Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 1:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Grisia! Ngươi trốn không thoát đâu, tuyệt đối…
Ta giật mình tỉnh lại.
Ta đột ngột mở mắt, chẳng qua, vừa mở mắt liền cảm thấy có điểm không đúng, nhưng lại không thể nói rốt cuộc chỗ nào không đúng…
Bình thường mà nói, sau khi mở mắt, trước mắt nên là một vùng bóng tối sao?
Vậy cùng với không mở ra căn bản đâu có gì khác biệt mà! Nếu không khác biệt, tại sao phải mở mắt đây? Hay là, ta, ta không nhìn thấy đồ vật?
Không đúng! Ta “nhìn” thấy được, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng rồi, cứ giống như xung quanh ban đầu là cái vải thưa rất dày, mà bây giờ có người đem từng lớp vải lột ra, bóng tối dần dần rút đi, mà cảnh tượng thì càng ngày càng rõ có thể thấy được.
Ta “nhìn thấy” mình đang nằm ở trên một cái giường, mộc thuộc tính của giường rất nặng, chắc hẳn là làm từ gỗ. Trên người ta còn đắp cái chăn bông rất dày, cạnh giường có cái ghế, nơi xa hơn nữa có đặt cái bàn, chung quanh cái bàn có bốn cái ghế, trên bàn có một chút thủy thuộc tính… là một bình nước.
Ta thậm chí biết nước trong bình chỉ có chứa một nửa bình.
Nhưng là, ta hoàn toàn không có quay đầu dùng hai mắt đang mở “nhìn” những thứ kia, cảnh tượng đã tự động xuất hiện ở trong đầu ta rồi, ta thử nhắm mắt lại, vừa lại mở mắt… cảnh tượng trong đầu hoàn toàn không có thay đổi!
Cho nên, mắt cái thứ này rốt cuộc là để dùng làm gì? Không phải dùng để “nhìn” sao? Mà “nhìn” cái chữ này rốt cuộc nghĩa là… Ta càng ngày càng không biết rồi,như bây giờ coi như là nhìn sao? Hình như là phải vừa lại hình như không phải.
Vẫn là cảm thấy có chuyện gì không đúng lắm, chuyện gì đó càng quan trọng hơn so với dùng mắt nhìn hay không nhìn cái gì… có người tới!
Ta quay đầu nhìn hướng cửa, rồi lại đột nhiên ngây ngẩn cả người, quay đầu để làm chi? Ta căn bản không cần quay đầu, cũng có thể nhìn thấy cửa đấy thôi!
Mặc dù cảm thấy cái thứ gọi là mắt này thật sự rất kỳ quái, chẳng qua, ta vẫn lập tức gạt nó sang một bên, sau đó đem lực chú ý phóng tại trên thân người tới, phong thuộc tính trên thân người này đặc biệt cao, nhưng lại không tới mức của ma pháp sư… Hm! Chắc hẳn là nghề nghiệp đạo tặc hay là cung tiễn thủ thuộc loại hình nhanh nhẹn gì đó, nhìn bộ dạng của anh ta… Oh, nhầm rồi, là “cô ta” mới đúng.
Hơn nữa còn là một “cô nàng” vóc người vô cùng tốt, cho dù ta thực tại không biết cô ta có xinh đẹp hay không, chẳng qua vóc dáng cùng xinh đẹp không liên quan, chỉ cần bộ ngực lớn, vòng eo nhỏ cùng với chân dài, ba điểm này đã đủ để cấu thành cái từ “vóc người tốt” này rồi.
“Ah! Cậu tỉnh rồi à?” Cô nàng vừa tiến đến liền kinh ngạc hô lên.
Nghe giọng nói này, hẳn là một cô gái tuổi còn rất trẻ, mới vừa tỉnh lại liền gặp một cô gái vóc người tốt tuổi lại còn trẻ rồi, điều này thật sự khiến cho người nhảy nhót.
“Tôi… phải, tôi tỉnh rồi.” Ta ngọ ngoạy bò thân lên, sau đó gật đầu với cô ta.
Cô ta vội vàng đi tới, nói: “Đừng đứng lên à! Cậu bị thương rất nặng… Eh! Nhưng hình như cũng gần như lành rồi, thật sự là khó tin! Yuna rõ ràng nói, thương thế của cậu phải là nằm hơn một tháng, mới có thể xuống giường đi lại, kết quả mới ba ngày, thương thế của cậu gần như lành hết rồi, thiếu chút nữa làm cho Yuna tưởng cậu là sinh vật undead rồi đấy!”
“Yuna?” Ta có chút hoang mang hỏi.
Cô gái đem thứ trên tay bỏ lên bàn, sau đó rót một ly nước, vừa đi tới giường, vừa giải thích: “Oh, Yuna là tế ti trong đội bọn tôi, cô ấy cùng Igor đang trên đường mua đồ rồi, Igor là chiến sĩ của bọn tôi. Bọn tôi còn có một druid, tên là Woodrow, tiếp đó tôi là Sybelle, là một cung tiễn thủ, Nào! Đến đây, cậu khát rồi đi? Uống chút nước nhé.”
