Mê Vợ Không Lối Về

Chương 439: Cô có phải là phụ nữ không?




Lúc vui thì cô tìm bản thân, lúc đau buồn thì cô chủ động tìm kiếm bản thân vì một người đàn ông khác.
Lâm Tân Ngôn không muốn lãng phí thời gian với anh ta, thẳng thừng nói: “Anh nói lời mà không giữ lời, khiến tôi rất thất vọng, chắc anh cũng biết lý do tôi đến, nói đi, phải làm sao thì anh mới chịu buông chuyện này? Nếu anh muốn tìm Văn Khuynh báo thù, tôi không ngăn cản anh, sống chết của anh không liên quan đến tôi, nhưng anh muốn lợi dụng thân thế của Tông Cảnh Hạo để đối phó với Văn Khuynh, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép anh làm như thế, anh đừng tưởng rằng tôi giấu Tông Cảnh Hạo là không thể làm gì được anh, đừng quên, đây là thành phố B, ngoài Tông Cảnh Hạo còn có Tông Khải Phong.
Mặc dù đã lâu Tông Khải Phong không lo liệu chuyện nữa, nhưng không có nghĩa là ông ấy không có năng lực, muốn đối phó với Bạch Dận Ninh là một chuyện vô cùng đơn giản.
Thái độ của Lâm Tân Ngôn cũng không kiên quyết lắm, mềm rắn đủ cả, có thể bàn điều kiện thì cũng có thể cố gắng.
Bạch Dận Ninh cau mày nhìn cô rất lâu, đột nhiên cười: “Cô thực sự có thể làm hết mình vì anh ta.”
“Anh ấy là chồng của tôi, là ba của con tôi, vì anh ấy tôi có thể làm bất cứ điều gì.” Lâm Tân Ngôn thản nhiên, trực tiếp đáp trả ánh mắt của anh ta.
Cô không có gì phải giấu giếm.
Nụ cười trêи khuôn mặt Bạch Dận Ninh chợt tắt, hai tay anh ta nắm chặt vào tay vịn: “Nếu như điều kiện của tôi là muốn có được cô thì sao?”
“Anh cũng sẽ không sa ngã đến bước đường này, tôi là người phụ nữ đã kết hôn, tự nhận không có sức quyết rũ lớn như thế, nói đi, anh có điều kiện gì.” Nghe Bạch Dận Ninh nói, cô rất thản nhiên, như thể điều anh ta nói không hề liên quan đến bản thân vậy.
Bình tĩnh đến mức khiến Bạch Dận Ninh thấy khó tin.
“Cô, cô là phụ nữ sao?” Cho dù không thích, nghe thấy lời tỏ tình của tôi, có phải cũng nên có chút thể hiện gì chứ, cô làm như thế sẽ khiến tôi cảm thấy mình rất thất bại đấy.” Bạch Dận Ninh không hề che giấu sự thất vọng của bản thân.
“Anh xem tôi là trái tim có bảy lỗ sao?” Có thể chia một nửa cho anh? Trái tim tôi rất nhỏ, chỉ đủ cho một người, không trống một lỗ hổng nào, tôi hy vọng chúng ta quay về chủ đề chính, nhắc đến điều kiện của anh, nếu anh không muốn nói cũng được thôi, hôm nay tôi đến coi như là tình nghĩa cuối cùng còn lại của chúng ta, từ nay về sau chúng ta là kẻ thù.”
Nói xong, cô hướng ra phía ngoài cửa rồi hét lớn: “Bồi Xuyên……”
“Đợi đã.” Bạch Dận Ninh không ngờ rằng, cô lại kiên quyết như thế, lúc thấy cô xuất hiện trước cửa, anh ta còn tưởng có thể lợi dụng chuyện này để chiếm lấy cô, đưa cô rời khỏi đây, trở về Bạch Thành sống những ngày tháng an nhàn.

