Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 13: Vô địch – chap 2




Khi lần nữa mở mắt, Aidrizzt cho rằng mình chắc chắn sẽ ở nơi như địa lao gì đó. Dù sao, hắn là một hắc ám tinh linh, mà ở trước khi cuối cùng cũng gắng sức không nổi mà bất tỉnh, bên cạnh có một loài người.
Loài người luôn luôn coi hắc ám tinh linh là chủng tộc tà ác, vừa thấy hắc ám tinh linh, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhất định sẽ giết cho nhanh.
Càng đáng buồn chính là, loài người đúng. Hắc ám tinh linh đích xác là một chủng tộc vô cùng tà ác. Không người nào càng hiểu rõ chuyện này hơn Aidrizzt.
Tại sao mình không giống những hắc ám tinh linh khác, coi tà ác như là chuyện đương nhiên đây? Nếu là như vậy, nhất định có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều đi?Aidrizzt có chút nhụt chí mà nghĩ như thế.
Nhưng hắn lại cũng biết, nếu như có thể dễ dàng tà ác ngay được như thế, hắn cũng sẽ không trở thành kẻ phản bội, bị chủng tộc của mình truy nã, đành phải một đường từ lòng đất chạy trốn lên trên mặt đất, nhưng lại vẫn không thể nào thoát được truy sát của người trong tộc.
Chẳng lẽ hắn thật sự cả đời cứ bị đuổi giết, không được chủng tộc khác thấu hiểu, cuộc sống chỉ có thể một mình lẻ loi chạy trốn?
Aidrizzt tự trách tự móc một hồi…
“Quần áo rất sạch sẽ, nhưng ngươi cũng quá gầy, có hơi chật.”
Hắn sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cảnh vật rừng rậm xung quanh… còn có một tên loài người, tên loài người này còn mặc quần áo nguyên vẹn còn thừa lại không nhiều của mình.
Mình không phải ở trong lao?
Loài người ngồi xuống, còn thuận tay ném cho Aidrizzt một túi đồ vật, người sau mở ra nhìn, phát hiện đó là một ít lương khô.
“Quần áo xin trả cho ta… Ta không còn mấy bộ nữa.” Suy nghĩ của Aidrizzt có chút rối ren, hắn không rõ loài người này muốn làm cái gì, nhưng hắn vẫn còn rõ chuyện ưu tiên nhất.
Hắn cũng không phải hẹp hòi, tiếc rẻ mấy bộ quần áo, chỉ là sau này còn phải trải qua cuộc sống rất dài. Mặc dù hắn cũng không thiếu kỹ năng kiếm tiền, vừa có thể săn thú cũng có thể làm lính đánh thuê, ma pháp sư luôn luôn là nghề nghiệp có năng lực mưu sinh không tệ. Nhưng, hắn là một hắc ám tinh linh, mặc kệ làm chuyện gì, một khi bị loài người nhìn thấy, tuyệt đối không tránh được vận mệnh bị đuổi giết.
Cho dù hắn muốn vào thành trấn mua vài bộ quần áo, cũng là chuyện làm không được.
Loài người nhướn mày, không hề có một chút ý định trả lại quần áo cho hắn, chỉ là nói: “Ta là Neo.”
Aidrizzt trả lời theo phản xạ: “Ta là Aidrizzt.”
Sau khi nói xong, hắn nhìn quần áo trên người Neo, không biết mình có nên mở miệng đòi quần áo lần nữa hay không.
Lúc này, Neo cáu kỉnh nói: “Chẳng qua chỉ là bộ quần áo mà thôi, cùng lắm thì của ta đưa cho ngươi, giặt một cái là có thể mặc rồi, còn so với của ngươi cao cấp hơn nhiều! Bây giờ ngươi trước ăn cái gì đi, ngươi căn bản là đói bụng cộng với mệt mỏi quá độ, cho nên mới ngất đi.”
Aidrizzt suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy bây giờ thật sự không cần thiết phải dây dưa trên quần áo, cho nên cứ dứt khoát mà bắt đầu ăn, lương khô vừa vào miệng, hắn mới thật sự cảm giác thấy mình đói bụng… Nhóm người trong tộc này đuổi giết hắn đã ba ngày, khiến cho hắn ba ngày qua căn bản không có thời gian để đi săn.
