rủa không ngừng trong miệng người đó, đầu tóc tán loạn, còn đệm theo từng tiếng đập gõ không biết từ đâu mà tới.
Nghe chửi rủa ác độc trong miệng người đó, da đầu Elmairy cũng tê dại, mà Lesus lại không có chần chừ, hắn tiến lên một bước, quát khẽ: “Buông vũ khí trên tay xuống!”
Quát xong, hắn liền thấy rõ hình dạng đối phương, nhất thời sửng sốt, không biết nên thế nào mới phải.
“Lesus?” Thấy tình huống hình như không đúng lắm, Elmairy vội vàng đi lên, lại cũng sững ở tại chỗ theo.
Người đó vậy mà là một… phụ nữ?
Hơn nữa còn là một phụ nữ vô cùng kinh khủng, mặc dù cô ta tóc tai bù xù, quần áo cũng bẩn loạn không chịu nổi, nhưng khi cô ta hồi thần lại phát hiện đám người Lesus, liền sợ đến đứng cũng đứng không vững, ngay cả thứ trên tay cũng rớt xuống đất… đó là một cây búa.
Người phụ nữ lùi mấy bước, lưng tựa vào thân cây, bên cạnh cô ta vậy mà có một hình người nhỏ do rơm rạ bó thành, bị rất nhiều cái đinh ngang dọc đóng ở trên cây.
“Các, các ngươi là ai? Muốn làm cái gì?” Cô ta hoảng sợ kêu hét.
Lesus trầm giọng nói: “Bọn ta là Thánh kỵ sĩ của Thần Điện Ánh Sáng, nhận được báo cáo ở đây có người sử dụng hắc ma pháp nguy hại người khác.”
“Hắc, hắc ma pháp?” Người phụ nữ thật sự bị dọa, ngay cả lời cũng nói không rõ ràng: “Tôi chỉ là, chỉ là…”
“Trước tiên mang cô ta sang bên cạnh, nhớ, không được lơ là xem nhẹ.” Lesus chỉ thị Thánh kỵ sĩ bên cạnh.
“Rõ!”
Elmairy thực sự không cảm thấy người phụ nữ đó giống như người biết sử dụng hắc ma pháp, hắc ám thuộc tính cũng không phải thuộc tính dễ dàng tụ tập, nếu như cô ta thật sự biết sử dụng ma pháp của hắc ám thuộc tính, vậy ít nhất là một ma pháp sư có thực lực khá, hẳn không nên là bộ dạng thất thố kinh hoảng này.
“Xem xem cái này có dấu vết của hắc ma pháp không.” Lesus khom lưng nhặt búa lên, sau đó bỏ lên tay của Elmairy, nói: “Mặc dù tôi không cho rằng cái này có liên quan với hắc ma pháp, nhưng năng lực Thánh quang của tôi không mạnh, cậu kiểm tra một chút.”
Elmairy nhận lấy cái búa sau đó lật lật xem xét, lắc đầu nói: “Đây chỉ là một cái búa bình thường, không có bất cứ dị dạng gì, hắc ám thuộc tính cũng không cao.”
“Không cao? Vậy nghĩa là có?” Lesus hỏi ngược lại đối phương.
Nghe vậy, Elmairy vội vàng giải thích: “Cậu hiểu sai ý của tôi rồi, thuộc tính của mỗi dạng đồ vật đều vô cùng phức tạp, phần lớn trộn lẫn những thuộc tính khác nhau, mặc dù tôi có học làm thế nào cảm tri hắc ám thuộc tính, nhưng cũng không thể hạ kết luận nói cái vật này có hay không có hắc ám thuộc tính, chỉ có thể nói hắc ám thuộc tính của nó ở trong phạm vi bình thường, cũng không có tình trạng tụ tập đặc thù.”
“Thì ra như thế.” Lesus gật đầu, trầm ngâm một chút rồi nói: “Cậu thử làm theo động tác của cô gái kia gõ gõ cái người bù nhìn đó xem, có thể từ đó cảm nhận được hắc ám thuộc tính hay không.”
“Ơ… Được.”
