Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1578:




Nói xong, giọng nói của Giang Mạt Hàn trở nên trầm lặng: “Nam Thành, tôi cảm thấy vô cùng hối hận.”

 

Nam Thành mím môi. Anh hiểu tất cả nỗi đau của anh ấy trong một năm nay.

 

Một khi điều gì đó đã được thực hiện, nó không thể sửa chữa.

 

Lúc trước, anh ấy cũng từng nói rằng tốt hơn là nên để nó qua đi.

 

Nhưng lúc đó, Nam Thành không nhìn thấy gì trong đôi mắt của Giang Mạt Hàn.

 

Giờ đây, anh ấy chỉ muốn trả thù.

 

Bây giờ, anh ấy đã có tất cả nhưng lại không có hạnh phúc.

 

Không bao giờ thấy anh ấy nở nụ cười nữa.

 

Trên đời này không có gì có thể sửa chữa cho sự hối hận.

 

“Chuyện đã qua rồi, không nghĩ tới.” Nam Thành an ủi.

 

Anh ấy chỉ có thể nghĩ đến một câu như vậy. Nhưng sự tình đã đến mức này, không thể quay đầu lại. Đến hối hận giờ cũng vô dụng.

 

Xe dừng trước đồn cảnh sát.

 

Nam Thành xuống xe mở cửa cho Giang Mạt Hàn. Vừa bước tới cửa, anh ấy đã đẩy cửa ra. Trên khuôn mặt ấy cũng giấu đi vẻ yếu ớt mà lúc này chỉ có sự lạnh lùng.

 

Nam Thành nói: “Tôi đi gọi trước.”

 

Anh thâm trầm ậm ừ: “Đi thôi.”

 

Nam Thành đi bên cạnh rồi cùng bước vào.

 

Anh đã tìm được người từ trước nên đã sớm sắp xếp một cuộc gặp mà không cần nhiều thủ tục.

 

Trong phòng phỏng vấn của đồn cảnh sát, chỉ có người canh giữ ở cửa và Lăng Vi đang bị còng tay.

 

Thấy Giang Mạt Hàn nhìn mình, hai mắt cô ta đỏ bừng hưng phấn.

 

“Mạt Hàn…”

 

Giang Mạt Hàn lạnh lùng ngồi trên ghế.

 

Cô ta muốn đi tới nhưng lại bị Nam Thành ngăn cản: “Ngồi xuống nói chuyện.”

 

Lăng Vi nhìn Giang Mạt Hàn: “Anh phải tin tôi! Tôi không giết ai! Chính Lâm Huệ Tinh đó đã gài bẫy để hại tôi! Anh phải bảo lãnh cho tôi…”

 

“Lăng Vi!” Giang Mạt Hàn mạnh mẽ ngắt lời cô ta.

 

Nếu không xem đoạn video, anh có thể tin cô nhưng giờ anh đã xem nó và thấy được bộ dạng tàn ác chưa từng xuất hiện trước mặt anh.

 

Lăng Vi sửng sốt: “Mạt Hàn.”

 

“Cảnh sát sẽ giam giữ cô nếu không có chứng cứ sao?” Giọng nói của Giang Mạt Hàn ảm đạm: “Tôi hỏi cô! Ngôn Hi là cô giết hại sao?”

 

Đột nhiên, Lăng Vi mở to mắt.

 

Nam Thành nhìn Giang Mạt Hàn. Anh ta không thể tin được rằng Tông Ngôn Hi đã bị Lăng Vi giết?

 

“Anh… có phải đã nghe lời Lâm Thụy Hi nói đúng không?” Lăng Vi siết chặt tay. Dường như trong lòng cô ta vẫn đang cố nói lí do để bao biện. Cô ta tuyệt đối sẽ không bao giờ thừa nhận: “Cô ấy ghen tị với tôi ở bên cạnh anh nên muốn hãm hại tôi!”

 

“Cô ấy ghen tị với cô?” Giang Mạt Hàn cười lạnh: “Cô ấy vì sao phải ghen tị với cô?”

 

“Cô ấy…” Lăng Vi có chút bối rối: “Cô ấy có thể đã thích anh…”

 

“Vậy nên cô muốn giết cô ấy?” Ánh mắt sắc lạnh của anh nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi sẽ hỏi một lần nữa. Có phải cô đã giết Ngôn Hi?”

 

“Tôi không có..”

 

Đột nhiên, Giang Mạt Hàn nắm lấy cổ áo cô ta và gần như nhấc chân lên khỏi mặt đất qua một chiếc bàn rộng.

 

Sắc mặt anh u ám, trong mắt còn hiện lên tia máu đỏ: “Tại sao trước đây tôi lại không thấy cô hung ác đến như vậy?!”

 

Giang Mạt Hàn nắm cổ áo quá chặt khiến Lăng Vi khó thở. Mặt cô ta đỏ bừng nhưng vẫn không chịu thừa nhận: “Tôi không có!”

 

Cô ta vậy mà vẫn mạnh miệng!

 

Vì thế, Giang Mạt Hàn đã ném người đi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.