Mê Vợ Không Lối Về

Chương 397: Tôi chỉ tự vệ thôi




Duy chỉ có Tông Cảnh Hạo, làm cho cô ta vừa sợ, lại vừa muốn đến gần.
Trần Thanh vỗ lên tay của con gái: "Yên tâm, có ba ở đây, ba chính là hậu thuẫn của con."
"Ba, ba thật sự muốn con lấy Tông Cảnh Hạo sao?" Trần Thi Hàm hỏi.
Cô ta cũng là người có lòng tự trọng và kiêu ngạo, hiểu rất rõ Tông Cảnh Hạo không hề có cảm tình gì với mình, hơn nữa ép buộc anh cưới cô ta, chỉ càng làm anh chán ghét cô ta hơn?
Trần Thanh cũng không vội nói lên ý nghĩ của mình cho con gái, chỉ phân tích với cô ta thiệt hơn.
"Nhà họ Tông và nhà họ Văn tại sao lúc đầu lại có đám cưới?" Trần Thanh cũng không phải là muốn con gái trả lời, bởi vì cô ta cũng không biết chuyện trước kia: "Lúc đầu Văn Nhàn lấy Tông Khải Phong, chỉ là đám cưới vì lợi ích gia tộc, một người xưng vương trêи quan trường, một người xưng bá trêи thương trường, hai nhà như vậy, nếu như trở thành người một nhà, sẽ có cục diện thế nào?"
Trần Thi Hàm suy nghĩ một chút: "Vô cùng quyền lực."
Hai người giúp hai nhà liên thủ, sẽ có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, chỉ càng củng cố vững chắc địa vị gia đình.
"Mấy năm nay, gia tộc nào có thể lấn át nhà họ Tông và nhà họ Văn? Nhìn vào kết quả của nhà họ Hà đi, đã từng là danh môn vọng tộc, cuối cùng có kết quả gì?"
Trần Thanh hừ lạnh một tiếng: "Ba đứa bé, trừ hai đứa, còn chẳng phải đều ở trong tay của Tông Cảnh Hạo."
Ông ta nhìn con gái: "Chỉ khi chúng ta cũng gia nhập cái đại bản doanh này, mới có thể đứng vững ở cái mảnh đất này lâu dài được."
Trần Thi Hàm biết đạo lý này, cô ta cũng muốn trợ giúp ba mình. . ngôn tình hoàn
Nhưng mà....
Đối mặt với Tông Cảnh Hạo, cô ta thấy hoảng sợ.
"Con không cần lo lắng gì cả, con đường này ba đã sắp xếp cho con rồi." Trần Thanh an ủi con gái: "Con gái của ba cũng phải là loại người nhát gan, sợ hãi, cứ dùng thái độ bình tĩnh như bình thường là được."
Ánh mắt của Trần Thi Hàm có chút thẹn thùng: "Anh ấy là người đàn ông có sức hút nhất mà con từng thấy, con rất muốn trở thành vợ anh ấy..."
Có được tình yêu của anh ấy.
“Chắc chắn sẽ có thôi.”
Trần Thanh vuốt khuôn mặt của con gái, ánh mắt hoảng hốt như đang nhìn một người khác: "Muốn cái gì, thì phải cố gắng tranh thủ, nếu không sẽ chỉ còn lại hối hận."
Trần Thi Hàm nhìn ba mình như vậy, có chút kinh ngạc: "Lúc ba còn trẻ, có điều gì tiếc nuối sao?"

