Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1656:




Mặc dù nói đây không phải cuộc giải phẫu sinh tử nhưng rõ ràng có người thân nhưng không một ai chịu đến đây thì có hơi buồn bã.

 

Nam Thành cũng hi vọng Tông Ngôn Hi có thể tha thứ cho Giang Mạt Hàn.

 

Cảm thấy kỳ thật tuổi thơ của Giang Mạt Hàn quá đỗi bất hạnh, nếu như sau khi mẹ mất mà bố của anh có thể thương yêu anh thì anh sẽ không mãi hoài niệm về sự ấm áp bên cạnh mẹ rồi một lòng khăng khăng muốn trả thù cho mẹ, bị thù hận che mờ đôi mắt.

 

Nam Thành chỉ biết Giang Mạt Hàn muốn theo đuổi lại Tông Ngôn Hi nhưng làm sao biết sự thống khổ của Giang Mạt Hàn.

 

Anh không những tổn thương người anh yêu nhất mà còn hại chết cả con mình.

 

Dưới một bầu trời, khác biệt quốc gia, khác biệt địa điểm.

 

Tông Ngôn Hi nằm trên giường, gian phòng rất sạch sẽ, có thể đoán được nơi này có muỗi nên trên giường có mắc màn, tấm vải mỏng mềm được thêu thêm mấy tầng.

 

Cả người cảm thấy mệt nhoài nhưng cô lại không mấy buồn ngủ, nên muốn ngủ chẳng ngủ được.

 

Lạch cạch, chốt cửa bỗng nhúc nhích, Niya ôm chó con đẩy cửa tiến vào: “Chị đã ngủ chưa?”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Còn chưa.”

 

Cô bé đóng cửa rồi chạy tới, bò lên trên giường của cô, nhìn cô rồi nói: “Em cũng không ngủ được.”

 

Tông Ngôn Hi cười, vươn tay sờ nhẹ đầu của bé, cô bé này rất đáng yêu, chỉ có mỗi điểm quá thân thiết với người lạ nên không tốt lắm.

 

“Quên giới thiệu cho chị, nó tên là Torah.”

 

Niya chỉ vào cún con.

 

Tông Ngôn Hi nói: “Là em đặt tên này cho nó?”

 

Niya dùng sức nhẹ gật đầu, hỏi: “Nghe hay không?”

 

Tông Ngôn Hi nói: “Rất hay.”

 

Bởi vì xác thực cũng không tồi lắm.

 

“Chuyện mà em nói với chị lúc nãy chị đã nghĩ kỹ chưa?” Lời nói vừa nãy bị Song Eun cắt ngang nên Niya nói lại một lần nữa: “Làm mẹ của em đi.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“Chị còn quá trẻ nên không thể làm mẹ của em được, hơn nữa đây là lần đầu tiên chị gặp bố của em.” Tông Ngôn Hi thầm nghĩ, người đàn ông này thật vô trách nhiệm, đã có con rồi thì nên cưới mẹ của con đi, dẫu là không thích thì phải suy nghĩ vì con trẻ chứ.

 

Nếu đứa trẻ không được lớn lên trong một gia đình đầy đủ thì tính cách sẽ có khiếm khuyết.

 

Vả lại cô cảm thấy Niya hiện tại quả thật thiếu thốn, nếu không thì tại sao vừa gặp một người lạ liền muốn rủ người đó làm mẹ.

 

Niya chững chạc nghiêm túc nói: “Bởi vì em thấy chị xinh đẹp nên muốn chị làm mẹ em, các cô gái muốn làm mẹ của em có rất nhiều nhưng bố em không thích, mà em cũng không thích.”

 

Cô dẫu cánh môi: “Lần đầu tiên gặp bố em thì sao chứ? Chẳng lẽ bố của em không đẹp trai ư? Bố em rất là đẹp trai đó, em giới thiệu một chút với chị thì chị sẽ thân với bố em ngay. Bố tên là Song Eun Mutisha, năm nay 29 tuổi, mọi người hay kính cẩn gọi bố là hầu tước Mutisha, có một phòng lớn đầy châu báu nên có thể nuôi được chị nha.”

 

Mutisha là tước vị phong hào, phần lớn là biểu thị quan hệ dòng họ.

 

Tông Ngôn Hi: “…””

 

Bé con này trưởng thành hơi sớm rồi đó?

 

Một đứa bé bốn năm tuổi có thể nói được mấy lời này sao?

 

Tông Ngôn Hi hoài nghi sâu sắc.

 

Cô xoay người: “Chị buồn ngủ, buồn ngủ lắm.”

 

Niya bò lên người cô, chui vào trong lòng cô: “Chị suy nghĩ một lát nha.”

 

Tông Ngôn Hi không biết nên nói với cô bé thế nào nên dứt khoát xoay người giả vờ ngủ.

 

Niya lắc nhẹ cô nhưng cô bất động không lên tiếng, lặp lại thêm mấy lần thì Niya không thấy thú vị nữa nên buông tay ra, nằm trong lòng cô hờn dỗi: “Sớm như vậy mà chị đã buồn ngủ.”

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

Cô thầm chỉ trích, đã rất muộn rồi đó nha?

 

Một lát sau Niya vô thức ngủ thiếp đi, cún nhỏ Torah thấy thế liền chui vào một góc bên người cô ngủ say, Tông Ngôn Hi thầm nghĩ cún con và chủ nó quả thực rất giống nhau.

 

Nhìn thấy Niya đã an tĩnh ngủ, cô cũng không nhúc nhích mà để cô bé nằm ngủ trong lòng mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.