Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1729:




Trong lòng mỗi người đều sáng như gương.

 

Tô Trạm cười nói: “Lỗ tai thính như vậy, chú ở phòng khách, cháu ở phòng bếp mà cũng nghe thấy, có phải cháu nghe lén đúng không?”

 

“Là chú nói to, không phải do cháu nghe lén.” Lâm Huệ Tinh nhìn Trang Gia Văn: “Đi giúp vợ tương lai của em đi, chị đi gọi dì Yến Yến với mẹ về ăn cơm.”

 

Trang Gia Văn đứng dậy: “Em đi ngay đây.”

 

“Biết thương vợ là đàn ông tốt.” Tô Trạm cười nói, Trang Gia Văn quay đầu nhìn anh ta một cái: “Còn không phải có chú làm tấm gương tốt cho cháu à?”

 

Tỉnh ngộ rồi cười ha ha.

 

Bên ngoài, Tần Nhã và Lâm Tử Lạp đã trở về, hai người nói đi dạo thật ra là ra ngoài nói chuyện để tránh Lâm Tử Lạp.

 

Hiện tại ngoài chuyện kết hôn của Trang Gia Văn thì chỉ còn chuyện của Lâm Huệ Tinh, sợ rằng trong lòng cô vẫn còn nút thắt chưa thể gỡ bỏ.

 

Hai người còn định nói tiếp nhưng thấy Lâm Huệ Tinh đi tới nên đàng dừng lại: “Bữa sáng nấu xong rồi, vào nhà ăn cơm đi,”

 

“Ừ.” Tần Nhã cười, cô ấy không hỏi gì về chuyện tối qua cả, cũng không nhắc gì đến chuyện cá nhân của Lâm Huệ Tinh.

 

Giống như chuyện của Giang Mạt Hàn chưa từng xảy ra.

 

Lâm Huệ Tinh đi đến ôm tay Lâm Tử Lạp, ngữ khí có phần áy náy: “Mẹ, đêm qua mẹ nghỉ ngơi không tốt ạ?”

 

Thật ra tối qua cô hoàn toàn không ngủ.

 

Lâm Tử Lạp nắm tay con gái, không nói gì cả, tất cả đều dùng trầm mặc để bày tỏ.

 

Ba người đi vào nhà, bữa sáng đã được mang ra bàn, mọi người ngồi xuống ghế, tất cả đều không đề cập đến chuyện của Lâm Huệ Tinh và Lâm Tử Lạp.

 

“Mới sáng sớm mà bố đi đâu vậy ạ?” Trang Gia Văn đặt một cốc sữa nóng xuống trước mặt Lâm Tử Lạp.

 

Lâm Tử Lạp trả lời con trai: “Đi ra ngoài gặp một người.”

 

“Ai ạ?”

 

“Song Eun.”

 

Tông Triển Bạch biết khoảng thời gian Lâm Huệ Tinh ở Thái Lan đều được Song Eun chăm sóc, hai người vốn thân quen, lại thêm Song Eun về nước, bèn hẹn Song Eun cùng đi ăn sáng.

 

Địa điểm ngay tại khách sạn Song Eun đang ở.

 

“Rất cảm ơn cậu đã chăm sóc con gái tôi.”

 

Hai người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ nhà hàng khách sạn, hiện tại Song Eun quả thật có khí thế giống như Tông Triển Bạch khi còn trẻ, ngồi đối diện Tông Triển Bạch như mị lực của bản thân cũng không bị anh áp chế.

 

“Là cháu nên cảm ơn chú mới đúng ạ.” Song Eun hơi dừng lại vài giây: “Chuyện lần trước, nếu không phải có chú giúp thì cháu cũng không thể bình an vượt qua được.”

 

Gia tộc Mutisha không chỉ có khối tài sản khổng lồ tích lũy qua nhiều thế hệ, nó còn có công ty gia đình, nhưng trọng tâm sự nghiệp của anh ta là chính trị, công việc có thể làm dễ dàng nhưng khó tránh khỏi sẽ có sai sót trong lúc làm việc.

 

Nhưng chuyện lần trước không phải sai lầm khi làm việc mà là đối thủ chính trị hãm hại anh ta, là Tông Triển Bạch giúp đỡ, anh ta mới có thể giữ được công ty và toàn thân rút lui.

 

Mà đối với việc về nước lần này của mình, Song Eun cũng rất thẳng thắn, nếu tính tới chuyện trước khi phát sinh ở Thái Lan: “Tôi nghĩ có lẽ rất nhanh thôi là chúng ta có thể trốn ra được.”

 

Anh ta lo lắng nhất là tới lúc đó Giang Mạt Hàn lại đi tìm Tông Ngôn Hi.

 

Mặc dù Tông Triển Bạch không có ở đây, nhưng chuyện gì xảy ra ở đây anh cũng biết hết.

 

Song Eun nói thẳng: “Cháu nghĩ chú có thể ra mặt.”

 

Để Giang Mạt Hàn biết khó mà lui.

 

Vẻ mặt Tông Triển Bạch lại khiến người khác nhìn mà không hiểu, giống như là đang suy nghĩ chuyện Song Eun vừa nói, nhưng trên mặt lại không nói tiếng nào về việc riêng của mình với Song Eun, cho dù Song Eun biết, anh cũng không muốn nói về những chuyện đã xảy ra trước đó.

 

Song Eun cũng giật mình nghĩ có lẽ là mình nói nhầm, cái này dù sao cũng là việc nhà của người ta,  vừa liên quan trực tiếp tới chuyện con gái của chú, chắc chắn chú ấy sẽ không đem chuyện sinh hoạt cá nhân của mình ra để bàn tán.

 

Anh ta vội vàng nói xin lỗi ngay: “Không phải ý đó, cháu…”

 

Tông Triển Bạch đưa tay, ý tứ là anh ta không cần nói vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.