Mê Vợ Không Lối Về

Chương 255: Cô ta không xứng với anh




“Tôi gặp Tông tổng của các người có chuyện muốn nói” Bạch Dận Ninh muốn thuyết phục vệ sĩ, thế nhưng thái độ của vệ sĩ cũng rất kiên quyết, chức trách của vệ sĩ chính là không cho bất cứ người không có phận sự nào tiến vào, nói gì cũng không cho
vào.
Bạch Dận Ninh nhíu mày, người này sao khó chơi vậy?
“Tôi có chuyện quan trọng.”
“Bạch tổng có chuyện gì quan trọng?” Tông Cảnh Hạo đứng ở hành lang, trêи mặt hắn cũng không nhìn ra biểu cảm gì, khóe miệng khẽ mỉm, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén.
Khuôn mặt hắn vẫn lộ ra vẻ hung tàn rõ ràng, có loại khí thế mạnh mẽ: “Hắn là chuyện hôm nay, Bạch tổng đã điều tra rõ ràng, đến đây cho tôi một câu trả lời thỏa đáng?”
Bạch Dận Ninh tự biết mình đuối lý, xin lỗi trước: “Là tôi chủ quan, để Diệu Thanh Thanh biết hành tung của tôi, mới biết.”
Kỳ thật, hắn ta vốn không đề phòng Diệu Thanh Thanh cho nên Diệu Thanh Thanh mới có thể tùy tiện theo dõi hắn ta được.
Hắn ta để Cao Nguyên đi điều tra thì mới biết được, Lâm Tâm Ngôn rơi xuống hồ là do Diệu Thanh Thanh, hai tay của hắn ta nắm tay vịn thật chặt: “Lâm tiểu thư không sao chứ?”
“Bạch tổng định giải quyết như thế nào?” Tông Cảnh Hạo không trả lời thẳng vào câu hỏi của hắn ta, hiện tại, điều hắn muốn chỉ là một câu trả lời hợp lý, một sự công bằng.
Bạch Dận Ninh còn ôm vẻ mong đợi, chờ mong, Diệu Thanh Thanh chỉ là nhất thời lỗ mãng, cô ta không phải người xấu.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn thấy hắn ta do dự, nhắc nhở: “Tôi cảm thấy Bạch tổng không thể mù quáng, không thể chỉ vì biết nhau từ bé mà có thể tín nhiệm vô hạn như thế. Thực ra, anh có thể đi điều tra quá khứ của cô ta một chút, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có điều bất ngờ đấy”.
"Anh có ý gì?” Rất rõ ràng, lời nói của Thẩm Bồi Xuyên có hàm ý.
“Anh vẫn nên tự hỏi cô ta thì tốt hơn. Đúng rồi, chuyện đe dọa lần trước, tôi nghĩ Bạch tổng cũng nên nói rõ cùng luôn, dù sao cũng là ở trêи địa bàn của Bạch tổng, xảy ra chuyện như vậy, Bạch tổng sẽ không mặc kệ hoặc bao che khuyết điểm chứ?" Thẩm Bồi Xuyên nghiêng người dựa lên tường, vặn cổ tay: “Hơn nữa, trêи địa bàn Bạch tổng, chúng tôi muốn động cũng không ai ngăn được, dọn dẹp một người phụ nữ quá đơn giản, nhưng mà, như vậy cũng giống như phạm tội, bao che cũng là tội”
Uy hϊế͙p͙, uy hϊế͙p͙ trần trụi.
Bạch Dận Ninh nghe được ý trong lời nói này, nếu như hắn ta nhất định che chở Diệu Thanh Thanh, như vậy không thể hợp tác với Tông Cảnh Hạo được, hơn nữa còn trở mặt thành thù.
Hắn ta cười khổ: “Lâm tiểu thư rơi xuống nước, trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ ăn nói rõ ràng, chuyện đe dọa chỉ cần có chứng cứ, tôi chắc chắn không bao che khuyết điểm”
Không phải hắn ta từ bỏ Diệu Thanh Thanh mà trải qua chuyện này, hắn ta phát hiện Diệu Thanh Thanh quả thực không thích hợp.
Hắn ta không nghĩ tới, Diệu Thanh Thanh lại có thể làm ra chuyện như vậy với Lâm Tâm Ngôn.