Neo rất thú vị nhìn Aidrizzt ăn, người sau cũng đang nhìn Neo, cũng dùng ánh mắt hết sức cảm thấy hứng thú như vậy.
Tầm mắt hai người đối nhau, chẳng qua, đều không có chuyển đi, Neo vẫn ngang nhiên mà quan sát đối phương, Aidrizzt thì cười lịch sự, sau đó tiếp tục ăn lương khô.
Tóc bạc, da đen cộng thêm mắt đỏ, cho dù mặc áo trùm, kéo lên mũ, cũng khó che đậy đặc trưng chủng tộc của hắc ám tinh linh, Aidrizzt hẳn là rất khó sinh tồn ở trên lục địa mới đúng, dù sao, danh tiếng xấu của hắc ám tinh linh thế nhưng là nổi tiếng gần xa.
Neo hứng trí bừng bừng suy đoán nguyên nhân tại sao hắc ám tinh linh từ bỏ lòng đất, chạy lên bề mặt đất. Là đào phạm? Hay có phải là không sợ? Hm… Nhìn tình huống đánh nhau vừa rồi, tính khả năng của đào phạm khá lớn.
Aidrizzt lúc này cũng đang quan sát Neo, hắn không thể chuẩn xác phán đoán tuổi tác của loài người, chỉ có thể từ tóc vàng mắt lam, làn da không có bao nhiêu nếp nhăn của người sau, để suy đoán tuổi của người này hẳn là không lớn.
Mặc dù hắn đoán tuổi của Neo không lớn, nhưng lại cũng cảm thấy Neo cho người khác một loại cảm giác rất lão luyện, cho dù là tư thái gọn gàng, hay là ánh mắt sắc bén, đều đang biểu hiện ra hắn là một người không được khinh thường.
Trừ cái đó ra, Neo còn có một loại tư thái ưu nhã như quý tộc, loại ưu nhã này tự nhiên như thể bẩm sinh mà ra, khiến cho hắc ám tinh linh sâu xa hoài nghi đối phương có phải là một quý tộc địa vị khá cao.
Nhưng mặc kệ Neo rốt cuộc là ai, hắn cũng không sợ mình. Aidrizzt rất rõ ràng mà phát giác ra sự thực này. Điều này làm cho hắn có chút hí hửng, cho dù tiếp theo Neo muốn làm sao, ít nhất, mình có thể cùng hắn nói chuyện… Trời mới biết, hắn rốt cuộc đã bao lâu không cùng một cái sinh vật khác nói chuyện vui vẻ rồi?
Sau khi gặm hai ba cái gặm xong lương khô, Aidrizzt không thể chờ được mở miệng: “Xin chào, Neo.”
Neo nhướn mày, có chút cười đùa nói giống như đối phương: “Xin chào, Aidrizzt.”
Chào hỏi xong, Aidrizzt có phần không tiếp tục được đề tài, nhưng đột nhiên mắt thoáng liếc qua, nhìn thấy kiếm của Neo, hắn thốt ra: “Ngươi là chiến sĩ sao?”
“Kỵ sĩ.” Neo giơ tay lên, ở trên bàn tay tụ tập một đoàn Thánh quang nho nhỏ, bổ sung: “Thánh kỵ sĩ.”
“Thánh kỵ sĩ?” Aidrizzt lần này thật sự bắt đầu tò mò.
Thánh kỵ sĩ đối với hắc ám tinh linh mà nói, là nghề nghiệp chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ở trong tộc nhân thiên hướng hắc ám thuộc tính của hắn, không người nào có năng lực có thể làm loại nghề nghiệp thuần túy ánh sáng này.
“Ngươi là ma pháp sư đúng chứ?” Neo cũng thực sự không thể nhẫn nại nữa, lập tức đưa ra nghi vấn: “Ngươi vừa rồi rốt cuộc là đem ám nhận giấu ở đâu?”
“Ám nhận? Ý ngươi là %&@#? Ở trong ngôn ngữ loài người, nói được gọi là ám nhận sao?” Aidrizzt nói một chuỗi ngôn ngữ hắc ám tinh linh, sau đó cười, hắn vươn tay gõ gõ trên mặt đất, nói: “Giấu ở dưới nền đất.”