Nghe cô ta vừa nói như vậy, ta quả thật cảm giác cổ họng và miệng khô gần chết, vội vàng nhận lấy nước, sau khi nói câu “cảm ơn”, liền ừng ực ừng ực mà uống.
Sybelle mang theo giọng tò mò hỏi: “Còn cậu? Cậu tên là gì?”
Ta một hơi uống sạch cả ly nước, sau khi giải khát xong, mới thật sự đem câu hỏi của Sybelle vào lỗ tai.
“Tôi tên là gì…”
“Huh?”
Sybelle lại tiến gần một chút, ta bây giờ có thể “nhìn” rõ dung mạo của cô nàng rồi, mắt của cô dài mảnh, ngũ quan sắc nét, môi hình như khá dày, mặc dù ta vẫn như cũ không biết cô nàng rốt cuộc xinh đẹp hay không xinh đẹp, nhưng, chỉ bằng bộ ngực đầy đặn sắp chạm lên ngực ta của cô nàng, ta liền thừa nhận cô nàng là một mỹ nữ.
“Cậu rốt cuộc có muốn hay không nói tên của cậu vậy?” Sybelle dùng giọng nghi hoặc hỏi.
Ta đột nhiên hồi thần, vội vàng trả lời: “Tôi tên là, tên là…”
Trả lời đến một nửa, ta lại trầm mặc xuống.
Tốt lắm, ta bây giờ rốt cục đã phát hiện chỗ nào không đúng rồi…
Ta là ai?

♦♦♦♦
Trước mặt ta ngồi bốn người, từ trái sang phải lần lượt là một chiến sĩ cường tráng giống như một ngọn núi – Igor, một druid gầy như cây trúc – Woodrow, tế ti vóc người không tốt – Yuna cùng với cung tiễn thủ vóc người rất tốt – Sybelle, nghe nói còn có một đạo tặc tên là Archie chưa về đội.
Bằng vào nghề nghiệp để phán đoán, đây là một tổ hợp đội ngũ rất không tệ… Trong đầu ta tự động nhảy ra cái phán đoán này. Xem ra mặc dù ta mất trí nhớ rồi, chẳng qua những kiến thức thông thường dường như không có mất à!
“Cậu mất trí nhớ rồi? Rất khó có thể tin.” Woodrow lẩm bẩm xong, sau đó tự mình rơi vào trầm tư.
“Đúng vậy! Thật sự là khó tin.” Sybelle lập tức xen vào nói: “Lúc cậu ta bị thương nặng, tôi đã cảm thấy khó tin rồi! Đó làm sao có thể chứ?”
Yuna gật đầu.
“Không sai, không sai.” Igor dùng giọng nói hoàn toàn đồng ý phụ họa.
“Xin, xin hỏi một chút.” Ta có chút không rõ lắm, đành mở miệng hỏi: “Tại sao tôi bị thương lại rất khó tin? Là người đều sẽ bị thương mà… Ơ? Không sai chứ?”
Ta không có chút không dám khẳng định rồi, một người ngay cả tên mình cũng không nhớ, “thường thức” trong đầu suy cho cùng thật rất khó nói chính xác hay không chính xác.
Mà bốn người trước mặt đồng loạt quay đầu nhìn ta, tất cả đồng thanh nói: “Khó tin là bởi vì cậu rất mạnh!”
“Tôi rất mạnh?” Ta theo phản xạ hỏi: “Tôi là chiến sĩ sao?”
“Không, cậu là tế ti.” Yuna lại một hơi bác bỏ suy đoán của ta.
Tế ti?
Ta là một tế ti, nhưng bản thân lại rất mạnh? Vậy tại sao thường thức của ta lại nói cho ta biết, cái nghề nghiệp tế ti này được biết là rất yếu đuối? Xem ra, thường thức của ta quả nhiên không có thể tin lắm.
Yuna như nghĩ tới cái gì đó nói: “Cũng không phải cậu rất mạnh, cậu đích xác là một tế ti rất mạnh không sai, nhưng người chúng ta nói rất mạnh thật ra là đồng bạn của cậu.”
Đồng bạn của ta… Ta nghi hoặc hỏi: “Không phải là các người sao?”
Sybelle đảo mắt rồi nói: “Nếu như chúng tôi là đồng bạn của cậu, vậy tôi hỏi tên cậu làm gì hả?”
Nói như vậy cũng đúng.
Ta thuận tay sờ tóc trước ngực, vô cùng nghi hoặc hỏi: “Các người biết tôi là tế ti, cũng biết đồng bạn của tôi rất mạnh, lại không biết tên của tôi? Các người rốt cuộc có biết tôi hay không?”
Nghe vậy, sau khi bốn người quay mặt nhìn nhau vài lần, Woodrow rốt cục từ trong trầm tư tỉnh lại mở miệng nói: “Chúng tôi không biết cậu, chỉ là từng được cậu và đồng bạn của cậu cứu, có gặp qua một lần, lúc đó từng thấy cậu thi triển năng lực Thánh quang, cho nên biết cậu là tế ti, cũng thấy đồng bạn của cậu ra tay, đội ngũ của cậu mặc dù chỉ có ba người, nhưng phi thường mạnh mẽ.”