“Lâm tiểu thư không sao chứ?” Bạch Dận Ninh lại hỏi một lần nữa, không phải chỉ vì hắn ta cảm thấy nên hỏi mà là vì hắn ta quan tâm thực sự.
Là hắn ta thực lòng quan tâm đến tình hình hiện tại của Lâm Tâm Ngôn.
"Vợ của tôi, không cần người khác quan tâm” Tông Cảnh Hạo đã sớm mệt, Bạch Dận Ninh cứ quấn lấy Lâm Tâm Ngôn, thừa cơ hội này, hắn muốn để Bạch Dận Ninh rõ ràng, Lâm Tân Ngôn là của hắn, đừng có tư tưởng sai gì.
“Dòm ngó vợ của người khác không phải là hành vi của người quân tử, tôi nghĩ Bạch tổng là người hiểu chuyện, cũng là một quân tử” Tông Cảnh Hạo tự nhiên nói, chặn bạch dân ngôn không thể nói thêm gì.
“Người ở đâu, Bạch tổng dẫn đường đi.” Thẩm Bồi Xuyên đã không thể chờ đợi để tra hỏi Diệu Thanh Thanh, hắn lại cảm thấy hứng thú với bí mật trêи người cô ta.
Bạch Dận Ninh hít một hơi thật sâu, cũng thầm quyết định, lần này, chỉ cần có chứng cứ là Diệu Thanh Thanh làm, hắn ta tuyệt đối sẽ không bảo vệ nữa.
"Thế này đi, đợi Lâm tiểu thư tỉnh lại, để cô ấy tra hỏi, cũng cho tôi một chút thời gian, nếu như cô ta tự nhận tội đương nhiên là tốt, nếu cô ta chết cũng không nhận, tôi sẽ giao cô ta cho các người” Có một số việc, hắn ta vẫn hy vọng được nghe chính Diêu Thanh Thanh nói.
Điều này Thẩm Bồi Xuyên không làm chủ được nên ánh mắt liếc nhìn về phía Tổng Cảnh Hạo.
Tông Cảnh Hạo trầm mặc một lát: “Hi vọng Bạch tổng cho tôi tin tức tốt”
Nói xong liền quay người vào phòng.
Bạch Dận Ninh đưa tay, để Cao Nguyên đẩy hắn ta vào trong thang máy. Thẩm Bồi Xuyên cất bước nhìn thoáng qua Bạch Dận Ninh: “Bạch tổng, tạm biệt, không tiễn”

Bạch Dận Ninh không lên tiếng, sau khi tiến vào thang máy, Cao Nguyên thấp giọng: “Diêu tiểu thư ở biệt thự
Nếu không phải Cao Nguyên nhìn thấy camera giám sát thì cũng không tin Diệu Thanh Thanh là người đẩy Lâm Tân Ngôn xuống nước: “Cô ấy trông thật thà như vậy, thiện lương như vậy, sao lại làm ra chuyện này chứ?".
Bạch Dận Ninh biểu cảm trầm trọng, hắn ta cũng không muốn Diệu Thanh Thanh là người như vậy, thế nhưng chứng cứ lại vô cùng xác thực.
Chuyện đe dọa Lâm Tâm Ngôn, tám chín phần mười cũng là cô ấy.
Cao Nguyên nhìn thấy Bạch Dận Ninh có vẻ không muốn nói đến chuyện này, rất thức thời mà ngậm miệng lại.
Đi ra khách sạn, đẩy hắn ta lên xe, rất nhanh, xe dừng ở biệt thự của Bạch Dận Ninh.
Nơi này Diệu Thanh Thanh chưa tới được mấy lần, lần trước là khi bọn họ mới nhận lại nhau, Bạch Dận Ninh mang cô ta tới.
Cô ta ngồi hơi co quắp, Tiểu Liễu đứng bên cạnh nhìn cô ta, thầm nghĩ thiếu gia bảo cô ta tới nhà làm gì?
Có lẽ là có tình cảm tương tự với Bạch Dận Ninh, Tiểu Liễu cảm giác được, Diệu Thanh Thanh cũng thích Bạch Dận Ninh.
So với Diệu Thanh Thanh, Tiểu Liễu càng hy vọng Lâm Tâm Ngôn và Bạch Dận Ninh bên nhau hơn.
