Mệnh Công Chúa

Chương 38:





 
Lúc Thư Nhĩ có gặt hái tươi đẹp ban đầu ở nhà họ Thư, Thư Nhĩ* đang tức giận ném bát về phía bố mẹ Thư*.
 
“Tôi không muốn ăn cơm, tôi ăn không vào, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, bà nghe không hiểu hả?”
 
Mẹ Thư* vân vê tạp dề, trên khuôn mặt mang theo vết tích của năm tháng ấy có một sự lo sợ bất an, “Thế nhưng không ăn sẽ đói đấy.” Trong lòng bà muốn thân thiết với Thư Nhĩ*, cho nên ăn nói lộ ra chút khép nép.
 
Thư Nhĩ* lạnh lùng nói, “Nếu như tôi thật sự đói chết, vậy mới tốt!”
 
Trong lòng mẹ Thư* đau xót. Bà biết rõ Thư Nhĩ* không tiếp nhận được mức chênh lệch giữa cuộc sống hai nhà, bà cũng biết bản thân không cho được Thư Nhĩ* cuộc sống con bé mong muốn, cho nên không dám nói thêm nữa.
 
Cha Thư* vẫn luôn ở bên cạnh hút thuốc thở dài, không nói tiếng nào. Khoảnh khắc này, người đàn ông này giống như bị gánh nặng cuộc sống đè ép khiến sống lưng cong hơn, dường như bên tai cũng có thêm vài sợi tóc trắng.
 
Thư Nhĩ* chán ghét nhìn thoáng qua thuốc lá trên tay cha Thư*, “Ông có biết tác hại của ngửi khói thuốc thụ động lớn thế nào không? Ông không cảm thấy hành vi hút thuốc lá trong phòng khách của bản thân mình rất ích kỷ sao?”
 
Cha Thư* thiếu chút nữa bị sặc, ông bị câu nói của Thư Nhĩ* nói đến mặt đỏ tía tai, vẻ mặt lúng túng dập tắt thuốc ở gạt tàn.
 
“Thật ngại quá.”
 
Hôm nay chẳng qua là ngày thứ hai về nhà, nhưng Thư Nhĩ* đã chịu đủ rồi.
 
Khi đó cô ta nên bỏ xuống toàn bộ sự kiêu ngạo của bản thân, cầu xin mẹ nhiều hơn, nếu như cô ta cầu xin, có phải cô ta không cần quay trở lại cái nhà này không?
 
Khi Thư Nhĩ* đang nghĩ cách để quay về, Thư Nhu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, “Thích ăn thì ăn, cô cho rằng chúng tôi mắc nợ cô chắc.”
 
Thư Nhĩ* chán ghét liếc mắt nhìn Thư Nhu, ngày đầu tiên trở về, cô ta đã chướng mắt người chị này, nhỏ nhen, ham hư vinh, tham lợi nhỏ. Không có ưu điểm nào, cả người toàn khuyết điểm.
 
Đáng hận, cô ta phải cùng người thấp kém này làm chị em ruột.
 
Thư Nhu hừ lạnh một tiếng, “Không phải cô cảm thấy mình rất tủi thân? Rất ghét bỏ cái nhà này? Nếu không có bố mẹ, 17 năm trước cô có thể sống cuộc sống như kia sao? Nằm mơ giữa ban ngày!”

 
Vốn dĩ Thư Á đang ngồi yên tĩnh, lúc này, cô bé ngẩng đầu lên, im lặng nhìn Thư Nhĩ*, nói, “Chị, có câu nói, con không chê mẹ xấu, con không chê nhà nghèo.”
 
Thư Nhĩ* cảm thấy đầu của mình sắp nổ tung. Rõ ràng là con không chê mẹ xấu, chó không chê nhà nghèo, trong bụng người này chả có tí kiến thức nào sao, ở chỗ này khoe khoang học vấn?
 
Cô ta xoay người quay về phòng trước kia Thư Nhĩ ở, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Tùy mấy người muốn nói gì thì nói.” Cô ta chẳng muốn quản!
 
Sau khi về phòng, Thư Nhĩ* càng nghĩ càng tủi thân, vành mắt cũng đỏ lên.
 
Bây giờ trong nhà thế nào? Bố mẹ đã về nhà chưa? Có phải em trai đang luyện đàn không?
 
Có phải bọn họ sẽ nhớ cô ta? Cô ta rất nhớ bọn họ.
 
Cô ta nhớ căn phòng của mình, nhớ búp bê trong phòng, nhớ em trai, cũng nhớ bố mẹ.
 