Đồng bạn sao? Ta chẳng hề kinh ngạc khi nghe được mình có đồng bạn, trên thực tế, khi nghe tới cái từ “đồng bạn” này, trong đầu ta liền tự nhiên hiện ra vài cái bóng người, số bóng người thậm chí so với số lượng Woodrow nói còn muốn nhiều hơn. Cho nên, mặc dù vẫn không nhớ nổi dáng dấp chính thức, nhưng ta tuyệt đối có đồng bạn, hơn nữa không ít.
Sau khi biết điểm ấy, ta yên tâm hơn nhiều, chỉ là không nhịn được tò mò hỏi: “Đồng bạn của tôi là người thế nào?”
“Là một Thánh kỵ sĩ, còn có, còn có…”
Woodrow ngừng nói, ta để ý thấy hắn cau mày… Cái này tỏ vẻ hắn rất “do dự” đi. Tại sao phải do dự đây? Chẳng lẽ thân phận đồng bạn kia của ta làm cho người khác khó mở miệng như vậy sao?
Woodrow đột nhiên tới gần ta, thấp giọng nói: “Hắn là một hắc ám tinh linh.”
“Hắc ám tinh linh?” Ta có điểm không rõ. Nếu như thường thức của ta không sai, hắc ám tinh linh hình như là một loại chủng tộc da đen tóc trắng, hơn nữa thanh danh không tốt lắm, nhưng chi tiết hơn thì không nhớ rồi.
Lúc này, Yuna vội vàng nói: “Có lẽ là cậu cùng Thánh kỵ sĩ đó bắt được tên hắc ám tinh linh kia cũng không chừng.”
“Đúng, đúng!” Igor cũng phụ họa theo: “Thánh kỵ sĩ và tế ti không lý nào đi cùng một chỗ với hắc ám tinh linh, đó thế nhưng là sinh vật của hắc ám! Tất cả mọi người đều biết, người của Thần Điện Ánh Sáng hận nhất là hắc ám sinh vật.”
“Thần Điện Ánh Sáng? Tôi là người của Thần Điện Ánh Sáng sao?”
Ta lẩm nhẩm cái từ này, “Thần Điện Ánh Sáng”, càng đọc lại càng cảm thấy rất có khả năng, bởi vì Thần Điện Ánh Sáng và Thánh kỵ sĩ hai từ này nghe lên cũng vô cùng quen tai.
Yuna gật đầu giải thích: “Năng lực Thánh quang của cậu rất mạnh, chỉ có tế ti của Thần Ánh Sáng mới có được Thánh quang như thế, cho nên cậu sẽ không là tế ti của Thần Điện khác, chỉ có khả năng là tế ti thần Ánh Sáng, chỉ là không biết tại sao cậu lại ở chỗ này.”
“Ở chỗ này?” Ta có điểm mờ mịt hỏi: “Ở đây là đâu?”
Sybelle xen vào nói: “Đây là vương quốc Kissinger, đã là lãnh địa của Hỗn Độn Thần Điện rồi! Vong Hưởng quốc chỗ của Thần Điện Ánh Sáng cách nơi này thế nhưng khá xa, phải đi vể phía bắc năm ngày, mới có thể bước vào biên giới của Vong Hưởng quốc đây!”
Ta cái hiểu cái không gật đầu, “Kissinger” nghe lên rất xa lạ, cho nên ta hẳn là không phải người ở đây đi? “Hỗn Độn Thần Điện” nghe lên cũng không quen thuộc lắm, vẫn là Thần Điện Ánh Sáng nghe lên lọt tai hơn một chút.
Ta nhìn phía Yuna hỏi: “Vậy Yuna cô chính là tế ti của Hỗn Độn Thần Điện rồi?”
“Đương nhiên không phải, tôi là Chiến Thần tế ti.” Yuna có chút cáu kỉnh nói: “Nếu như tôi là Hỗn Độn tế ti, vậy lúc đầu đã không cần cứu cậu.”
Đây nghĩa là sao?
Ta trầm mặc xuống, nhưng lại không muốn mở miệng hỏi lần nữa, cho dù Yuna trả lời, vấn đề của ta sẽ chỉ càng ngày càng nhiều mà thôi, càng huống chi, thật ra ta căn bản không quan tâm Yuna là tế ti gì, chuyện bây giờ ta muốn biết nhất, chính là mình rốt cuộc là ai?
Dù chỉ là cái tên cũng được à!
Grisia, ngươi trốn không thoát đâu, tuyệt đối…
Ta đột nhiên ngây ngẩn cả người, lúc vừa mới giật mình tỉnh lại đó, ta đích xác nghe được câu này, “Grisia” mở đầu của câu này nghe lên như là một cái tên…Đây là tên ta sao?
Lúc này, Yuna mang giọng xin lỗi nói: “Xin lỗi, tôi quên cậu đã không nhớ được rồi, tôi không nên dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu.”
“Không sao.”
