Mệnh Công Chúa

Chương 31:






 
Gần trường học có rất nhiều tiệm trang sức, trong tiệm lại có rất nhiều món đồ chơi nho nhỏ, hiển nhiên cũng có bán sơn móng tay, Thư Nhĩ bảo Hoắc Triều đợi cô ở chỗ cũ một chút, sau đó cô vui vẻ tung ta tung tăng chạy vào trong tiệm.
 
Tiệm trang sức bày trí rất có cảm giác thiếu nữ, trong tiệm có sơn móng tay đủ loại kiểu dáng màu sắc, vì vẫn chưa đến giờ vào lớp nên bên trong có rất nhiều nữ sinh cấp ba.
 
Các loại màu nên có của sơn móng tay thì đều có đủ, Thư Nhĩ lướt nhìn qua giá cả, thật ra trong lòng không vừa ý, mấy loại nước sơn này cô thấy đều quá rẻ, nhưng gần trường học thì điều kiện cũng chỉ từng này thôi, bảo cô đặc biệt chạy đến mấy cửa hàng lớn một chuyến, đến mấy quầy chuyên doanh để lựa màu thì cô lại cảm thấy quá mệt mỏi rồi, đợi đến lúc cô quay trở về thì chắc đã học xong một tiết.
 
Thế nên cô thấy chút nữa cũng chỉ có thể tạm nhường Hoắc Triều một chút rồi.
 
Thư Nhĩ trả tiền, đặt lọ sơn móng tay màu trái bơ vào túi. Màu này cũng khá đẹp, chút nữa Hoắc Triều mà dùng thì nhìn anh cũng không “dơ” mấy.
 
Sau khi các nữ sinh xung quanh lặng lẽ nhìn Thư Nhĩ mua xong lọ nước sơn màu bơ kia thì tức tốc chia nhau mua hết mấy lọ còn lại.
 
“Tớ cũng muốn mua cái này!”
 
“Đây là lọ giống với Thư Nhĩ đó!”
 
“Năm nay cảm giác màu này rất hot nha, không hổ danh là Thư Nhĩ, có mắt nhìn.”
 
“Ha ha ha ha, màu này xanh đến mức thấy tươi mát luôn nha.”
 
Thư Nhĩ hoàn toàn không biết gì về việc mình đã gợi lên một trend mới, lúc cô đi đến chỗ Hoắc Triều thì nhìn dáng vẻ như chưa mua gì cả vậy.
 
Hoắc Triều nhướng mày, “Không phải nói đi mua đồ sao?”
 
Tay Thư Nhĩ để trong túi áo, cầm lọ sơn trong tay, gương mặt không biến sắc nói, “Có mua rồi á.”
 
Hoắc Triều tùy ý nhìn sơ một vòng, “Đồ đâu?”
 
Thư Nhĩ vừa đưa hai tay ra, cười híp mắt, “Mua một vật nhỏ bí mật của con gái, sao vậy, anh trai, anh muốn xem hả?”
 
Không biết vì sao, Thư Nhĩ nói xong câu này thì Hoắc Triều liền nghĩ ngay đến băng vệ sinh. Nghĩ tới chuyện Thư Nhĩ có thể đã đi vào mấy tiệm của nữ sinh để mua thứ này thì anh không dám hỏi tiếp thêm một chữ nào nữa.
 
Thư Nhĩ nhìn điện thoại một cái, còn mười phút nữa mới vào học, đủ thời gian rồi. Cô lấy đồ che mắt khi nãy mới mua được ở tiệm trang sức ra, nhón chân đeo cho Hoắc Triều.
 
Hoắc Triều: …Không phải nói không giày vò anh sao?

 
Thư Nhĩ mặt mày hớn hở, “Anh trai, anh nói thiếu hai chữ rồi, không giày vò “lắm đâu”, không có nghĩa là không giày vò nha.”
 
Hoắc Triều: …
 
Thư Nhĩ, “Anh trai, anh đừng sợ, em nắm tay anh.”
 
Hoắc Triều: …
 
Thư Nhĩ cười trộm trong lòng, nam chính khi đang đeo đồ che mắt thật sự là để mặc cô muốn làm gì thì làm mà!
 
Cô bảo Hoắc Triều ngồi trên một phiến đá, ngoan ngoãn đặt hai tay lên đầu gối.
 
Hoắc Triều: “Ngồi vậy là được rồi hả”?
 
“Ừ ừ, vậy là được rồi.”
 
Thư Nhĩ lấy lọ sơn móng tay màu bơ từ trong túi áo ra, cẩn thận tỉ mỉ sơn lên ngón tay Hoắc Triều.
 