Thư Nhĩ lấy điện thoại ra, đỏ mắt, tay run run gửi cho Lưu Yên một tin nhắn WeChat, “Mẹ, con nhớ nhà rồi.”
 
Thư Nhĩ* nắm chặt lấy di động trong tay.
 
Lưu Yên sẽ trả lời cô ta thế nào?
 
Trong lòng Thư Nhĩ đang mong đợi. Nhưng cô ta đợi rất lâu, Lưu Yên cũng chưa trả lời tin nhắn của cô ta.
 
Cô ta khẽ cắn môi.
 
Cô ta còn không biết có thể qua về nhà họ Thư hay không, coi như có thể quay về, có lẽ cùng phải qua một đoạn thời gian nữa. Nhưng mà cô ta đã có thể đoán trước được bản thân sẽ phải chịu sự cản trở của Thư Nhĩ.
 
Có điều chẳng sao. Không cần hoảng, vấn đề không lớn.
 
Bây giờ cô có thể nắm chặt Hoắc Triều.
 
Gia thế Hoắc Triều không tệ, dáng vẻ đẹp trai, có tiền, điều quan trọng nhất là sẽ rất cưng chiều người khác, yêu cầu của nữ sinh anh ấy đều đáp ứng đồng thời còn làm được.
 
Trước kia Thư Nhĩ giả bộ nhiều như thế, mong muốn nhiều như thế, cuối cùng không phải anh ấy đều thỏa mãn cô ta hết sao?
 
Thư Nhĩ* nhìn ra, không phải Hoắc Triều chỉ đặc biệt cưng chiều một mình Thư Nhĩ, hẳn là đối với mỗi người bạn gái đương nhiệm anh đều đối xử tốt như thế.
 
Giống như một vài playboy, bất kể đối với bạn gái đương nhiệm nào, anh ấy đều vô cùng hào phóng, tặng tiền tặng túi tặng xe thể thao.
 
Nếu như cô ta không làm được con gái nhà họ Thư, thế thì cô ta có thể làm vợ chưa cưới của Hoắc Triều.
 
Hoắc Triều lên lớp 12 rồi, sinh ra trong gia đình như vậy, cái tuổi này có thể đính hôn rồi.
 
Cô đã mất đi thân phận của mình, cô không thể mất đi cây đại thụ Hoắc Triều này.
 
Nghĩ như vậy, Thư Nhĩ* lại gửi một tin nhắn tình cảm thắm thiết cho Hoắc Triều. Cô ta có số di động của Hoắc Triều, hy vọng anh không kéo cô ta vào danh sách đen.
 
[Hoắc Triều, chào anh, lần trước ở cửa quán trà sữa, em cảm thấy lời mình nói còn chưa đủ rõ ràng. Em không hiểu vì sao anh chậm trễ không nhận em, nhưng em có thể tin chắc rằng anh chính là cậu bé em đã cứu khi còn bé. Mấy ngày gần đây em tỉ mỉ nhớ lại một chút tình huống lúc đó, lại nhớ lại rất nhiều chi tiết, có lẽ những chi tiết có thể chứng minh em không có nói dối.
 
Khi đó ở hiện trường toàn là tiếng kêu rên, trong lòng em rất sợ hãi, rất nhiều người đã bị chôn dưới đống đổ nát. Em tìm được anh, ở bên tai anh, em luôn gọi anh tỉnh lại, em khẽ vỗ vào vai anh, không lâu sau, anh đã tỉnh lại. Sau khi anh mở mắt ra nói với em câu đầu tiên là, “Là em đã cứu anh phải không? Cảm ơn”. Câu thứ hai anh nói với em là, “Tên em là gì? Em đã cứu anh, anh sẽ báo đáp em.”
 
Những chuyện này, anh có nhớ không?]
 
Thư Nhĩ* nắm chặt di động trong tay, đợi câu trả lời.
 
Thế nhưng hôm nay khả năng vận số không may lắm, không chỉ là Lưu Yên, ngay cả Hoắc Triều, cũng không có bất kỳ câu trả lời nào cho cô ta.
 
Thư Nhĩ* lo sợ bất an.
 
Không phải cô ta bị tất cả bọn họ kéo vào danh sách đen rồi chứ?
 
Lúc này, Lưu Yên cùng với Hoắc Triều được Thư Nhĩ* gửi tin nhắn đều đang ở hiện trường bữa tiệc gia đình đầu tiên sau khi Thư Nhĩ trở về, bận rộn xã giao đến nỗi không có thời gian kiểm tra điện thoại.
 
Hoắc Triều không phải người nhà họ Thư, nhưng Thư Nhĩ cố ý mời anh tới.
 