Ai biết được, cô lại quả quyết như thế.
Khiến anh thích, làm anh lo âu, không thể nào làm gì được cô.
Một chiếc xe thương vụ màu đen đậu bên lề đường đối diện khách sạn, một người đàn ông vốn dĩ nên nằm ngủ ở biệt thự vì uống say đang nhìn từng cử chỉ hành động của Lâm Tân Ngôn và Bạch Dận Ninh trong căn phòng thông qua camera.
Lần trước Bạch Dận Ninh xuất hiện ở phòng bệnh tặng hoa cho Lâm Tân Ngôn, Tông Cảnh Hạo đã sai người điều tra chỗ ở tại thành phố B của anh ta, mặc dù thành phố B rộng lớn nhưng khách sạn cấp độ sao có hạn, nên điều tra cũng rất đơn giản.
Đoán ra mục đích Lâm Tân Ngôn tìm đủ mọi cách chuốc say anh có thể là để đi gặp Bạch Dận Ninh, anh liền sai người giả làm nhân viên dọn dẹp phòng trong khách sạn, lắp đặt camera trong phòng.
Anh có thể nghe, nhìn thấy rõ từng cử chỉ, hành động, lời nói ở trong phòng của bọn họ.
Anh tựa lưng về phía sau, chiếc áo sơ mi nhăn lại, chiếc quần gói đôi chân dài thẳng của anh liền vén cao lên, một tay cởi cúc cổ áo, khuỷa tay còn lại chống vào tay vịn, bàn tay đỡ lấy trán, che đi phần lớn khuôn mặt và mọi biểu cảm.
Trong căn phòng.
Lâm Tân Ngôn không lập tức hỏi anh gọi cô lại có phải vì đã nghĩ kỹ, đồng ý đưa ra điều kiện rồi không, mà kiên nhẫn chờ đợi.
Qua một hồi lâu, Bạch Dận Ninh di chuyển xe lăn, dừng ở trước cửa sổ sát mặt đất, nhìn xuống thành phố phồn vinh lấp lánh đèn phát sáng neon: “Cuộc đời này của tôi không sống vì bản thân, lúc nhỏ sống trong cô nhi viện, cho dù khó khăn vất vả thế nào đi nữa nhưng luôn thích cười, bởi vì như thế sẽ chiếm được cảm tình của người khác, không ai thích đứa suốt ngày cau mày nhăn mặt, sau đó được Bạch Hồng Phi nhận nuôi, tôi tưởng ông ta thừa nhận tôi, cảm thấy nhận nuôi tôi là một điều đúng đắn, tôi ra sức thể hiện bản thân, tôi nỗ lực học tập, nỗ lực trở thành người có năng lực, sau đó ông ấy mất đi để lại di nguyện, hi vọng tôi cưới con gái của ông ta là Trình ɖu͙ƈ Tú, cho dù có thích hay không thì tôi cũng phải hoàn thành di nguyện của ông ấy, sau đó, vô tình cứu được cô, lại phát hiện ra chiếc vòng ngọc cô đeo, tôi tưởng cô từ lúc bắt đầu đã ấp ủ ước mơ hoàn thành ý nguyện mà Bạch Hồng Phi để lại……sau đó tôi dần dần phát hiện, cô là một người phụ nữ thú vị……”
“Thích cô, là việc duy nhất mà tôi không để ý đến suy nghĩ của bất cứ ai, chỉ nghe theo con tim của chính mình.”
Anh ta di chuyển xe lăn, nhìn cô: “Tôi thấy rất vui khi nhìn thấy cô, nhưng mục đích cô đến là vì không muốn một người đàn ông khác bị tổn thương, tôi đố kỵ, đố kỵ muốn chết, nực cười đúng không.”
Lâm Tân Ngôn nhìn anh ta, sự cảm động ẩn sâu trong đôi mắt, có thể là do thời thơ ấu bất hạnh, vì thế có sự đồng cảm.
“Tôi có thể không để bác sĩ đó xuất hiện trước mặt anh ta.” Anh ta di chuyển xe lăn, đối diện với cô, xương bánh chè chạm vào người cô: “Lúc biết được tình cảm của bản thân, tôi điên cuồng muốn dùng tất cả mọi thứ tôi có, chỉ mong muốn đổi lấy một đôi chân bình thường để có thể đứng trước mặt cô, giống như một người đàn ông bình thường, đứng trước mặt cô.”
“Nhiều lúc tôi rất tự ti, mỗi đêm trằn trọc không ngủ trong đầu toàn thấy khuôn mặt của cô, tôi rất căm hận bộ dạng hiện tại của bản thân.”

Đôi mắt anh đỏ lên, không kiềm chế nổi liền run rẩy.
Lâm Tân Ngôn cúi đầu: “Tôi không xứng.”
“Đúng, cô không xứng.” Anh ta quay người qua, nhìn đối diện cô, đầu mũi chỉ cách cô vài mm, một xíu nữa là chạm vào nhau: “Nhưng tôi không thể khống chế được trái tim của bản thân.”
Hai tay Lâm Tân Ngôn nắm lại, cơ thể cứng nhắc, cô thấy cảm động, không phải vì lời tỏ tình của anh ta, mà vì thân phận của anh ta, cuộc đời này có rất nhiều điều không công bằng, có vài người có thể không sinh ra trong một gia đình khá giả, nhưng lại được sống một cuộc sống bình yên hạnh phúc.
Có vài người vừa khi sinh ra đã bị vứt bỏ.
“Nếu như, cô gặp tôi trước, có khi nào……”
“Không có nếu như.” Lâm Tân Ngôn ngắt lời anh, chuyện không thể, cô không muốn trả lời câu hỏi giả thuyết.
Đáy mắt anh ta phản chiếu hình dáng của cô: “Tôi có thể khiến bác sĩ đó biến mất mãi mãi, không ai có thể tìm được, chỉ có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
Bạch Dận Ninh nhìn đôi môi của cô, không tô son nhưng vẫn hồng hào, trông rất mềm.
Dường như Lâm Tân Ngôn cảm thận được ý đồ của anh, cô quay mặt đi, anh ta giữ gáy cô, ép cô đối mặt với anh ta.
Khàn giọng và khẽ nói: “Yêu của tôi không nhiều, chỉ cần một nụ hôn thôi, cô cũng không bằng lòng cho tôi sao?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu.
Sụ thất vọng lóe lên trong đôi mắt của Bạch Dận Ninh, rồi nhanh chóng nở nụ cười cay đắng: “Tuyệt tình với tôi vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.