Nghe thấy Yuna nói, ta mới hồi thần lại, nhìn mọi người nói: “Nếu tôi có đồng bạn, như vậy không việc gì nữa, dù sao, bọn họ chung quy sẽ đến tìm tôi chăng?”
Bốn người nhìn nhau vài lần, Yuna lại càng xin lỗi nói: “Tôi nghĩ sẽ không đâu, cũng đã qua mười ngày, nhưng căn bản không có người nào đang tìm cậu.”
“Mười ngày?” Ta ngẩn người, rồi nhìn về phía cung tiễn thủ hỏi: “Sybelle, cô không phải nói thương thế của tôi trong vòng ba ngày đã khỏi hẳn rồi mà?”
“Đúng thế!” Sybelle nhún vai rồi nói: “Nhưng sau khi thương thế của cậu khỏi, lại đã ngủ hết bảy ngày! Bọn tôi đang không biết nên làm sao đây! Cậu vẫn không tỉnh dậy, vừa lại không thể bỏ mặc cậu, nhưng phần lớn tiền của bọn tôi đều tốn bởi phí thuốc men của cậu rồi, nếu còn không đi làm nhiệm vụ, thật sự là không xong…”
“Sybelle!” Yuna vội vàng ngăn cản cô ta tiếp tục nói.
Sybelle cũng không chịu dừng, giọng kích động la lại: “Không nói không được mà! Nói rõ cho hắn tình huống của chúng ta, để hắn hỗ trợ làm một chút nhiệm vụ chứ! Nếu không cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thực sự phải ăn không khí rồi!”
“Sybelle!”
Woodrow quát khẽ một tiếng, mang theo giọng trách cứ, cái này mới thực sự làm cho Sybelle ngừng lại. Sau đó, hắn nhìn ta, mang theo áy náy nói: “Hi vọng cậu đừng để ý những lời của Sybelle, chúng tôi cứu cậu là điều tuyệt đối phải làm, lúc đầu nếu như không có cậu cùng đồng bạn của cậu, nhóm người chúng tôi có thể sớm đã biến thành xương khô trong sơn động rồi.”
“Không sai, cho nên ngàn vạn lần đừng để ý lời của Sybelle, cô ấy chỉ là thuận miệng nói vậy mà thôi.”
Yuna vừa nói, còn vừa dùng ánh mắt cảnh cáo Sybelle, người sau thì không quá cam lòng cúi đầu xuống.
“Grisia.”
“Cái gì?” Bốn người đều sửng sốt.
Ta bắt đầu nói rõ: “Các người có thể gọi tôi là Grisia, tôi nghĩ đây hẳn là tên của tôi… có lẽ là vậy đi!”
Mọi người gật đầu, Sybelle lại càng lẩm bẩm đọc tên của ta, sau đó nhỏ giọng phàn nàn tên này thật khó đọc.
Tiếp đến, ta tiếp tục nói: “Nếu các người đã nói, tôi từng cứu các người, vậy bây giờ các người cũng đã cứu tôi, cho nên chúng ta coi như là huề nhau, không ai nợ ai rồi.”
Ta nói tới đây, tất cả mọi người gật đầu, Igor hô to một tiếng: “Được! Grisia, cậu thật thẳng thắn.”
Ta cười cười, nói tiếp: “Về phần giúp đỡ làm nhiệm vụ mà mọi người đề xuất, tôi không phản đối, nhưng tôi muốn chia tiền thưởng hoàn thành nhiệm vụ, nếu chỉ thi triển trung cấp trì dũ thuật, vậy chia một phần tiền thưởng cho tôi là được, cao cấp trì dũ thuật sẽ là hai phần, nếu như còn cần thi triển thần thuật, vậy cứ tăng thêm một phần, cũng chính là ba phần.”
“…”
Sybelle không nhịn được la lên: “Cậu thật sự là tế ti thần Ánh Sáng sao? Tôi nghe nói bọn họ rất vị tha mà.”
Ta nhún vai nói: “Ai biết được? Tôi bây giờ đang mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ được, biết đâu vốn là Hỗn Độn tế ti cũng không chừng, hơn nữa, cô đã nhắc cho tôi, tôi bây giờ đang ở trong tình trạng mất trí nhớ lại không tìm được đồng bạn, cho nên phải tự mình kiếm tiền ăn cơm rồi. Nếu đã kiếm được tiền, kiếm nhiều hơn vẫn tốt hơn so với kiếm ít hơn chứ?”
Nghe vậy, ba người trong đội ngũ lập tức cùng nhau trừng về phía cung tiễn thủ của bọn họ, mà vẻ mặt của Sybelle thay đổi… Hmm, là khóc không ra nước mắt.
Sau khi bị trừng, Sybelle dùng giọng mười phần uất ức khóc kể: “Cậu cái gã này một chút cũng không như bề ngoài cao nhã của mình!”
Bề ngoài của ta? Ta có chút tò mò hỏi: “Tôi có dáng vẻ thế nào?”