Mặc kệ nói thế nào, Thư Nhĩ có thể thuận lợi trở về nhà họ Thư như thế, không thể không có công lao của Hoắc Triều.
 
Thư Nhĩ cầm nước trái cây trong tay, vẻ mặt thành thục thoải mái chào hỏi với thân thích trong nhà, sau đó nhận được một đống lời khen.
 
“Lão Thư, con gái ông thật xinh đẹp!”
 
“Khí chất thật tuyệt!”
 
“Cái váy rất đẹp!”
 
Thư Nhĩ ứng phó qua loa một đoàn người xa lạ, và thân thích có quan hệ với bố mẹ Thư hoặc gần, hoặc xa, cuối cùng mới có chút thời gian tạm nghỉ.
 
Cô cười một cách tự nhiên rồi đi tới bên cạnh Hoắc Triều, nâng ly ra hiệu với anh.
 
Hoắc Triều phối hợp giơ ly rượu lên, ly rượu hai người chạm vào nhau, phát ra tiếng vang trong trẻo.
 
Nụ cười trên mặt Thư Nhĩ càng rõ ràng, một ngụm uống hết nước trái cây còn dư lại trong ly, Hoắc Triều cổ vũ mà uống hết ly rượu đỏ, “Chúc mừng.”
 
Thư Nhĩ ngoắc ngoắc tay, ý bảo Hoắc Triều đuổi kịp.
 
Hai người đến một góc yên tĩnh.
 
Vừa đến chỗ không có ai, Thư Nhĩ thả lỏng mấy phần, cả người cô điệu bộ tùy ý dựa trên cửa sổ, “Anh trai, em đau chân.”
 
Hoắc Triều cúi đầu nhìn trên chân Thư Nhĩ đi đôi giày cao gót 8cm, bất đắc dĩ, “Đôi này cao quá.”
 
Vẻ mặt Thư Nhĩ vô tội, “Nhưng mà rất đẹp đó.” Mang giày cao gót vào, khí chất lập tức hiện ra. Nói xong, Thư Nhĩ đảo quanh con ngươi, cười híp mắt hỏi, “Anh trai, ban nãy em xinh không?”
 
Hoắc Triều hơi sửng sốt.
 
Ban nãy Thư Nhĩ đi giày cao gót, thời điểm Thư Nhĩ mặc lễ phục bước từ tầng 2 nhẹ nhàng đi xuống, quả thật trong nháy mắt khiến anh kinh diễm.
 
Nhưng cũng chỉ là trong nháy mắt.
 
So sánh với lúc trước, anh càng thích cô khi ở riêng, hoạt bát thẳng thắn, nhìn qua chân thật hơn, tùy ý hơn, tự tại hơn.
 
Nhưng cô trước mặt tất cả quan khách, mặc dù biểu hiện tiến lùi vừa phải, thành thục thoải mái, nhưng luôn cảm thấy không thật sự là cô, giống như đeo lên một lớp mặt nạ hoàn mỹ, là một người giả dối.
 
Cho nên ban nãy đúng là cô đẹp thật, nhưng anh vẫn thích cô lười biếng làm nũng như bây giờ hơn.
 
Hoắc Triều không trả lời những lời này, anh thuận tay đặt ly rượu trống rỗng sang một bên, chấp nhận ngồi xổm người xuống, “Chờ lát nữa còn có một lần phát biểu, tôi xoa chân cho em trước.”
 
Chuyện tốt tới cửa dĩ nhiên Thư Nhĩ không cự tuyệt.
 
Cô rất vui vẻ tùy tiện hất giày cao gót ở một chân, sau đó đặt bàn chân hơi đau nhức lên trên đầu gối Hoắc Triều.
 
“Anh trai, đau chết mất.” Thư Nhĩ vừa nói vừa nhích tới nhích lui ngón chân được sơn móng xinh xắn sống động.
 
Hoắc Triều dùng tay xoa bóp lòng bàn chân cô, thấy màu sắc sơn móng chân, anh nhướng mày, hỏi, “Sao không phải là màu xanh lá lần trước?”
 
Ngày hôm nay Thư Nhĩ dùng sơn móng màu đỏ tươi mừng niềm vui, nghe vậy, Thư Nhĩ kéo dài giọng, ồ một tiếng, “Hóa ra anh trai thích màu xanh lá ạ? Anh nói sớm chứ, em…”
 
Lời Thư Nhĩ còn chưa nói xong, Hoắc Triều đã không nặng không nhẹ vỗ vào mu bàn chân cô, “Đừng nói nhảm. Tôi không thích.”
 
Ngón chân lớn của Thư Nhĩ vui sướng vểnh lên, “Không thích thì không thích.”
 