Mặc dù cảm giác cái động tác này có chút kỳ quái, thật sự không làm sao muốn làm, nhưng Elmairy lại không thể nói ra lời từ chối, nhất là đối phương còn là Lesus! Đừng nói hắn, căn bản không có Thánh kỵ sĩ dám nói “không” đi!
Nói như thế cũng không đúng, ít nhất có Grisia dám là được.
Elmairy đi tới trước cây, nhìn người bù nhìn, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ, nhấc búa lên đập một chút, sau đó quay đầu nhìn Lesus, người sau nhíu mày một cái, nói: “Tiếp tục.”
Elmairy đành phải cầm lấy búa, một cái rồi lại một cái không ngừng gõ xuống, càng gõ lực càng lớn, càng gõ càng nhập tâm, gần như đã quên mình vốn đang làm cái gì…
“… Elmairy!”
Elmairy đột nhiên tỉnh lại, nghi hoặc quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Đã được rồi.” Lesus nhìn Elmairy, có chút hoài nghi hỏi: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Elmairy đầu đầy mờ mịt nói: “Đúng vậy, tôi rất ổn.”
Sau khi nhìn đối phương một chút xác thực không có dị trạng, Lesus dò hỏi: “Có hắc ám thuộc tính hay không?”
“Hoàn toàn không có.”
“Thật sao?” Lesus trầm tư một chút, nhưng hắn vẫn rất để ý sự thất thần vừa rồi của Elmairy, sau khi nhiều lần suy nghĩ rồi hạ quyết định: “Để cẩn thận, tôi nghĩ vẫn là đem búa và người bù nhìn đó cho tiểu Sun knight giám định một chút.”
“Được.”

◊◊◊◊
Gõ gõ cửa phòng của Grisia, Elmairy kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì trong mười lần gõ cửa khoảng chừng có tám lần, Grisia đều sẽ không trả lời cửa nhanh như thế.
Phía sau cửa truyền tới đủ loại âm thanh, tiếng đồ vật rớt xuống lanh lảnh, tiếng xả nước… thỉnh thoảng còn nghe thấy chửi mắng “Khỉ gió, đây nhất định là nguyền rủa” gì đó, nhưng Elmairy đều coi như không có nghe thấy.
Nhớ có lần hắn hỏi thêm mấy câu “Cậu đang làm gì vậy”, liền bị Grisia nhét đống văn kiện cao nửa mét, thật không biết những văn kiện đó rốt cuộc đã tích lũy bao lâu…
Cửa phòng bị mở ra một phát, một thiếu niên tóc vàng đi ra, tươi cười của hắn xán lạn vô cùng, chỉ là đầu tóc và quần áo còn có hơi ẩm ướt nhỏ giọt.
Đang tắm sao? Elmairy cảm thấy có hơi áy náy.
Grisia bắt đầu phương thức dò hỏi trường thiên đại luận kia của hắn: “Anh em Leaf thân ái, không biết là lời nhắc nhở nhỏ nhẹ của thần Ánh Sáng, hay là do anh em bình thường nên giao lưu nhiều hơn, khiến cho cậu tới gõ vang…”
Vì không để cho hắn tiếp tục nói nữa, Elmairy vội vàng lấy ra búa và người bù nhìn, nói: “Lesus bảo tôi đem cái này cho cậu xem thử.”
Grisia cúi đầu nhìn người bù nhìn và búa, tươi cười xán lạn đơ một chút, khó hiểu hỏi: “Ý của anh em Lesus là muốn tôi xem cái gì đây?”
“Xem xem trên đó có hắc ma pháp không.” Elmairy thành thật nói rõ chuyện xảy ra: “Dân chúng báo cáo gần nhà họ có người sử dụng hắc ma pháp nguy hại người khác, cho nên Lesus và tôi đã đến xem thử…”
Grisia sau khi nghe hoàn chỉnh đoạn tự thuật rồi cúi đầu nhìn búa và người bù nhìn, sau đó vẫy vẫy tay với Elmairy, ý bảo hắn tiến vào phòng.
