Mê Vợ Không Lối Về

Chương 737: Tôi không thuyết phục được cô ấy




Cô cựa quậy người muốn ngồi dậy, Tông Cảnh Hạo bước nhanh đến đỡ cô dậy.
Lâm Tân Ngôn dựa vào tay anh để ngồi dậy, cô hỏi: “Tô Trạm về rồi ạ?”
Tông Cảnh Hạo đặt một cái đệm sau lưng cô và nói: “Cậy ấy về rồi, sao em không ngủ thêm chút nữa?”
Lâm Tân Ngôn hơi đờ đẫn: “Lát nữa còn có một đợt kiểm tra nữa nên em không ngủ được. Em hơi khát nước.”
Tông Cảnh Hạo rót cho cô một cốc nước ấm, cô cầm lấy uống được gần nửa rồi để cốc lại trêи tủ đầu giường, cô hỏi: “Mấy giờ rồi anh?”
Cô vừa nói xong thì có người gõ cửa, là y tá tới nhắc bọn họ sắp phải đi kiểm tra.
Tông Cảnh Hạo bế cô ra khỏi giường, đi vào phòng kiểm tra.
Các bệnh viện khác thường làm kiểm tra vào ban ngày nhưng ban ngày đông người nên phần kiểm tra hàng ngày của Lâm Tân Ngôn được xếp vào buổi tối. Như thế cũng sạch sẽ hơn rất nhiều.
Chủ yếu là kiểm tra sự thay đổi của đáy huyệt, có thể nhìn thấy rõ đáy huyệt qua việc siêu âm bốn chiều, trong quá trình kiểm tra còn có thể nhìn thấy hình dạng của em bé.
Mỗi lần kiểm tra Lâm Tân Ngôn đều muốn xem em bé nhưng Tông Cảnh Hạo lại không cho cô xem.
Hình ảnh siêu âm của đứa bé rất xấu, đến cả Tông Cảnh Hạo cũng chê nên anh không muốn cho Lâm Tân Ngôn xem, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Anh cảm thấy rất khó hiểu, anh và Lâm Tân Ngôn đều đẹp như vậy sao đứa trẻ có thể xấu vậy chứ?
Mỗi lần bác sĩ kiểm tra, anh đều cau mày lắc đầu.
Lâm Tân Ngôn không hiểu vì sao nên cứ nhìn anh chằm chằm.
Bác sĩ nói: “Anh nhìn xem, đáy huyệt mỏng chỉ còn 0,4 mm thôi. Như vậy rất dễ xảy ra những tình huống nguy hiểm.”
Tông Cảnh Hạo rất căng thẳng, anh muốn sinh sớm luôn từ bây giờ để giảm những tổn hại cho cơ thể Lâm Tân Ngôn nhưng cô nhất quyết muốn đợi đến tháng thứ 8. Cô nói như thế con sẽ cứng cáp hơn, nếu không sau này con sẽ không được khỏe mạnh.
Sinh vào tháng thứ tám cũng đã là sớm hơn bình thường hơn một tháng rồi.
“Có chuyện gì xảy ra thì nhớ gọi y tá.” Trong bệnh viện luôn có bác sĩ trực 24/24 giờ nên khi có chuyện gì xảy ra, bọn họ sẽ chuẩn bị cho cô sinh mổ ngay.
Tông Cảnh Hạo bế Lâm Tân Ngôn trở lại phòng bệnh, Lâm Tân Ngôn quàng tay qua cổ anh, hỏi: “Sao mỗi lần em làm kiểm tra, anh lại có thái độ kì lạ vậy?”
Tông Cảnh Hạo hỏi: “Có sao?”
Lâm Tân Ngôn gật đầu khẳng định: “Có đấy.”
Tông Cảnh Hạo nói: “Là anh lo lắng cho em thôi.”