Chính cô chỉ là một người hầu, dù cho có lòng ái mộ với Bạch Dận Ninh thì cũng chỉ có thể giấu trong lòng. Sau này Bạch Dân Ninh phải lấy vợ, cô không diễn tả được Diệu Thanh Thanh không tốt ở điểm nào, nhưng cảm thấy Lâm Tân Ngôn càng thân thiết hơn, càng xứng với Bạch Dận Ninh hơn.
Lúc này, Cao Nguyên đẩy Bạch Dận Ninh tới, Tiểu Liễu vội vàng đón: “Thiếu gia”
Bạch Dận Ninh hôm nay không vui lắm, cũng không muốn nói, khoát tay cho cô đi làm việc: “Thanh Thanh, em đến đây với anh.” . ngôn tình hoàn
Nói xong, hắn ta di chuyển xe lăn về phía thư phòng.
Diệu Thanh Thanh đứng lên từ ghế salon, cũng đi theo sau hắn ta vào thư phòng.
Trong phòng khách, Tiểu Liễu lặng lẽ đến gần Cao Nguyên: “Hôm nay thiếu gia sao vậy? Trông có vẻ không vui, có tâm sự”
Tiểu Liễu phụ trách chăm sóc cho cuộc sống sinh hoạt của Bạch Dận Ninh, Cao Nguyên là phụ tá đắc lực của hắn ta trong công việc, hai người đều là người thân cận với Bạch Dận Ninh, đương nhiên cũng quen thuộc.
Cao Nguyên nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại, thở dài một hơi: “Điều này, Diệu tiểu thư gây khó dễ cho anh ấy rồi.”
“Cô ta gây khó dễ gì cho thiếu gia?”
Tiểu Liễu trợn tròn mắt, thầm nghĩ, quả nhiên Diệu Thanh Thanh không thích hợp với Bạch Dận Ninh.
Cao Nguyên liếc nhìn cô một cái: “Quan tâm đến mình thôi, chuyện người khác bớt hỏi đi”
“Nhưng mà, thiếu gia.”
Tiểu Liễu vẫn muốn hỏi tiếp nhưng Cao Nguyên đã rời đi, không muốn nói thêm gì về chuyện này.
Bạch Dận Ninh không thích người khác bàn tán chuyện của hắn ta. Tiểu Liễu quệt miệng, trừng mắt nhìn bóng lưng Cao Nguyên, người này thật nhỏ mọn.
Thầm nghĩ trong lòng, lần sau hắn ta hỏi mình chuyện gì, cô cũng không nói cho hắn ta.
Thư phòng. Bạch Dận Ninh ngồi trước bàn sách, hắn ta lật bừa một tập tài liệu lên xem.
Diệu Thanh Thanh đứng trước bàn, cũng không dám lên tiếng. Qua một lúc lâu, Bạch Dận Ninh mới nhớ tới còn có người khác, không ngẩng đầu, từ từ nói: “Hôm nay em đã đi đâu?” "Tìm việc”
Hai tay Diệu Thanh Thanh buông thõng bên người nắm chặt lại với nhau, Bạch Dận Ninh hỏi câu này khiến cô ta vô cùng hoảng hốt
Vô duyên vô sớ, Bạch Dận Ninh sao lại gọi cô ta đến hỏi một chuyện nhỏ nhặt như thế này?
Bạch Dận Ninh bất động thanh sắc, vẫn không nhìn cô ta: “Ngoại trừ tìm việc ra?”

“Đển cùng anh muốn hỏi gì?” Diệu Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được.
Chuyện hôm nay, hắn ta phát hiện rồi à?
Bạch Dận Ninh buông tập tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Diệu Thanh Thanh: "Cô không muốn nói với tôi sao?”
Chỉ cần cô ta chịu thẳng thắn, chịu nhận sai, hắn ta tin rằng Lâm Tân Ngon nhất định sẽ cho cô ta một cơ hội hối cải để làm một con người mới.
Diệu Thanh Thanh cười một tiếng: “Anh muốn em nói gì?”
Bạch Dận Ninh nhíu mày, cảm thấy mình không còn biết cô ta nữa. Trước kia cô ta đầu có như vậy, cô ta trung thực, tốt bụng, làm sao lại trở thành một người không biết phân biệt phải trái.
"Anh muốn tốt cho em” Bạch Dận Ninh nói.
Hắn ta chỉ hi vọng Diệu Thanh Thanh biết quay đầu là bờ.
Diệu Thanh Thanh càng cười lớn tiếng hơn, tràn đầy châm chọc: “Anh tìm tới em chắc là vì Lâm tiểu thư nhỉ?