Lúc này, Sybelle đột nhiên tới gần mặt ta, sau đó nghiêm túc nói: “Tóc dài màu vàng óng xán lạn, đôi mắt xanh biếc, hơn nữa làn da thật trắng lại vừa sờ thật đã…”
Thật trắng? Trắng nghĩa là gì… khoan khoan! Sờ thật đã? Ta lập tức nói: “Chờ một chút! Tại sao cô biết làn da tôi sờ thật đã? Đừng nói là cô đã sờ qua rồi nhá?”
“…Ah!”
Sybelle đầu tiên là trợn to mắt, đờ đẫn một hồi, rồi mới hồi thần lại, vội vàng giải thích: “Chỉ là lúc thay thuốc vô tình chạm phải, giúp cậu thay quần áo cũng sẽ đụng tới à, tắm rửa lại càng không thể không chạm, bình thường lúc cho cậu trở mình cũng phải đụng tới, còn có…”
Còn có? Vậy cô dứt khoát trực tiếp nói, những lúc nào là không đụng tới, như vậy không phải nhanh hơn sao?
Đáng chết! Ta lại có thể có loại cảm giác bị phụ nữ bắt nạt và mình chịu thiệt, làm sao lại được chứ? Ta cái gì cũng chịu, chính là không thể chịu thiệt thòi!
Ta lập tức nói với Sybelle: “Vậy cô phải cho tôi chạm lại mới công bằng.”
“Được đấy…”
Sybelle đồng ý đến một nửa, Yuna lập tức la lên một tiếng: “Sybelle, cô nói bậy cái gì vậy”, cô nàng lập tức đổi giọng: “Không! Ý tôi là, đương nhiên không được, cái đồ háo sắc!”
Thật đáng tiếc… Ta hối hận muôn phần, đáng lẽ nên thừa dịp lúc không có người, mới đòi Sybelle chịu trách nhiệm, nhìn phản ứng của cô nàng, hoàn toàn là rất muốn bị chạm lại mà!
Nhìn đồng đội biểu tình hoàn toàn không tin, Sybelle cúi đầu xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều tại hắn quá đẹp trai mà, hại tôi vô thức đồng ý.”
Yuna nhắc nhở cô ta: “Tưởng tượng cái Thánh kỵ sĩ kia trong đội ngũ của cậu ta, cô liền sẽ cảm thấy cậu ta cũng không đẹp trai như thế nữa.”
Lúc này, Sybelle đột nhiên ngẩng đầu nhìn trần nhà, mặc dù trần nhà cái gì cũng không có, nhưng đầy mặt cô nàng lại là, là… nói dễ nghe chút thì gọi là biểu tình “ao ước”, nói thẳng ra thì gọi là “mê trai”.
Sau một lúc, cô nàng mới cúi đầu nhìn ta, gật đầu đồng ý nói: “Cũng đúng, thật ra cậu cũng không có đẹp bao nhiêu!”
… Ta đột nhiên không muốn tìm lại đồng bạn Thánh kỵ sĩ của ta nữa.
“Đúng thế! Vị Thánh kỵ sĩ kia thật sự rất có phong độ.”
Lời này không phải Sybelle nói, nhưng là Yuna mở miệng, phản lại với vẻ tỉnh táo lúc trước, cô ta dị thường kích động nói: “Rất đẹp trai vừa lại rất mạnh, hơn nữa xem ra dáng vẻ thật dịu dàng ân cần, giọng điệu nói chuyện cũng thật chín chắn, hơn nữa con người cũng rất tốt, sau khi đã cứu chúng ta còn hoàn toàn không kể công, thậm chí bởi vì đánh quái vật của chúng ta mà xin lỗi, còn muốn đưa chiến lợi phẩm cho chúng ta, cuối cùng còn nhắc nhở chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ nguy hiểm… Ôi! Anh ấy thật quá tuyệt vời!”
Lần này, đổi lại là Yuna lâm vào trong trạng thái ao ước, hay còn gọi là mê trai rồi.
“Hơn nữa còn rất ưu nhã! Là thật sự rất ưu nhã.” Sybelle sau khi liếc ta một cái, lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không giống cậu, chỉ có bề ngoài ưu nhã.”
Nghe vậy, ta có chút nổi nóng nói: “Biết đâu hắn chỉ có bề ngoài chín chắn ưu nhã, nhưng thật ra lại là một tên vừa kiêu căng vừa ngang ngạnh chứ!”
“Tuyệt đối không thể!” Yuna, Sybelle thậm chí là Igor đều đồng thanh phản bác ta.
Ta nhất thời cứng họng, cư nhiên ngay cả Igor thân là đàn ông cũng đồng ý rồi, chẳng lẽ đồng bạn Thánh kỵ sĩ của ta thật sự không phải chỉ có bộ mặt coi được, mà là như bọn họ nói, vừa đẹp trai vừa chín chắn lại vừa ưu nhã, hơn nữa còn là một người tốt từ đầu đến chân?
Thật không dám tin trên thế giới thật sự có người như thế!
Lúc này, Woodrow chần chờ nói: “Nói đến, Thánh kỵ sĩ kia đúng là có chút tốt quá mức rồi, cảm giác dường như không chân thật lắm.”
Ta nhất thời đối với Woodrow có một cỗ tâm tình “chúng ta là đồng bạn”.