Hoắc Triều xoa bóp một hồi, nói, “Đổi chân.”
 
Thư Nhĩ ngoan ngoãn đổi chân khác, cô đặt chân lên đầu gối Hoắc Triều, từ trên nhìn xuống Hoắc Triều.
 

Hôm nay là tiệc gia đình, nhưng anh ăn mặc tương đối trang trọng.
 
Toàn thân mặc một bộ vest sơ mi trắng, trên áo sơ mi trắng có mấy cúc áo chưa được cài, cho nên nhìn qua thêm hai phần tùy ý. Anh có làm tóc, xịt keo lên, phần tóc phía trước hơi vuốt lên, lộ ra vầng trán rộng, sống mũi anh cao, ở góc độ của cô nhìn xuống, có thể thấy lông mi dài của anh, còn có sống mũi thẳng đứng.
 
Kỳ thực gương mặt này của nam chính thật sự quá đẹp.
 
Cô xuyên sách lâu như vậy, vẫn cảm thấy dáng vẻ nam chính đẹp trai nhất.
 
Thư Nhĩ đảo mắt, hỏi, “Anh trai, vậy Thư Nhĩ* kia, gần đây cô ta có từng liên lạc với anh không?”
 
Hoắc Triều bận rộn xoa bóp, đầu cũng không ngẩng lên trả lời, “Không có.”
 
Thư Nhĩ ồ một tiếng.
 
Lúc này thời gian gần tới, Thư Nhĩ là nhân vật chính tối nay, không thể rời đi quá lâu, Hoắc Triều thu tay về, hỏi, “Chân dễ chịu chút nào chưa.”
 
Giọng điệu Thư Nhĩ mềm mại, “Thoải mái nhiều rồi, anh trai tốt nhất.”
 
Hoắc Triều ừ một tiếng, anh đứng dậy, lấy di động ra chuẩn bị nhìn thời gian.
 
Bọn họ rời đi cũng kha khá rồi, cần quay về bữa tiệc.
 
Nói không chừng bố mẹ Thư đều đang tìm kiếm bọn họ.
 
Hoắc Triều bật sáng màn hình, vốn anh chỉ muốn nhìn thời gian, nhưng trong phút chớp nhoáng này, anh đã nhìn thấy tin nhắn Thư Nhĩ* gửi cho anh.
 
Lúc này, Thư Nhĩ cũng nhìn thấy, mặc dù không ghi tên, nhưng trực giác của cô cho thấy đây là Thư Nhĩ*, “Ai vậy?”
 
Hoắc Triều trầm mặc hai giây.
 
Không biết vì sao, anh cảm thấy bản thân có thể có phiền toái.
 
Anh vừa mới trả lời Thư Nhĩ rằng Thư Nhĩ* không có liên lạc với anh, nhưng bây giờ anh nhận được tin nhắn đến từ Thư Nhĩ*, vả mặt đến quá nhanh, giống như gió lốc. Hoắc Triều nhức đầu day day mi tâm, ăn ngay nói thật, “Thư Nhĩ*.”
 
Sau khi Thư Nhĩ và Hoắc Triều đối mặt im lặng hai giây, Thư Nhĩ chu miệng, “Cho nên, anh trai, ban nãy anh lừa em?”
 
Hoắc Triều, “Không có.”
 
Hai từ này có vẻ có chút vô lực.
 
Lúc này, Thư Khắc Đả và Lưu Yên vừa vặn nắm tay nhau đi tới, Lưu Yên thấy Thư Nhĩ, “Tiểu Thư, thì ra con ở đây làm biếng hả? Mau lên! A, hóa ra Hoắc thiếu cũng ở đây.”
 
Thư Nhĩ sát lại gần Hoắc Triều, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, “Anh trai, đợi lát nữa sẽ tính sổ với anh!”
 
Nói xong, sắc mặt cô như thường đi về phía bọn họ, “Bố mẹ.”
 
Hoắc Triều gật đầu chào hỏi với bố mẹ Thư.
 
Sau khi đôi bên chào hỏi xong, bố mẹ Thư dẫn Thư Nhĩ vào trong sân khấu đặc biệt dựng riêng cho tiệc gia đình ngày hôm nay.
 
Thư Khắc Đả cầm micro nói, “Tiểu Thư thất lạc bên ngoài 17 năm, năm nay rốt cuộc đã trở về rồi, trước kia con bé mang họ Thư, Thư trong sách vở, tôi muốn con bé đổi lại về họ tôi, cho nên ngày hôm nay mời mọi người tới đây, cũng xem như là làm chứng.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.