Giá của lọ sơn này đối với Thư Nhĩ mà nói thật sự rẻ đến hết nói nổi, thế nhưng điều cô không ngờ là, lọ này lại không mùi, thế này vừa hay tránh được khả năng đang giữa chừng thì bị Hoắc Triều phát hiện.
 
Tay chân Thư Nhĩ nhẹ nhàng, động tác nhanh chóng sơn lên hết ngón cái của Hoắc Triều.
 
Cô sợ Hoắc Triều phát hiện điều lạ thường nên không có thời gian sơn đều, giờ cô chỉ thấy làm sao nhanh được thì làm.
 
Ba giây sơn xong một ngón, lúc này Hoắc Triều đột nhiên lên tiếng, “Em đang làm gì vậy?”
 
Hô hấp Thư Nhĩ đột nhiên ngừng lại, suýt chút nữa còn tưởng chuyện xấu mình làm bị Hoắc Triều phát hiện nhanh như vậy nữa.
 
Cô nhếch môi cười một cái, sau đó mới giả vờ không để ý, nói, “Không có gì, anh trai, nãy anh hứa với em rồi, nhắm mắt lại, đưa hai tay cho em.”
 
Mặc dù Hoắc Triều có thể tưởng tượng đến mức nào thì anh cũng không thể nghĩ được việc Thư Nhĩ sẽ sơn móng tay cho anh.
 
Thế nên anh cứ ngồi như vậy, không mở miệng nói gì nữa.
 
Đeo đồ che mắt, âm thanh nghe được càng rõ hơn.
 
Tiếng bạn học cười nói ầm ĩ trong tòa nhà dạy học, tiếng gió phát ra khi thổi qua phiến lá, cả âm thanh hô hấp nhẹ nhàng của Thư Nhĩ.
 
Thư Nhĩ quẹt quẹt quẹt, không lâu sau thì đã sơn hết bàn tay trái của Hoắc Triều.
 
Sau khi sơn xong, cô tự ngắm lại một chút, cảm giác kĩ thuật của mình cũng không đến nỗi nào, sơn tùy ý như vậy mà hiệu quả lại tốt hơn tưởng tượng?
 
Đốt ngón tay Hoắc Triều rõ ràng, ngón tay thon dài, da lại trắng, đôi tay này, vừa nhìn là biết đây có lẽ là đôi tay dành cho việc đánh piano, nhưng mà lúc này đây, trên bàn tay này lại được sơn một lớp nước sơn màu “tha thứ”.
 
Anh mặc chiếc áo xanh, làn da lại càng trắng hơn.
 
Thư Nhĩ nhìn bàn tay anh, không nhịn được mà cười thành tiếng.
 
Nghe thấy âm thanh này, trong lòng Hoắc Triều có một dự cảm không tốt lắm, cô nói không dày vò anh lắm đâu, bảo anh yên lặng ngồi thế này, nhưng mà có thật là chỉ đơn giản thế không? 
 
Cặp mày sắc của Hoắc Triều chau lại, “Bé Thư Nhĩ, em cười cái gì?”
 
Thư Nhĩ “a” một tiếng, “Đâu có gì đâu, anh trai, tâm trạng em ngày nào cũng tốt nên đều có thể dễ dàng tự chọc cho bản thân cười thôi.”
 
Hoắc Triều: …Được thôi.
 
Động tác Thư Nhĩ lại nhanh chóng sơn nốt tay bên kia của Hoắc Triều, toàn bộ quá trình cô cũng chỉ mất ba phút.
 
Thư Nhĩ ghé người qua, nói, “Anh trai, anh nóng không? Em thổi cho anh nha.”
 
Hoắc Triều: ???
 
Thư Nhĩ thổi thổi lên mặt Hoắc Triều, cổ cũng thổi, tai cũng thổi luôn, đến lúc cuối cùng khi Hoắc Triều chịu không nổi nữa thì cô cúi đầu, nhẹ nhàng thổi lên tay anh.
 
Thật ra ngón tay anh mới là mục đích cuối cùng của cô!
 
Thế nhưng mục đích thế này quá rõ ràng rồi!
 
Sơn móng tay khô rất chậm, thổi một chút thì có thể khô nhanh hơn.
 
Trán Hoắc Triều đã thấm mồ hôi rồi.
 
Cô thế này là cố ý muốn giày vò anh, hay là mượn cơ hội này chọc ghẹo anh một cách trắng trợn đây?
 
Vừa đeo đồ che mắt cho anh, vừa thổi ngón tay anh.
 