Bạch Dận Ninh không phủ nhận.
“Cô ta đã kết hôn rồi, sinh con rồi, cô ta không xứng với anh, tại sao anh lại đối xử tốt với cô ta như vậy?!” Bỗng nhiên, hai tay Diệu Thanh Thanh đập lên bàn, nghiêng người, rút ngắn khoảng cách với Bạch Dận Ninh, đối diện với ánh mắt hắn ta: “Đúng vậy, hôm nay em đã gặp cô ta, còn không cẩn thận đẩy cô ta xuống hồ, đây hết thảy đều là do cô ta gieo gió gặt bão, cô ta không nhìn rõ thân phận của mình. Cô ta là một người phụ nữ đã kết hôn, còn cố ý quyến rũ anh, rõ ràng là không có ý tốt, cô ta chính là một con đàn bà lăng loàn!”.
Thân thể Bạch Dận Ninh ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, đáy mắt chợt lóe lên ý thất vọng.
Là thấy vọng với Diệu Thanh Thanh,
“Sao em biết cô ấy quyến rũ tôi?”
“Cô ta đã kết hôn, còn cố tình dây dưa với anh, không phải quyến rũ thì là gì?” Diệu Thanh Thanh nói như thể những gì cô ta nói là sự thật không thể phản bác.
Bạch Dận Ninh cười một tiếng: "Sao em biết không phải là anh dây dưa với cô ấy.”
“Anh không phải người như vậy, nhất định là cô ta quyến rũ anh” Bạch Dận Ninh còn chưa nói xong đã bị Diệu Thanh Thanh ngắt lời.
Bạch Dận Ninh nhìn Diệu Thanh Thanh rất lâu, không nói nên lời.
Cô ta quá cố chấp, quả là không bình thường.
Bạch Dận Ninh cũng không muốn cô ta mang theo sự cố chấp này để đối xử với Lâm Tân Ngôn, chuyện này hắn ta cảm thấy mình phải nói rõ ràng với cô ta.
"Anh trịnh trọng nói cho em, Lâm tiểu thư chưa từng dây dưa gì với anh, vẫn luôn là anh dây dưa với cô ấy. Cô ấy không giống với những người phụ nữ khác, là người phụ nữ đặc biệt nhất mà anh đã từng gặp. Anh có hảo cảm với cô ấy, biết rõ cô ấy đã kết hôn sinh con nhưng vẫn không thể khống chế được hảo cảm với cô ấy. Cho nên em muốn trách thì phải trách anh, đừng nhắm vào cô ấy. Chuyện lần này, em nhận sai, cô ấy sẽ không truy cứu..”
“Dận Ninh!” Diệu Thanh Thanh chịu kϊƈɦ thích lớn, cô ta không thể tin, thậm chí không muốn tin lời chính miệng Bạch Dận Ninh nói: “Có phải cô ta cho anh bùa mê thuốc lá gì không? Sao anh lại thích cô ta được chứ?”
“Sao anh không thể thích cô ấy được?” Bạch Dận Ninh mất kiên nhẫn.
Khó giải quyết, ngoan cố không thay đổi, không phân biệt phải trái, đã không còn hình dung được cô ta nữa.
Còn đáng sợ hơn cả đâm đầu vào chỗ chết.
“Cô ta không xứng với anh!” Diệu Thanh Thanh hét lên.
Bạch Dận Ninh cảm thấy cô ta điên rồi, mà Diệu Thanh Thanh lại cảm thấy Bạch Dận Ninh điên rồi.
“Cô ấy xinh đẹp, lại tốt bụng, tài trí, có công việc của mình, có sự nghiệp của mình, là một người phụ nữ độc lập. Mà anh chỉ là một thằng què, một kẻ đáng thương được nhận nuôi. Cô ấy có gì không xứng với anh? Ngược lại, anh cảm thấy không xứng với cô ấy."
“Không phải, không phải.” Diệu Thanh Thanh liều mạng lắc đầu, nhào tới nắm lấy cánh tay Bạch Dận Ninh: “Dận Ninh, anh bị cô ta che mắt rồi, cô ta không phải là người yêu của anh.”.
Bạch Dận Ninh yên tĩnh nhìn cô ta điên cuồng mất kiểm soát, cười lạnh một tiếng: “Thế em là người yêu của anh ư?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.