“Này! Biểu tình đó của cậu là sao hả?” Sybelle tức giận nói: “Người chúng tôi nói thế nhưng là đồng bạn của cậu đấy! Chẳng lẽ cậu không muốn đồng bạn của mình là người tốt, mà hi vọng anh ta là người xấu sao?”
Ta suy nghĩ một chút, nói như vậy cũng đúng, đồng bạn là người tốt chung quy dễ ức hiếp hơn… khoan khoan! Đây là ý nghĩ gì? Ta lại có thể muốn ức hiếp người khác? Chẳng lẽ…
Thì ra ta mới không phải người tốt sao?
Ta không khỏi lẩm bẩm: “Nói như vậy cũng rất có khả năng, nếu không đầu óc ta làm sao lại toàn là không thể chịu thiệt, tiền, gái đẹp với bộ ngực đây?”
“Cái gì?” Sybelle mang biểu tình tò mò hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ là đột nhiên có chút lo lắng.” Ta ngẩng đầu lên, nhìn đội ngũ trước mắt, cảnh giác nói: “Vậy tôi làm sao biết các người có phải là người tốt hay không?”
“Cậu nói cái gì hả!”
Sybelle nhất thời tức giận nói: “Chúng tôi đương nhiên là người tốt! Nếu không làm sao lại cứu cậu, lại vì cậu chậm chạp không tỉnh dậy, kết quả là hại bọn tôi cũng không thể đi làm nhiệm vụ! Nếu là người xấu, đã sớm bỏ mặc cậu rồi!”
“Nói như vậy cũng đúng.”
Ta lộ ra nụ cười rạng rỡ, hiệu quả của nụ cười này rõ ràng không tệ, ngay cả Sybelle và Yuna mới vừa rồi còn nói ta chỉ có bề ngoài ưu nhã đều bị đột ngột lâm vào trạng thái mê trai, chỉ có ngẩn ngơ nhìn ta.
Thấy thế, ta hài lòng cười nói: “Các người quả nhiên là người tốt, cái này thật sự là rất tốt, ha ha a…”
“Tại sao tôi lại có dự cảm không tốt lắm?”
Woodrow lẩm bẩm, lại bị Igor vỗ vai mạnh một cái cắt ngang, Igor cười lớn nói: “Woodrow, cậu lo lắng nhiều quá rồi! Cậu chẳng phải luôn nói muốn tìm một tế ti thần Ánh Sáng sao? Bây giờ có một tế ti siêu cường tới, cái này không tốt à?”
Sau khi nghe được Igor và Woodrow nói chuyện với nhau, ta quay đầu cười cười với Woodrow, cốt là muốn cho hắn buông lỏng cảnh giới, ai biết, hắn trái lại ngẩn người, sau đó đối với người khác ra hiệu yên lặng, tiếp theo liền rón rén đi đến trước mặt ta, giơ tay phải lên, khua chầm chậm trước mặt ta…
Ta tóm lấy tay hắn, không hiểu gì hết hỏi: “Cậu đang làm cái gì?”
Woodrow á khẩu không nói được gì một hồi, mới ấp a ấp úng nói: “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ, mắt của cậu…”
“Mắt của tôi?”
“Không, không có gì, có lẽ tôi nghĩ quá nhiều thôi.” Woodrow lẩm bẩm: “Luôn cảm thấy cậu hình như không đang nhìn tôi.”
“Tôi đang nhìn cậu.” Ta đúng là đang nhìn Woodrow, cho dù cơ mặt chuyển động rất nhỏ, máu lưu động trong cơ thể, hay là trái tim đập đều nhịp của hắn, tất cả đều thấy rõ ràng.
“Là tôi nghĩ nhiều thôi.”
Nói xong, Woodrow cũng không nhắc tới chuyện mắt ta nữa, chỉ là bắt đầu thảo luận với ta vấn đề thực tế hơn —– vấn đề chia chác.
Hắn cò kè mặc cả nói: “Thần thuật thì không dùng, Yuna là một chiến thần tế ti, thần thuật của cô ấy chắc chắn mạnh hơn cậu, chỗ hữu dụng duy nhất của cậu chỉ là trì dũ thuật mà thôi, cho nên hai phần quá nhiều rồi, cách chia thù lao của đội ngũ chúng tôi là khi lấy được tiền, đầu tiên trừ đi hai phần làm là đội phí, sau đó chia đều cho mọi người trong đội ngũ.”
“Đội ngũ có sáu người, sau khi trừ đi hai phần chia cho sáu người, cho nên là… không tới một phần rưỡi!”
Thế này sao được! Ta lập tức phản bác hắn: “Hai phần không tính là nhiều! Tôi nhớ tế ti thần Ánh Sáng rất ít rời Thần Điện đi mạo hiểm, cho nên rất được tranh giành đấy!”
“…Cậu thật sự mất trí nhớ sao?”
“Không muốn thì thôi!”
“Được rồi, được rồi! Hai phần thì hai phần.” Woodrow thoạt nhìn hình như có chút ảo não, nhưng sau đó lại nổi lên tinh thần để mặc cả: “Nhưng, cậu phải thi triển thêm thần thuật “Thánh quang hộ thể” này!”