Bình thường Trần Thanh là một người rất cương nghị, dù sao cũng được rèn luyện nửa đời người trong quân đội, khí chất trêи người, không khỏi uy nghiêm.
Trần Thi Hàm chưa bao giờ thấy ba mình có khuôn mặt dịu dàng như vậy.
Trần Thanh tỉnh táo lại, thu tay về, khôi phục lại dáng vẻ cũ: "Con người sống cả đời, ai có thể thập toàn thập mỹ được chứ."
Trần Thi Hàm níu lấy cánh tay của Trần Thanh y: "Ba nói như vậy, có phải lúc trẻ cũng có người thương hay không?"
Trần Thanh và mẹ của Trần Thi Hàm là được người khác giới thiệu, quen nhau nhờ xem mắt, bởi vì tình tình của mẹ Trần Thi Hàm dịu dàng, Trần Thanh nói gì nghe nấy, cũng có thể coi như là một người vợ hiền hậu, còn về cảm tình, cũng không tính là có.
Điều này Trần Thi Hàm cũng biết được.
Trước kia mẹ cũng từng nói với cô ta, trong lòng ba có một người.
Bỗng nhiên ba lại cảm tính như vậy, có phải là nghĩ tới người trong lòng kia hay không?
"Trẻ con, đừng hỏi chuyện người lớn."
"Ba..." Trần Thi Hàm còn muốn hỏi thêm.
Trần Thanh ngắt lời cô ta: "Khoảng thời gian này con hãy ngoan ngoãn ở nhà."
Ông ta không muốn lúc này còn có thêm chuyện gì rắc rối.
Trần Thi Hàm gật đầu.
Ai biết Tông Cảnh Hạo bị ép sẽ làm ra chuyện gì?
Trong cục cảnh sát.
Lâm Tân Ngôn bị giam trong một căn nhà, đang bị thẩm vấn.
Một gian phòng bốn vách tường không có cửa sổ, chỉ có một ngọn đèn màu trắng treo bên trêи, trước một cái bàn hình vuông là hai cảnh sát phụ trách thẩm vấn.
"Cô tên gì?"
Lâm Tân Ngôn bị còng tay, cô ngồi ở trêи ghế.
Cô cố gắng kìm nén sự hoảng hốt lo lắng trong lòng, bình tĩnh nhìn cảnh sát đang thẩm vấn mình.

"Lâm Tân Ngôn."
"Được, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói của cô đều có thể làm bằng chứng trước tòa."
"Tại sao cô phải giết Hà Thụy Trạch?"
Lâm Tân Ngôn nắm chặt hai tay: "Tôi không giết."
"Lúc ấy có người nhìn thấy cô cầm súng nhắm vào anh ta, chứng cứ xác thực, cô còn muốn chống chế sao?"
"Tôi không giết anh ta."
Lâm Tân Ngôn không thể giải thích được tình hình lúc đó, súng ở ngay trong tay cô, Hà Thụy Trạch bởi vì bị thương mà chết, cô không thể nào giải thích.
"Cô phải suy nghĩ kỹ, thành thật khai báo còn có thể được xử lý khoan hồng, nếu cô cố ý, chờ đến khi bên kia kiểm tra xong, trêи súng chỉ có dấu tay của cô, cô có muốn chống chế cũng vô ích."
Lâm Tân Ngôn nhìn vào người bên cạnh đang ghi chép: "Tất cả những thứ này đều đã được các người sắp xếp xong xuôi, cần gì phải giả mù sa mưa ghi chép lại?"
Người cảnh sát đó ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: "Tôi không biết cô đang nói gì, tôi chỉ đang làm thủ tục theo thông lệ, đối với mỗi một nghi phạm, chúng tôi đều có ghi chép lại thẩm vấn."
Khi anh ta nói chuyện, còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “nghi phạm”.
Hai chữ này rõ ràng đang lọt vào tai cô, làm đầu óc của cô như ngừng lại, ánh đèn trước mặt đang rung chuyển, cô cố gắng mở lớn mắt, để cho mình giữ được tỉnh táo.
"Tôi chỉ là tự vệ, tôi không giết người!"
"Nếu như cô không giết anh ta, tại sao lại cầm súng nhắm vào anh ta?"
"Tôi nói rồi, tôi chỉ là tự vệ, tôi không giết anh ta!"
"Theo chúng tôi biết, Hà Thụy Trạch đã bị kết tội danh bắt cóc, mà người bị bắt cóc đó chính là cô, không sai chứ?"
Đây là sự thật.
“Đúng.”
"Có phải cô ôm hận anh ta bắt cóc cô, nên cô mới có ý giết người?"
Lâm Tân Ngôn khom người, lồng ngực vô cùng tức giận, cảm giác buồn nôn xông lên, cô rất muốn nôn ra, cô nhắm mắt lại, dáng vẻ khó chịu: "Không phải."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.