Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1550:




Người đàn ông giống như có chút xoắn xuýt, Lăng Vi đưa ra điều kiện rất mê người, nhưng lại sợ xảy ra chuyện, suy tư một lát: “Có thể, nhưng người của tôi nhất định phải trở về.”

 

Lăng Vi đồng ý: “Được.”

 

“Ngày mai tôi sẽ phái hai người đến cho cô sắp xếp.” Nói xong anh ta mở cửa lên xe.

 

Lăng Vi nhìn thoáng qua trước sau, xác định không có ai đi tới, rất nhanh Tông Ngôn Hi liền nghe được âm thanh của động cơ xe hơi.

 

Đợi đến khi bọn họ rời đi, cô mới từ trong bụi cỏ đi ra.

 

Cuộc nói chuyện của bọn họ cô đều nghe thấy được.

 

Đại khái một năm trước, người giả mạo do Giang Mạt Hàn phái tới, là Lăng Vi thông qua người đàn ông này tìm được.

 

Lần này, cô ta lại tìm người muốn hại ai?

 

Nghĩ đến đây trong lòng cô liền trở nên lạnh lẽo, trước kia tại sao cô lại không phát hiện ra? Lăng Vi lại là người lòng dạ ác độc như vậy?

 

Lúc này màn hình điện thoại di động của cô lại sáng lên, cô vội vàng tiếp nhận, bên kia truyền đến âm thanh lo lắng của Cố Hiềm: “Em đâu rồi?”

 

“Em đến ngay.” Cô nhanh chóng đi về hướng ngã tư.

 

Cố Hiềm đứng ở bên cạnh xe gấp gáp đi tới đi lui: “Em đã đi đâu vậy hả?”

 

“Em… Bị một chút chuyện làm chậm trễ.”

 

Tông Ngôn Hi hết sức xin lỗi nói.

 

“Em làm anh sợ muốn chết có biết không hả?” Cố Hiềm nhìn cô: “Em không sao chứ?”

 

Cô lắc đầu: “Không sao.”

 

“Anh còn tưởng em gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn cơ, em không sao thì tốt rồi, nhanh lên xe.” Cố Hiềm mở cửa xe cho cô.

 

Tông Ngôn Hi đi đến trước mặt anh ta, chân thành nói: “Cố Hiềm, cám ơn anh.”

 

“Bớt đi, lên xe, nơi này thật vắng vẻ.” Cố Hiềm tức giận nói.

 

Tông Ngôn Hi biết anh ta thật sự không tức giận, khom người lên xe.

 

Cố Hiềm mở cửa xe hỏi: “Em một mình chạy đến nơi vắng vẻ như vậy làm gì?”

 

“Đi xử lý một số chuyện.” Cô nhàn nhạt nói.

 

“Thể đã xử lý xong chưa?” Cố Hiềm hỏi.

 

Tông Ngôn Hi gật đầu: “Thu hoạch tương đối khá.”

 

Cô không tìm thấy thứ mình muốn, nhưng lại tìm thấy rất nhiều thứ một cách tình cờ.

 

Cố Hiềm nhìn cô trong gương chiếu hậu: “Em thực sự không sao đấy chứ?”

 

Tông Ngôn Hi rất kỳ quái: “Em thật sự rất ổn mà.”

 

“Vậy thì tốt rồi.” Cố Hiềm cười nói.

 

Tông Ngôn Hi: “…”

 

“A, Cố Hiềm, anh có ý gì hả?”

 

“Không phải anh sợ em thương tâm sao. Chồng cũ của em lại đến hộp đêm tìm phụ nữ…”

 

“Anh ta tìm phụ nữ thì liên quan gì đến em?” Tông Ngôn Hi im lặng muốn chết, làm sao anh ta vẫn còn xoắn xuýt vấn đề này vậy?

 

Cố Hiềm nhìn cô từ kính chiếu hậu: “Thật sự không quan tâm?”

 

Tông Ngôn Hi đã mặc kệ anh ta.

 

Cố Hiềm cười cười: “Được rồi, là anh không nên hỏi, còn nữa, nói với em một việc, hôm nay bên ngoài tập đoàn Hằng Khang có rất nhiều phóng viên, đều muốn phỏng vấn Giang Mạt Hàn.”

 

“Em không muốn biết chuyện của anh ta, anh có muốn cho em ăn cơm không đấy hả? Ít nói mấy chuyện làm giảm khẩu vị của em đi.” Tông Ngôn Hi thật không thể nào hiểu được anh ta, tại sao cứ một mực níu lấy vấn đề này.

 

“Được, được, anh không nói nữa.” Cố Hiềm cũng cảm thấy rất chán nản, anh ta cảm thấy, lúc trước cô gả cho Giang Mạt Hàn nhất định là rất thích, không xác định được suy nghĩ trong lòng cô bây giờ.

 

Tông Ngôn Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phong cảnh nhanh chóng xẹt qua, bỗng nhiên cô nghĩ đến cái gì đó, lấy điện thoại ra, gửi ảnh chụp người đàn ông vừa rồi cho Cố Hiềm.

 

“Người này, anh điều tra giúp em một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.