Neo chợt hiểu ra, nhưng sau đó lại khó hiểu hỏi: “Chiến sĩ còn có khả năng là bị ám nhận dưới lòng đất chui ra chém chết, nhưng cung thủ là bị chém eo, tuyệt đối không thể là bị ám nhận dưới lòng đất chui ra chém chết, góc độ căn bản không đúng!”
Aidrizzt cười nói: “Nơi này là rừng cây đấy! Neo. Ngoại trừ đất đai, cái gì nhiều nhất đây?”
“Ngươi đem ám nhận giấu ở trong cây… có bản lĩnh.” Neo mặc dù không phải rất hiểu rõ ma pháp, nhưng dưới tình huống ma pháp của học sinh nhà mình lợi hại hơn so với kiếm thuật, hắn cũng không thể không biết nhiều thường thức.
Giấu ám nhận ở dưới đất và trong cây. Nghe lên mặc dù đơn giản, nhưng ma pháp là thứ rất không ổn định, muốn thao túng được tinh chuẩn như thế, hơn nữa còn không bị kẻ địch phát hiện, hình như không phải là chuyện dễ dàng.
Nếu không, cái lão Giáo Hoàng kia cũng sẽ không ở lúc Grisia dùng phong nhận quạt gió, lộ ra biểu tình trợn mắt há hốc mồm kinh điển như thế.
“Ngươi cho rằng ma pháp sư ở lúc nóng nực muốn chết, sẽ không muốn mát mẻ một chút sao? Vấn đề là, nếu một khi khống chế không tốt, đừng nói quạt gió, có lẽ ngay cả đầu cũng sẽ quạt xuống! Ai sẽ vì một chút mát mẻ mà đi mạo hiểm tính mạng hả!”
Nhưng Grisia sớm đã quạt mấy năm, đầu cũng vẫn chưa từng rớt xuống, bắt đầu từ khi đó, Neo đã rõ học sinh của mình tuyệt đối là một ma pháp sư tài ba!
Bi ai chính là, hắn là một Thánh kỵ sĩ.
Aidrizzt cẩn thận mà quan sát, đây có thể nói là loài người đầu tiên cùng mình nói chuyện, phát giác Neo đang trầm tư, còn lộ ra biểu tình hắn không thể nào giải thích, đó là một loại thần sắc như thể nhìn thấy thứ kỳ dị… Hắn không nhịn được hỏi: “Biểu tình của ngươi có chút cổ quái, cái này là vì sao đây?”
“Ta đang thương tiếc học sinh của ta.”
Aidrizzt “A” một tiếng, dùng vẻ mặt hết sức có lỗi nói: “Thật sự xin lỗi, ta không biết là loại chuyện này. Học sinh của ngươi… Tuổi chắc không lớn đi? Vậy thật là rất đáng tiếc.”
Neo nhún vai nói: “Nói nhỏ cũng không nhỏ nữa, cũng hai mươi tuổi rồi.”
“Hai mươi? Vậy ngươi mấy tuổi rồi?” Aidrizzt ngẩn người. Hắn nhớ loài người nhiều nhất cũng chỉ có thể sống khoảng chừng một trăm tuổi, nếu như học sinh hai mươi tuổi, lão sư ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi rồi đi?
Neo lộ ra nụ cười sáng chói, trả lời: “Ba mươi.”
Mặc dù cảm giác có chút kỳ quái, nhưng Aidrizzt đối với loài người có thể nói là không chút hiểu rõ, mọi tri thức đều đến từ trong sách, cho nên hắn cũng không cảm thấy thầy trò chỉ kém mười tuổi là chuyện rất kỳ quái.
“Lấy loài người mà nói, hai mươi tuổi không tính là trẻ con, chẳng qua ở cái tuổi này mà đã qua đời rồi, cũng thật sự quá sớm một chút, khiến cho người cảm giác vô cùng đáng tiếc.”
“… Ai qua đời?” Neo sửng sốt.
Nghe vậy, Aidrizzt cũng sửng sốt theo, có chút không quá chắc chắn nói: “Học sinh của ngươi?”