Ai mà chịu cho nổi?
 
May là lọ nước sơn này đúng là rẻ thật, cũng không có mùi, khô rất nhanh.
 
Thư Nhĩ cất lọ sơn vào, nhét hai tay anh vào túi, sau đó, cô mới không nhanh không chậm mở đồ che mắt của anh ra.
 
Thư Nhĩ không cho Hoắc Triều thời gian phản ứng, trực tiếp kéo cánh tay anh đi vào tòa nhà dạy học.
 
Hai tay Hoắc Triều bỏ vào túi, mắt anh vì đeo đồ che mắt một lúc lâu, có chút không thích ứng với ánh sáng nên hơi nheo lại, tinh thần rõ ràng hơi mệt mỏi.
 
Thư Nhĩ đi nhanh, Hoắc Triều lại có chút chậm chạp, thế nên người ngoài nhìn vào giống như Thư Nhĩ đang kéo Hoắc Triều đi vậy.
 
Hoắc Triều kiểm tra lại quần áo trên người mình, không có phát hiện gì bất thường.
 
Thế nên, “Hết giận rồi?”
 
“Ừm, cho nên, anh trai, em thật sự rất dễ dỗ đó.”
 
Hoắc Triều tỏ ý không tin chuyện này.
 
Thế nhưng lần này hiếm lắm Thư Nhĩ mới coi như không dày vò anh, anh cũng không phản bác lại câu nói này.
 
Hai người tạm biệt dưới tòa nhà dạy học.
 
Thư Nhĩ vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt Hoắc Triều, “Anh trai, tan học gặp.”
 
Hoắc Triều nhún nhún vai, bước vào bên trong.
 
Sau khi Hoắc Triều trở về chỗ ngồi của mình, Hứa Trần và Triệu Chi Phong vội vàng sáp lại.
 
Triệu Chi Phong, “A Triều, đừng trách anh em nha, bọn tớ cũng hết cách rồi.”
 
Hứa Trần gãi gãi đầu, “A Triều, dỗ xong rồi hả?”
 
Hoắc Triều “ừm” một tiếng.
 
Hứa Trần nói, “A Triều, chút nữa có bài kiểm tra nhỏ đó.”
 
Hoắc Triều vừa nghe thì chuẩn bị lấy sách ra, định chút nữa trực tiếp mở đề thi.
 
Vừa mới lấy một tay từ túi ra thì Triệu Chi Phong ánh mắt sắc bén liền phát hiện có chỗ hơi khác, mắt anh liền trừng lên, “Má ơi, người anh em, cậu thế mà lại…”
 
Hứa Trần cũng hết sức kinh ngạc nhìn…móng tay của Hoắc Triều, “Đây…đây…thì ra cậu có sở thích này?”
 
Sau khi Hoắc Triều nhìn thấy móng tay màu xanh bơ của mình xong thì trong lòng lại có một cảm giác yên tâm đến kì lạ.
 
Chính là có một thứ cảm giác, “Thì ra lần này cô dùng chiêu này.”
 
Hoắc Triều thấy bản thân có lẽ sắp bị Thư Nhĩ chơi đến hư mất rồi.
 
Sau khi biết cô cụ thể đã làm gì mình thì trái tim này của anh mới bình tĩnh trở lại.
 
Hoắc Triều cau mày, “Thứ này làm sao xóa được?”
 
Triệu Chi Phong gian xảo nói, “Tiểu Thư Nhĩ sơn cho cậu?”
 
“Ừm.”
 
Anh cười hi hi, “Đừng có xóa, màu “tha thứ” này đẹp biết bao nhiêu.”
 
Ánh mắt Hoắc Triều trầm xuống, Triệu Chi Phong rụt cổ lại, không dám trêu đùa nữa.
 
Hứa Trần nói, “Cái này có thể dùng nước rửa móng tay để xóa.”
 
Hoắc Triều chặc lưỡi một tiếng, trực tiếp đứng lên tại chỗ.
 
“Ê, A Triều, sắp vào lớp rồi đó!”
 
“A Triều, cậu đi đâu vậy?”
 
Hai tay Hoắc Triều đút vào túi, không nói nửa lời, tư thế thoải mái trực tiếp rời khỏi lớp học.
 
Lúc anh đến lớp 11 -12, Thư Nhĩ đang ngồi bên cạnh Tưởng Tây Từ, nghiêm túc nghe anh ta gạch trọng điểm cho mình.
 
Vừa hay tiết này của bọn họ là tiết tự học nên Thư Nhĩ liền tạm thời đổi chỗ với bạn cùng bàn của Tưởng Tây Từ.