Lâm Tân Ngôn không tin lắm.
Vì anh muốn cô yên tâm nên lúc nào anh cũng thoải mái, kể cả có lo lắng thì anh cũng không thể hiện ra trước mặt cô. Thái độ kì lạ này của anh bắt đầu xuất hiện từ sau khi anh nhìn bác sĩ kiểm tra cho cô.
Cô cũng không biết rốt cuộc anh nhìn cái gì.
Cô nghĩ có cơ hội thì cô sẽ hỏi thử bác sĩ.
Giường trong phòng bệnh này rộng hơn so với những giường bệnh khác nhiều nên buổi tối Tông Cảnh Hạo đều ôm cô ngủ, nếu có chuyện gì xảy ra thì anh cũng phát hiện kịp thời.
Buổi sáng bà Trang Tử Khâm có tới đưa cơm, cơm của bệnh viện không đủ chất dinh dưỡng nên ba bữa trong ngày của Lâm Tân Ngôn đều do bà đưa tới.
Buổi sáng khi Lâm Tân Ngôn đang ăn sáng, Tông Cảnh Hạo nhận được điện thoại của Quan Kình rồi ra ngoài nghe.
“Tôi không thuyết phục được cô ấy.” Quan Kình chỉ nói ra mấy chữ đơn giản.
Đêm qua lúc Quan Kình trở về, anh thấy Cố Huệ Nguyên đang mặc áo sơ mi của anh, ngồi cạnh cửa sổ với điếu thuốc trêи tay.
Quan Kình không biết chuyện Cố Huệ Nguyên biết hút thuốc. Anh bước tới, cầm lấy điếu thuốc trêи tay cô rồi hỏi: “Sao cô không đi ngủ?”
Cố Huệ Nguyên ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ. Lúc đầu anh cương quyết như vậy, cho dù cô uy hϊế͙p͙ hay dụ dỗ, anh cũng không chịu giúp nhưng sau này lại đồng ý rất dễ dàng. Trong lòng Cố Huệ Nguyên có rất nhiều điều nghi ngờ Quan Kình.
Nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh, cho dù ngay sau khi hai người thân mật, anh đã ra ngoài, có thể là đi báo tin nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh thêm một lần nữa.
Cố Huệ Nguyên cười, nói: “Có nhiều chuyện của tôi mà anh không biết lắm.”
Quan Kình ngồi xuống một bên cạnh cửa sổ, gọi thẳng cả họ lẫn tên của Cố Huệ Nguyên: “Cố Huệ Nguyên, cô biết hết mọi chuyện rồi đúng không?”
Cố Huệ Nguyên cảm thấy khó tin, anh ấy biết mình đang nghĩ gì hay sao.
Cố Huệ Nguyên có hơi vui sướиɠ trong lòng, có lẽ anh ấy cũng thích mình?
“Rõ ràng cô biết bọn họ phạm tội, chịu trừng phạt là điều đương nhiên. Sao cô còn không chịu buông tay?”
Cố Huệ Nguyên thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn cười: “Cái gì mà trừng phạt là điều đương nhiên? Bọn họ là người thân của tôi, nếu đến người thân của mình mà tôi còn không quan tâm thì tôi có còn là con người không?”
Quan Kình nhận ra, cho dù bọn họ có xấu xa, có đáng chết tới đâu thì vẫn là người thân của cô.
Đây là tình cảm máu mủ, không thể thay đổi và cũng không thể chia cắt.
Cố Huệ Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ, bình thản nói: “Anh tới để khuyên tôi đúng không?”
Cố Huệ Nguyên có một bí mật mà cô chưa từng nói cho ai biết mà cũng không ai biết cả. Hai năm trước cô đã biết Quan Kình, cô phụ trách một dự án hợp tác với tập đoàn Vạn Việt, Quan Kình chính là người đi đàm phán dự án đó.

Cô không thể nghi ngờ gì tài năng của của Quan Kình vì nếu không có khả năng, Tông Cảnh Hạo cũng không trọng dụng anh như thế.
Trong cuộc đàm phán, cô đã bị Quan Kình thu hút và có cảm tình với anh.
Phương thức hợp tác không đạt được thống nhất nên chuyện hợp tác giữa hai bên bị hủy bỏ, về sau cô cũng không gặp lại Quan Kình nữa.
Mặc dù lần này cô chọn Quan Kình để kiểm soát, mục đích để anh giúp đỡ mình nhưng cô hoàn toàn có thể tìm một người phụ nữ khác đứng ra làm tất cả những điều này thay cô.
Nhưng cô đã tự làm tất cả
Vì cô thích Quan Kình.
Bây giờ, ngay cả khi đã biết anh có thể bán đứng cô nhưng cô vẫn lựa chọn tin tưởng anh.
Cô duỗi chân ngồi lên đùi của Quan Kình rồi dùng tay móc cổ anh, cô cười rồi nói: “Quan Kình, tôi vẫn muốn.”
Quan Kình cau mày: “Cô…”
Quan Kình chưa nói xong thì Cố Huệ Nguyên đã hôn lên môi của anh, chặn câu nói anh đang định nói ra.
Cố Huệ Nguyên muốn dùng thân thể mình để thay đổi tình thế, cho dù anh đã đi báo tin nhưng cô vẫn mong rằng trong giây phút quyết định, anh có thể đứng về phía cô, giúp cô một lần.
Xong chuyện, Cố Huệ Nguyên vẫn dựa vào lòng Quan Kình, cô vòng tay anh để anh ôm lấy người mình: “Đã thân mật như vậy rồi thì anh ôm em ngủ nhé.”
Quan Kình nói: “Tôi không quen ôm người khác khi ngủ.”
“Ôm nhiều một chút thì anh sẽ quen thôi.” Cố Huệ Nguyên ôm lấy tay của Quan Kình không buông.
“Cố Huệ Nguyên, cô từ bỏ đi.” Quan Kình vẫn muốn khuyên Cố Huệ Nguyên từ bỏ, cô vẫn còn trẻ trung xinh đẹp, cô hoàn toàn có thể tự sống cuộc sống của mình.
Đâu nhất thiết phải đi báo thù.
Hai bên trả thù nhau thì tới khi nào mọi chuyện mới có thể chấm dứt?
“Em đã quyết rồi, anh không cần tốn công khuyên bảo, em buồn ngủ rồi, đi ngủ thôi.”
Cố Huệ Nguyên rúc vào lòng Quan Kình.
Buổi sáng khi Quan Kình tỉnh lại, Cố Huệ Nguyên vẫn chưa dậy.
Anh gọi điện thoại cho Tông Cảnh Hạo.
Thông báo anh không thể thuyết phục được Cố Huệ Nguyên buông tay nên đành phải làm theo kế hoạch của Tông Cảnh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.