Mê Vợ Không Lối Về

Chương 331: Em không muốn




Lâm Tân Ngôn bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng, vỗ lưng Tần Nhã hỏi: “Em không sao chứ?”
Tần Nhã lắc đầu nói: “Không sao, không biết có phải do ăn gì mà đau bụng không, dạo này…”
Nói tới đây, cô đột nhiên nghĩ ra gì đó nên lập tức ngậm miệng lại.
Lâm Tân Ngôn là người từng trải, lúc nhìn cô nôn như thế cũng nghĩ ra rồi, liền bảo: “Tới bệnh viện xem sao đi.”
Tay Tần Nhã run run, dường như nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Lâm Tân Ngôn ôm cô, vỗ nhẹ lưng cô như lặng lẽ an ủi.
“Chị Lâm, chị có thể đồng ý với em một chuyện không?” Giọng Tần Nhã đã khản đặc.
Lâm Tân Ngôn nói: “Được, em nói đi.”
“…Em đang nói nếu như thôi, nếu như em thật sự có thì chị đừng nói với Tô Trạm được không?”
Cô không muốn vì một lý do khách quan mà phải ở bên một người. Cô biết rất rõ bản thân mình muốn gì.
Lâm Tân Ngôn đã hiểu, cô gật đầu nói: “Chị không nói đâu, nhưng nếu em thật sự…thì vẫn phải suy nghĩ cho sau này nữa.”
Dù sao thì có con phải nghĩ cho môi trường sống sau này của nó. Một gia đình ấm êm hạnh phúc đối với một đứa trẻ quan trọng tới nhường nào.
Lâm Tân Ngôn lái xe đưa cô tới bệnh viện.
Bởi vì là buổi tối nên khám và kiểm tra rất nhanh. Cô phải siêu âm và làm kiểm tra nước tiểu. Kết quả siêu âm cho thấy trong đáy huyệt có phôi thai được khoảng bảy tuần và kiểm tra nước tiểu ra dương tính. Từ hai điều trêи có thể kết luận được cô đã có thai.
Tần Nhã ngồi bên hồ hoa ngoài bệnh viện, lặng lẽ cúi nhìn tờ giấy xét nghiệm.
Lâm Tân Ngôn không biết phải an ủi cô ra sao. Nếu tình cảm của cô và Tô Trạm vẫn tốt đẹp thì sự ra đời của đứa trẻ này quả là một tin vui nhưng bây giờ quan hệ của Tần Nhã và Tô Trạm vẫn rất căng thẳng.
“Em không muốn.” Từ lúc kiểm tra xong Tần Nhã không nói lấy nửa lời.
Nào ngờ cô vừa lên tiếng đã khiến Lâm Tân Ngôn phải kinh ngạc.
Lâm Tân Ngôn cũng không khuyên gì bởi lẽ cô biết những gì Tần Nhã nói bây giờ chỉ xuất phát từ sự nông nổi nhất thời của cô thôi. Lâm Tân Ngôn rất hiểu tâm trạng của một người làm mẹ.