Elmairy có chút nhạ dị, nhưng vẫn theo vào.
“Trong cái này căn bản là không có hắc ma pháp đâu!”
Không ngờ, Grisia vừa đóng cửa phòng liền hạ kết luận, hơn nữa giọng điệu “không hề ưu nhã”, Elmairy cũng không phải rất kinh ngạc, Mười Hai Thánh kỵ sĩ đều biết, mức độ ưu nhã của Grisia sẽ tùy theo sự giảm thiểu của số người xung quanh mà giảm thiểu theo.
“Cậu chắc chứ?” Elmairy có chút không thể xác định, vội vàng miêu tả tình huống lúc đó: “Nhưng bộ dạng người phụ nữ kia đóng đinh người bù nhìn rất dọa người! Hệt như phát điên!”
“Cô ta chỉ là đang giải tỏa tâm tình của mình mà thôi.” Grisia lắc đầu nói: “Nếu đóng đinh người bù nhìn chính là hắc ma pháp, vậy hắc ma pháp cũng không khỏi quá đơn giản rồi đi.”
Elmairy cũng là cho rằng như thế, nhưng hắn lại không hiểu câu nói kia của Grisia: “Vì sao đóng đinh người bù nhìn lại có thể giải tỏa tâm tình?”
Grisia cười một chút, giải thích: “Không phải đóng đinh người bù nhìn, là đóng đinh cái gã khiến cậu nổi giận! Đem người bù nhìn tưởng tượng thành hắn, thậm chí nhét tóc hoặc là móng tay của kẻ thù vào bên trong bù nhìn, sau đó hung hăng mà dùng đinh đóng chết hắn!”
Elmairy trợn lớn mắt, kinh hô: “Như vậy hình như không tốt lắm đi!”
“Có gì không tốt?” Grisia nhún vai nói: “Đóng đinh người bù nhìn chung quy vẫn tốt hơn so với hắn thật sự lấy đao đi giết kẻ thù chứ?”
Huh? Nói như thế trái lại cũng rất có đạo lý! Elmairy nhìn người bù nhìn trên tay, nhớ lại cảm giác lúc mình làm theo chỉ thị của Lesus đóng đinh người bù nhìn… Không! Không được, mình tuyệt đối không thể làm ra hành vi quái đản đó!
“Đúng rồi, Strawberry.” Grisia đột nhiên hô một tiếng.
“Tôi tên là Elmairy… Quên đi, chuyện gì?”
“Giơ hai tay ra.”
Elmairy theo lời vươn tay ra, sau đó trên tay liền bị chất công văn cao nửa mét.

◊◊◊◊
Grisia đang muốn đi tìm Elmairy, những văn kiện kia đã quá thời gian giao nộp quá lâu rồi, lão sư thúc giục không ngừng, hắn đành phải tới xem thử Elmairy rốt cuộc làm xong hay chưa… Mặc dù hẳn là cơ suất chưa làm xong khá cao, những văn kiện kia nhiều đến cao như núi.
Nếu bất đắc dĩ, mình cũng đành phải theo xuống biển làm rồi. Grisia có chút buồn bực, hắn ghét nhất là sửa văn kiện, muốn sửa xong một phần văn kiện, ít nhất phải ghi ba chữ “thần Ánh Sáng” hơn hai mươi lần, cứ như là đang chép phạt!
Hi vọng Strawberry đã làm xong rồi. Grisia vừa đẩy cửa phòng của Elmairy, sau đó bởi vì nhìn thấy cảnh tượng quá chấn kinh mà cứng đờ không nhúc nhích.
Elmairy đang giơ búa, dùng sức đập bù nhìn trên tường, một cái rồi lại một cái, ngoài miệng còn không ngừng chửi: “Đáng ghét! Lần nào cũng đẩy công việc cho ta! Hại ta làm không xong, thường thường đều phải thức đêm, bất luận là yêu cầu gì đều không thể từ chối, đây rốt cuộc là cái thiết định nhảm nhí gì… Grisia?”
Chửi xong một hồi, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy Grisia đứng ở cửa, cả người nhất thời sợ đến hoảng loạn.