Thánh quang hộ thể? Ta biết sao? Ta suy tư một chút, bốn chữ này nghe lên vẫn rất quen tai, như vậy coi như biết đi! Dù sao đến lúc đó nếu thật sự không biết, nhóm Woodrow cũng không đến nỗi sẽ đuổi ta đi chứ?
“Được…”
Khi ta trả lời đến một nửa, lại nhìn thấy ngoài cửa có người, liền mở miệng hỏi: “Đạo tặc Archie của các người là cột một cái đuôi ngựa phải không?”
“Đúng vậy, cậu nhớ lại rồi?!” Woodrow kinh ngạc hỏi ngược lại.
Ta vẫn chưa kịp trả lời thì người ngoài cửa đã vừa hô lớn “Woodrow” sau đó vừa đạp mở cửa phòng.
“Woodrow! Quá tốt rồi, bên trong thành có một nhiệm vụ lớn… ủa? Cậu ta tỉnh rồi à?”
Người tiến vào có một mái tóc dài cột thành bó, cao cao ở sau đầu, vóc người hắn gầy gò lại thấp bé, nói không chừng chỉ cao đến bả vai ta mà thôi, so với Sybelle còn lùn hơn một ít, ước lượng cao bằng Yuna, nhưng giọng nói của hắn lại hoàn toàn ngược lại với vóc người, oang oang lớn tiếng giống như là có người đang gõ chuông bên tai ta vậy.
Đây chắc hẳn là đạo tặc Archie trong đội đi!
Sau khi Archie phát hiện ta đã tỉnh, trái lại không có hối hả như thế nữa, hắn bĩnh tĩnh xuống, như là lẩm bẩm nói: “Ái chà! Cậu đã tỉnh? Vậy là tốt rồi, rốt cục đã có thể ra thành làm nhiệm vụ! Chẳng qua, tin tức tôi vất vả lắm mới nghe được cũng uổng phí rồi…”
“Là chuyện gì?” Woodrow lần nữa hỏi.
Archie nhún vai trả lời: “Trong thành có một nhiệm vụ lớn, không cần ra khỏi thành cũng có thể làm, tiền thưởng thế nhưng không ít, cho nên tôi vốn muốn nhanh chóng nói cho mọi người.”
Ta vội vàng nói: “Tiền thưởng rất nhiều? Là nhiệm vụ dạng gì?”
Archie ngẩn người, mang vẻ mặt không hiểu gì hết liếc ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía những người trong đội ngũ.
Woodrow ahem một tiếng rồi giới thiệu: “Đây là Grisia đồng đội mới, là một tế ti thần Ánh Sáng, cậu ta sẽ chờ cho đến khi đồng bạn của mình tới tìm mới thôi.”
Nghe vậy, Archie “oh” một tiếng, đơn giản nói với ta câu “hoan nghênh nhé”, sau đó liền hưng phấn bắt đầu giải thích nội dung nhiệm vụ: “Trong thành lúc trước chẳng phải đã tới một con độc giác thú đúng chứ?”
Mọi người gật đầu, chỉ có ta nghi hoặc hỏi: “Độc giác thú?”
“À, phải rồi, cậu vẫn ngủ suốt, cho nên không biết tin tức này.” Sybelle cướp lời: “Mấy ngày trước, trong thành có một đội mạo hiểm bắt được độc giác thú! Sau khi bọn họ đưa độc giác thú tới công hội mạo hiểm giả, lập tức từ đội mạo hiểm lặng lẽ vô danh biến thành siêu nổi danh đó!”
Độc giác thú? Cái từ này nghe lên thật xa lạ, vấn đề của ta quả nhiên chỉ sẽ càng ngày càng nhiều mà thôi, ta vội vàng hỏi: “Đầu tiên nói với tôi trước, độc giác thú rốt cuộc là thứ gì?”
“Cậu làm sao lại có thể không biết?”
Archie kinh ngạc nhảy dựng lên, lại còn như chuông vang mà lớn tiếng la lên, âm lượng lớn đến nỗi ta một cơn ù tai, đầu lại còn đau nhức… Những người khác chẳng lẽ chịu được âm lượng này?
Ta quay đầu nhìn, những người còn lại sắc mặt quả thật vẫn như thường, hoàn toàn không có hoảng loạn luống cuống như ta, thật không hổ danh là đồng đội của Archie… Bọn họ đều dùng hai tay bịt lỗ tai của mình.
Woodrow buông hai tay, bình tĩnh nói: “Grisia mất trí nhớ rồi.”
“Há?” Vẻ mặt của Archie thật giống như giẫm phải phân rồng.
Woodrow chuyển hướng giải thích với ta: “Độc giác thú là một loại ma thú rất hiếm thấy, bề ngoài như một con ngựa nhỏ màu trắng, chỉ là ở chính giữa đầu có một cái sừng màu trắng, cái sừng đó là chỗ độc giác thú thi triển ma pháp, nghe nói lôi điện ma pháp của nó phi thường lợi hại.”