 
Phản ứng của Tưởng Tây Từ rất nhanh, đầu óc rõ ràng, tư duy nhanh nhẹn, những kiến thức trong sách vở đều ăn sâu vào đầu anh rồi.
 
Hai tay Thư Nhĩ chống cằm, cảm khái nói, “Thật ra trình độ này của cậu năm nay có thể đạt thủ khoa Đại học rồi đó.”
 
Gương mặt lạnh nhạt của Tưởng Tây Từ hiếm lắm mới xuất hiện nét ngại ngùng, người thẳng thắn khen anh huỵch toẹt như vậy, đến bây giờ cũng chỉ có mình Thư Nhĩ thôi.  
 
Những người khác thấy anh lợi hại, nhưng họ sẽ không động cái liền treo bốn chữ “Thủ khoa Đại học” này lên miệng.
 
Tưởng Tây Từ rũ mắt xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Người ưu tú thì có rất nhiều.”
 
Thư Nhĩ lập tức thêm một câu, “Nhưng cậu là người ưu tú nhất.”
 
Có một luồng khí ấm áp từ từ chảy vào trong tim Tưởng Tây Từ, gương mặt anh xuất hiện ý cười không rõ ràng, “Cảm ơn.”
 
Lúc này, có bạn học gọi về phía Thư Nhĩ, “Thư Nhĩ, Thư Nhĩ, Hoắc Nhị thiếu đến tìm cậu nè.”
 
Thư Nhĩ đang cố gắng nhớ bài thì nghe thấy ba tiếng “Hoắc Nhị thiếu”, cô giật mình một cái.
 
Lúc này đã vào giờ học rồi, vậy mà Hoắc Triều không thèm học, lại chạy đến tìm cô? Thế này thì phải giận dữ đến mức nào vậy?
 
Cô bảo Tưởng Tây Từ đợi một chút, sau đó ra khỏi lớp học với tâm trạng thấp thỏm không yên.
 
Cô nhịn không được mà tự hỏi ngược lại mình, cảm thấy lần này có phải mình có chút quá đáng rồi không?
 
Một chàng trai thẳng, chắc là rất khó chấp nhận việc móng tay mình bị sơn một lớp nhỉ? Mà lại còn là màu “tha thứ” nữa chứ!
 
Thư Nhĩ vừa mới đi đến trước mặt Hoắc Triều thì chuẩn bị cúi đầu xin lỗi. Cô gái nhỏ biết ứng phó với mọi tình hình, không phải chỉ là xin lỗi sao, có gì ghê gớm đâu?
 
Thế nhưng cô vẫn chưa kịp nói gì thì Hoắc Triều đã đưa tay về phía cô, “Lọ nước sơn đâu?”
 
Mới đầu Thư Nhĩ vẫn có chút chưa phản ứng lại được.
 
Hoắc Triều muốn lấy sơn móng tay làm gì?
 
Đập bể hả?
 
Ay, thật ra anh muốn phá bỏ “chứng cứ phạm tội” này thì cô cũng có thể hiểu được.
 
Nghĩ như vậy, Thư Nhĩ dứt khoát lấy lọ sơn móng tay trong túi ra đưa cho anh.
 
Anh muốn nổi giận thì cứ nổi giận đi, lúc trước đều là anh dỗ dành cô, thỉnh thoảng cô cũng có thể dỗ anh một lần.
 
Thế nhưng vượt ngoài tưởng tượng của Thư Nhĩ, Hoắc Triều không nổi giận, anh không hề nổi trận lôi đình với cô, lại càng không nói gì thêm nữa.
 
Sự thật là từ đầu đến cuối Hoắc Triều chỉ nói bốn chữ, chính là câu “Lọ nước sơn đâu?” ban đầu.
 
Thư Nhĩ ù ù cạc cạc, lần đầu tiên không biết Hoắc Triều muốn làm gì.
 
Lúc này, cô nhìn thấy Hoắc Triều mở nắp lọ ra, sau đó dùng tay trái nâng tay trái cô lên, tư thế cứng nhắc, động tác lại không quen thuộc mà sơn móng tay cho cô.
 
“Ê, ê, anh trai, em không muốn sơn đâu.”
 
Hoắc Triều ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói, “Không, em muốn.”
 
“Anh trai, đây là màu “tha thứ” đó.”
 
Hoắc Triều “ừm” một tiếng, “Ừm, rất thích hợp với anh bây giờ.”
 
Thư Nhĩ: ???
 
Cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói rất phổ biến, “Người một nhà, phải đồng bộ giống nhau.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.