“Cậu, cậu đến làm gì?” Sắc mặt của Elmairy tệ đến không thể tệ hơn rồi, thân là Thánh kỵ sĩ, hắn lại có thể làm ra hành động vừa chửi rủa vừa đóng đinh người bù nhìn, hơn nữa còn đã bị người biết!
Có thể sẽ giống như người phụ nữ kia bị hiểu lầm mình đang sử dụng hắc ma pháp hay không? Vậy hắn có thể sẽ bị đổi… Có lẽ không chỉ như thế, có thể còn sẽ bị trói lên cọc thiêu chết!
Nếu nói ra “nhìn thấy cậu ta đóng đinh người bù nhìn”, không biết cái đinh này có đổi lại đóng lên người mình hay không? Grisia đột nhiên cảm giác hết sức không ổn, mặc dù Elmairy bình thường rất dễ bắt nạt, chẳng qua hắn bây giờ lại có loại trực giác mãnh liệt, chính là ngàn vạn lần không được nói ra chuyện Elmairy ở trong phòng đóng đinh người bù nhìn, nếu không mình có lẽ đợi không được cái ngày chính thức kế nhiệm Sun knight rồi.
“Nhìn, nhìn thấy… nhìn thấy căn phòng của anh em Elmairy đúng là thật sạch sẽ!”
Elmairy sửng sốt. Grisia không định đi vạch trần mình sao… hơn nữa cậu ta vừa mới gọi mình là gì? Đã bao lâu không nghe thấy cậu ta gọi tên của mình rồi?
Grisia vội vàng nói: “Tôi chỉ là muốn tới lấy công văn mà thôi, cái gì cũng không thấy, hơn nữa tôi có thể thề sau khi rời khỏi đây, tuyệt đối không nhớ bất cứ chuyện gì!”
Thấy hắn hình như thật sự không định vạch trần mình, Elmairy lúc này mới dè dặt giải thích: “Tôi, tôi chỉ là muốn thử thử xem thế này có phải thật sự có thể giải tỏa tâm tình hay không, phát hiện còn rất hữu dụng, cho nên, cho nên đã…”
“Ahem!” Grisia dùng sức ahem một tiếng nói: “Tôi chỉ là tới lấy công văn, cái gì cũng không nhìn thấy, cho nên cậu cũng không cần giải thích, chỉ cần nói cho tôi công văn đã sửa xong chưa?”
Elmairy gật gật đầu, đi tới cạnh bàn cầm lấy một xấp văn kiện dày, sau đó đi tới bên cửa, lúc vươn tay muốn đưa cho Grisia, đột nhiên khựng lại.
Đúng lúc Grisia đang suy nghĩ có nên đoạt lấy công văn rồi bỏ chạy ngay hay không, Elmairy lên tiếng hỏi: “Grisia, có thể cho tôi một sợi tóc vàng của cậu không?”
“…Được.”
Nhổ xuống một sợi tóc, một tay giao tóc một tay nhận công văn, Grisia vừa đóng cửa phòng vừa tự lẩm nhẩm thôi miên mình: “Ta căn bản là gieo gió gặt bão, tự nhiên đi dạy Strawberry đóng đinh người bù nhìn, còn nói cho cậu ta có thể bỏ tóc và móng tay… Không không không! Ta không biết Strawberry sẽ đóng đinh bù nhìn, không nhớ, không nhớ ngàn vạn lần không được nhớ… Lát nữa đi theo lão sư uống rượu uống đến say ngã, coi như mình đang nằm mơ là được! Đúng! Cứ thế mà làm!”
Nghe thấy những lẩm nhẩm này, Elmairy bật cười, mặc dù tay phải còn cầm búa, nhưng hắn lại không muốn đóng đinh người bù nhìn chút nào.
Dứt khoát cầm lấy người bù nhìn trên tường, nhét tóc vàng vào, sau đó Elmairy cười nói:
“Sau này thì phiền mi để cho ta giải tỏa tức giận nhé! Người bù nhìn thân ái… còn có Grisia.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.