Ma pháp? Ta ngập ngừng, mặc dù không nói được ma pháp là vật gì, nhưng nghe lên quen tai giống như Thánh quang hộ thể, có lẽ ta biết?
Nhưng sau khi ta nói với mọi người cái khả năng này, tất cả mọi người đều cười.
Sybelle cười đặc biệt lớn: “Không thể nào, cậu là một tế ti, không phải ma pháp sư.”
Là như vậy sao? Ta vẫn có chút hoài nghi, ta thật sự không biết ma pháp sao? Nhưng, cái từ ma pháp này nghe lên quen tai như thế.
“Đừng cười cậu ta nữa, người ta mất trí nhớ đấy! Các cậu như vậy thật sự là rất bất lịch sự rồi.”
Yuna là người duy nhất không cười, còn lên tiếng trách cứ những người khác, điều này làm cho ta có cảm tưởng tốt với cô, khuyết điểm vóc người không đẹp nhất thời không trọng yếu như thế nữa.
Cô hết sức nhẹ nhàng giải thích với ta: “Chúng tôi cũng chưa từng thấy độc giác thú, chỉ là một ít tin đồn mà thôi, nó có thật sự biết lôi điện ma pháp hay không, chúng tôi cũng không biết.”
Archie tranh nói: “Còn có mọi người đều biết… không! Là tin đồn, tin đồn thôi! Yuna cô đừng trừng tôi nữa! Dù sao tất cả mọi người đều nói như vậy mà! Độc giác thú chỉ chịu đến gần xử nữ thuần khiết không tì vết.”
Thích xử nữ? Thật giống ta… Không! Không phải, độc giác thú đúng là một loại động vật rất háo sắc, nó bị bắt là đáng đời!
Lúc này ánh mắt của Archie, thật ra là tất cả nam giới của đội, đều nhìn về hai đội viên nữ có khả năng là “xử nữ”.
Sybelle lập tức nổi giận nói: “Không cần nhìn tôi đâu! Mấy người tưởng rằng tôi là phải sao?”
Mọi người… bao gồm ta cũng lập tức lắc đầu, sau đó ánh mắt chỉa hướng một người khác, Yuna.
Yuna trong nháy mắt đỏ mặt, cô cúi đầu, sau đó vài cái lắc đầu khó thấy.
Lại có thể ngay cả Yuna cũng không phải!
Bản thân ta sau khi cực kỳ sốc, phát hiện những chàng trai khác cũng há to miệng, bộ dạng so với ta lại càng kinh ngạc hơn. Nhất là Igor, nhìn mặt hắn giống như thể là thế giới trước mắt sụp đổ… Xem ra hắn có chút ý với Yuna, không! Sợ rằng không phải có chút, mà là phi thường có ý, bởi vì hắn ngay cả hốc mắt cũng đỏ lên rồi.
Nhưng, những đồng đội khác hình như đã sớm biết Igor có tình ý với Yuna rồi, ngoại trừ ta ra, hoàn toàn không có ai vì sự đau khổ khác thường của Igor mà kinh ngạc, ngay cả Yuna cũng không hề có vẻ hoảng hốt, chỉ có ta đang thừa thông cảm, tiến lên vỗ vỗ vai của Igor, hắn phi thường cảm kích quay đầu lại nhìn ta một cái, thiếu chút nữa là nhào vào trong lòng ta khóc nức nở… May là ta né nhanh!
Bên cạnh, Archie thất vọng thở dài liên tục nói: “Ôi! Thật đáng tiếc, con độc giác thú đó tối hôm qua chạy trốn rồi, sau đó công hội mạo hiểm giả đã treo tiền thưởng năm trăm đồng tiền vàng đấy!”
Ta ngẩn ra, nhanh chóng xông lên phía trước, túm lấy cổ áo Archie, la lên: “Cậu vừa mới nói cái gì!”
Archie giật mình hoảng sợ, lắp bắp nói: “Thật, thật đáng tiếc…”
“Là câu tiếp theo!”
Hắn nói tiếp: “Độc giác thú tối hôm qua đã chạy trốn!”
Hắn sững sờ cả người, sau khi biết ta đem cả người hắn nhấc lên, khiến cho hai chân hắn cũng rời khỏi mặt đất, hắn mới hồi phục tinh thần, thần tốc nói: “Tiền thưởng tìm về Độc giác thú là năm trăm đồng tiền vàng!”
Năm trăm đồng tiền vàng!
Ta buông Archie xuống, lập tức bắt đầu tính toán, hai phần của năm trăm đồng tiền vàng là… một trăm đồng tiền vàng! Chỉ cần bắt được con ngựa háo sắc chết tiệt đó, ta có thể thu vào sổ một trăm đồng tiền vàng!
Ta lập tức hét to lên với mọi người: “Được! Tiếp nhận nhiệm vụ này!”
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, sau một hồi lâu, Woodrow miễn cưỡng nói: “Nhưng, nhưng chúng ta không có xử nữ…”
Ta cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói từng chữ một: “Không có? Vậy thì bắt một người đến không phải được sao?”
____________________
Độc giác thú: giống con này


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.