Nếu để Tần Nhã tới phòng phẫu thuật thật, cô sẽ không nỡ đâu.
Đây là bản năng, không phải cảm tính.
Tần Nhã không ngờ là Lâm Tân Ngôn không hề khuyên cô giữ lại đứa bé. Cô ngẩng đầu nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Chị cũng nghĩ em nên phá sao?”
Lâm Tân Ngôn nghiêm túc nói: “Chị biết em sẽ không làm thế.”
Tần Nhã phút chốc nghẹn ngào không nói nên lời. Đúng vậy, lúc cô nói không muốn mà lòng đau như cắt, đấu tranh tâm lý bao lâu cuối cùng lại do dự.
“Bên ngoài lạnh quá, để chị đưa em về.” Lâm Tân Ngôn đỡ cô dậy.
Khoảnh khắc Tần Nhã vừa đứng lên, cô liền ôm chặt lấy Lâm Tân Ngôn: “Có chị thật là tốt.”
Lâm Tân Ngôn lúc nào cũng đưa ra cho cô những góp ý đúng trọng tâm, lại không bao giờ can thiệp quá mức vào chuyện của cô mà luôn giữ mọi thứ ở mức chừng mực, vừa phải khiến cho ai ở bên Lâm Tân Ngôn cũng thấy thật thoải mái.
Lâm Tân Ngôn đưa cô về chỗ ở rồi dặn dò: “Chị sẽ không nói với Tô Trạm đâu em yên tâm nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Tần Nhã gật đầu: “Vậy em vào nhà đây.”
Lâm Tân Ngôn vẫy tay rồi bảo cô bên ngoài lạnh lắm mau vào trong.
Nhìn Tần Nhã vào hẳn trong rồi Lâm Tân Ngôn mới lái xe tới công ty.
Lâm Tân Ngôn lái xe tới gần khu thương nghiệp Kim Dung, nơi mọc đầy những tòa cao ốc san sát nhau. Ngay cả người đi trêи đường cũng vội vã hơn những con người ngoài kia. Dường như họ vẫn luôn trong trạng thái tranh thủ từng giây từng phút cho công việc như thế.
Lâm Tân Ngôn đỗ xe ở bãi đỗ dưới công ty.
Trước đây cô có đi làm vài ngày ở đây, tuy là không đến mức thuộc đường nhưng cũng thạo kha khá. Cô vào thang máy và ấn nút lên tầng cao nhất.
Lúc tới tầng mười sáu thì có người lên. Người đó ấn nút xong thì đứng sang một bên, thỉnh thoảng còn lật giở xem xét đống tài liệu trong tay như thể đang đưa ra quyết định cuối cùng.
Tới tầng thượng thì cửa thang máy mở ra. Lúc này người đàn ông vừa mới vào thang máy ấy mới chú ý tới Lâm Tân Ngôn, nhận ra cô cũng tới tầng này nên hỏi: “Cô làm ở phòng nào thế?”
Dù là phòng nào đi nữa thì trong cùng một công ty cũng sẽ có lúc gặp nhau nhưng Lâm Tân Ngôn lại trông rất lạ.
Lúc này Quan Kình đi tới, Lâm Tân Ngôn cười nói: “Tôi tìm anh ấy.”

Người đàn ông đó hiểu ra, nói: “Hóa ra là tìm trợ lý Quan.”
Quan Kình nhìn thấy cô thì đi nhanh tới.
Lâm Tân Ngôn chào hỏi anh ta trước: “Đã lâu không gặp.”
Quan Kình cười ngượng: “Không ghi thù đấy chứ?”
Anh ta đang muốn nói tới chuyện tới nước A để điều tra cô đây mà.
Lâm Tân Ngôn cố tình bày ra vẻ trầm tư khiến Quan Kình bắt đầu thấy không ổn.
“Cô, cô cũng biết mà. Chuyện này không phải tôi quyết mà được, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi.”
Anh ta nhấn mạnh bốn chữ làm theo mệnh lệnh như thể đang nhắc nhở cô rằng muốn trách thì cũng đừng trách anh mà hãy đi trách cái người đầu têu ra ấy.
Người đàn ông kia là quản lý cấp cao tới đưa văn kiện mà Tông Cảnh Hạo cần ký, lúc đi tới trước Quan Kình thì vui miệng hỏi: “Bạn gái anh à?”
Quan Kình có địa vị khá cao trong công ty. Đây là lần đầu tiên thấy anh ta sợ sệt một người phụ nữ đến vậy.
Nhìn cái bộ dạng của anh ta mà xem.
Quan Kình sa sầm mặt mày. Anh vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa, đừng có mà gây họa cho anh. Anh ta đang định giải thích thì người đàn ông kia đã đi tới gõ cửa phòng làm việc.
Bên trong vọng ra một giọng nói trầm ấm: “Vào đi.”
Người đàn ông đẩy cửa bước vào đưa văn kiện và nói: “Đây là phương án mới.”
Quan Kình nhìn Lâm Tân Ngôn nói: “Cùng vào không?”
Lâm Tân Ngôn thấy người đàn ông kia đã cầm tài liệu ra ngoài rồi nên nghĩ chắc Tông Cảnh Hạo đã xong việc, thế là gật đầu.
Quan Kình và Lâm Tân Ngôn cùng vào trong. Người đàn ông vốn không có ý gì cả, vừa rồi chỉ là nghĩ gì nói nấy.
“Giám đốc Quan, tôi đi làm việc trước nhé.” Người đàn ông kia nói.
“Khoan đã.” Tông Cảnh Hạo đứng dậy. Anh chỉ mặc một chiếc sơ mi, tay áo sắn lên để lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc. Anh kéo cổ áo rồi nói: “Nói lại một lần nữa câu cậu vừa nói cho hai người họ nghe đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.