Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1716:




“Bốn giờ chiều.” Cô nói: “Đúng rồi, trả anh cái này…”

 

Cô vươn tay tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống.

 

“Cái đó…” Song Eun nói lớn: “Tôi muốn tặng cô.”

 

Tông Ngôn Hi vẫn tháo xuống: “Cái này rất quý giá nên tôi không thể nhận, không làm không nên hưởng.”

 

Cô quay người vào phòng, chuẩn bị tháo mấy món trang sức xuống để bỏ vào trong hộp.

 

Giang Hữu Khiêm bị nhốt ngoài cổng không thể nào bình tĩnh.

 

Chị dâu của cậu ta đã bị người cướp đi, cậu ta phải nhanh chóng báo cho Giang Mạt Hàn để anh nghĩ kế sách đối phó.

 

Hiện đêm đã khuya.

 

Giang Hữu Khiêm gọi điện thoại tới, Giang Mạt Hàn rất nhanh đã nhận được, từ khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng thì anh không ngủ được nữa, cứ ngồi một mình ở ban công.

 

Màn hình điện thoại di động không ngừng lóe sáng, anh hờ hững muốn vứt điện thoại, không muốn nhận cuộc gọi.

 

Bên kia Giang Hữu Khiêm gấp muốn chết.

 

Gọi mãi không thôi, Giang Mạt Hàn ngại ồn ào mới miễn cưỡng nhận.

 

“Anh tỉnh rồi sao?” Giang Hữu Khiêm nghĩ rằng anh vừa tỉnh ngủ.

 

Dù sao đã đêm khuya, nếu không phải có việc gấp thì cậu ta cũng không muốn gọi giờ này.

 

“Cậu có việc gì?” Giang Mạt Hàn nhàn nhạt mở miệng nói.

 

“Anh đừng kích động, nghe tôi nói.””

 

Giang Mạt Hàn hơi nhíu mày, không lên tiếng tiếp lời mà chờ cho cậu ta nói trước.

 

Bên kia Giang Hữu Khiêm còn đang sắp xếp từ ngữ, ngẫm nghĩ phải nói thế nào uyển chuyển một chút.

 

Giang Mạt Hàn sắp mất kiên nhẫn thì Giang Hữu Khiêm mới mở miệng nói: “Chuyện đó, anh hai, tôi đang ở Thái Lan.”

 

“Cậu đến đó làm gì?” Giang Mạt Hàn lập tức ý thức được việc gì: “Ai cho phép cậu đến đó?”

 

“Không phải tôi muốn giúp anh sao, tôi nhìn thấy chị dâu rồi.” Giang Hữu Khiêm bấy giờ ngồi dưới ánh đèn vàng trước cổng chính của tòa lâu đài Mutisha.

 

Giang Mạt Hàn nắm chặt điện thoại, tâm tình không khỏi khẩn trương, dường như đang chờ đợi cậu ta nói ra tình hình gần đây của Tông Ngôn Hi.

 

“Bên cạnh chị ấy đã có đàn ông, người Thái Lan, đoán chừng thân phận lớn lắm, hôm nay bọn họ còn cùng nhau ra ngoài, chị dâu ăn mặc rất xinh đẹp, tôi cảm thấy bọn họ…”

 

Cậu ta dừng một chút: “Có khả năng bọn họ đang sống chung.”

 

Con ngươi của Giang Mạt Hàn chợt co rút, không phải Cố Hiềm đang bên cạnh cô sao?

 

Từ lúc lại xuất hiện một người đàn ông Thái Lan.

 

“Nếu như anh muốn vãn hồi thì phải hành động sớm, thái độ của chị dâu rất kiên quyết, anh muốn theo đuổi lại cô ấy quả thật rất khó khăn.”

 

Cậu ta ngẩng đầu nhìn bên trong, lúc này hiện chỉ còn mấy ngọn đèn hắt ra ánh sáng chứ không thấy được gì cả: “Chị dâu đang ở nhà của người đàn ông kia.”

 

Giang Mạt Hàn đột nhiên cảm giác được tim bị người đục một lỗ thủng, đau nhức không thôi.

 

“Theo tôi thấy người đàn ông này không phải đối thủ bình thường đâu, anh phải cẩn thận.” Giang Hữu Khiêm tự mình nói, hoàn toàn quên cảm thụ hiện giờ của Giang Mạt Hàn: “Kỳ thật anh và chị dâu đứng chung một chỗ rất xứng…”

 

Lần này cậu ta còn chưa nói xong, điện thoại đã tắt máy, lúc này cậu ta mới ý thức bản thân đã nói sai.

 

Muốn gọi lại để giải thích nhưng vang lên tiếng tút tút báo người nhận đang trong cuộc gọi khác.

 

Giang Hữu Khiêm tát một cái lên miệng mình, ừ thì đứng chung một chỗ rất xứng không phải không đúng, lập trường của cậu ta đang đặt ở góc độ của Giang Mạt Hàn.

 

Coi như người đàn ông ưu tú giống anh hai, nhưng cậu ta chỉ có thể ủng hộ Giang Mạt Hàn.

 

Nhưng mấy lời này của cậu ta đã khiến Giang Mạt Hàn tức giận ư?

 

Giang Hữu Khiêm không xã được buồn bực, cậu ta đứng lên vừa đi vừa tiếp tục gọi điện thoại, hiện tại đã hơn nửa đêm, cậu ta còn phải tìm khách sạn để ngủ.

 

Đường dây đã thông nhưng không ai bắt máy.

 

Giang Hữu Khiêm thầm nghĩ, anh ấy đang tức giận sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.