Neo ngớ ra, sau đó đột nhiên bật cười, càng cười càng lớn tiếng, đến cuối cùng gần như là ôm bụng cười điên cuồng, cười đến gần như nói không thành lời: “G-Grisia nó… nó còn sống rất tốt, lấy, lấy năng lực Thánh quang của nó, chết ai cũng có thể, nhưng không thể chết, chết nó!”
“Nhưng ngươi không phải đang thương tiếc nó sao?” Aidrizzt cảm giác có chút không hiểu ra làm sao.
Neo vừa cười lớn vừa nói: “Ta… ta là đang thương tiếc nghề nghiệp của nó!”
“Nghề nghiệp?” Aidrizzt càng cảm thấy lẫn lộn, nghề nghiệp cái chuyện này có cái gì để thương tiếc đây?
Vừa nghĩ đến nghề nghiệp của học sinh mình, Neo cũng ngừng tiếng cười, cái bi kịch này thật sự khiến cho hắn muốn cười cũng cười không nổi, hắn có chút phiền muộn nói: “Học sinh của ta là một ma pháp sư thiên tài.”
Thì sao đây? Cái này không phải rất tốt à? Aidrizzt lại càng không hiểu rồi, thấy thế, Neo vỗ vỗ kiếm của mình để nhắc nhở tên hắc ám tinh linh này.
Aidrizzt sửng sốt, lúc này mới nhớ tới, Neo là một Thánh kỵ sĩ, học sinh của Thánh kỵ sĩ là một ma pháp sư thiên tài?
“Đây… thật đáng thương tiếc.”
Lời tuy nói như thế, Aidrizzt lại có một cảm giác buồn cười, tại sao Thánh kỵ sĩ lại dưỡng ra ma pháp sư đây?
“Ngươi cười cái gì?” Neo đảo mắt khinh khỉnh khó chịu nói: “Thời gian cũng không sớm nữa, mau chóng đem lương khô trên tay ngươi ăn đi, chúng ta tìm một cái trấn rồi đi đăng ký đội ngũ thôi.”
“Đội ngũ?” Aidrizzt hoàn toàn không hiểu.
“Đúng thế!” Neo thản nhiên nói: “Đội ngũ của hắc ám tinh linh và loài người… gọi là hắc nhân đội! Thế nào?”
Thật khó nghe! Aidrizzt theo phản xạ suy nghĩ, nhưng sau đó lại ngây ngẩn… Hắn vừa rồi nghe thấy cái gì?
Một loài người mở miệng mời mình trở thành đồng đội của hắn? Hắn trầm mặc một hồi lâu, trong lòng mặc dù có chút mừng rỡ, nhưng phần nhiều lại là hoài nghi.
“Tại sao tìm ta? Ta là một hắc ám tinh linh.”
Chính bởi vì là hắc ám tinh linh, thật sự rất thú vị rồi mà! Neo nhún vai nói: “Coi như ngươi gặp may đi! Ta vốn không muốn tìm đồng bạn, nhưng đành phải vậy, lúc ta ra ngoài đã quên mang theo hành lý! Cho nên phải tìm cái đồng bạn có hành lý rồi.”
Tìm hành lý không phải càng đơn giản sao? Aidrizzt mặc dù rất muốn phản bác, nhưng hắn lại không dám nhắc nhở Neo, rất sợ đánh thức hắn, hắn sẽ thật sự đi tìm hành lý, mà không phải tìm đồng bạn có hành lý nữa.
Đối với một hắc ám tinh linh trốn khỏi chủng tộc của mình, lưu vong đến trên bề mặt đất mà nói, có thể có người cùng hắn trò chuyện thật sự đã đủ trân quý rồi. Cho nên, hắn làm sao cũng không thể bỏ qua cái đồng bạn này, cho dù đồng bạn này thật sự có rắp tâm khác, chỉ cần hắn không thực sự làm hại mình, Aidrizzt sợ rằng cũng sẽ mắt nhắm mắt mở.
Cuối cùng, hắn vẫn chấp nhận, mang theo chút mừng rỡ nói: “Như vậy, xin chỉ giáo nhiều rồi, Neo.”
Neo nhướn mày, trả lời: “Xin chỉ giáo nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.