Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1466:




“Em muốn cái gì?” Tô Trạm không keo kiệt với cô thứ gì cả, chỉ cần cô muốn anh ta đều sẽ cho.

 

“Anh còn cái gì?” Tiền của anh ta đã đưa hết cho cô ấy rồi, bây giờ anh ta còn gì nữa chứ?

 

Tần Nhã hít một hơi thật sâu, cô ấy sợ nếu như tiếp tục nói chuyện với anh ta thì mình sẽ đánh mất lý trí, cô đứng bật dậy sau đó đi ra ngoài.

 

“Tần Nhã.” Tô Trạm đứng dậy.

 

Tần Nhã nói: “Anh ăn đi, em đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

 

Tô Trạm không yên tâm, anh ta đuổi theo cô ấy: “Em bị làm sao đấy?”

 

“Em vẫn ổn!” Tần Nhã cảm thấy rất phiền phức, “Anh đừng có đi theo em.”

 

“Anh lo lắng cho em.” Tô Trạm hơi mím môi, “Em đang tức giận đấy à?”

 

Tần Nhã quay đầu, cô ấy đứng dưới ánh đèn đường nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng: “Không phải anh hỏi em muốn gì sao? Thứ em muốn anh có cho được không?”

 

Tô Trạm không chút do dự trả lời: “Chỉ cần là em muốn anh đều sẽ cho em, chỉ cần ở trong khả năng của anh anh đều sẽ cho em.”

 

“Được, nếu anh cảm thấy anh nợ em, vậy thì anh cho em mạng của anh đi!” Tần Nhã giận dỗi nói.

 

Tô Trạm nhìn gương mặt giận dỗi của cô, nói: “Em tức giận rồi.”

 

Đây không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.

 

“Ai làm gì mà anh nói chứ thế? Muốn ăn vạ à?” Tần Nhã hỏi.

 

Tô Trạm chăm chú nhìn cô ấy, nói: “Không có, anh đã từng nói chỉ cần em muốn anh đều sẽ cho em. Nói được thì làm được, thứ anh không nỡ nhất cũng đã cho em rồi, còn có gì không nỡ nữa đâu?”

 

Vậy bây giờ anh cho em đi!” Tần Nhã kích động nói.

 

“Cho.” Tô Trạm bước tới muốn ôm lấy Tần Nhã nhưng lại bị cô ấy đẩy ra, “Anh tránh xa tôi ra một chút, ngày mai đưa đơn ly hôn cho tôi.”

 

Nói xong cô ấy liền xoay người bước đi, Tô Trạm thấy thế liền tiến lên phía trước túm chặt lấy cô: “Tiểu Nhã…”

 

“Này, mì của cậu đã làm xong rồi. Cậu đã gọi đồ rồi thì không ăn cũng phải trả tiền chứ.” Lúc này ông chủ của cửa tiệm mì chạy ra, mì đã làm xong nhưng phát hiện người đã không còn ở đây nữa rồi. Khi chạy ra thì thấy người vẫn còn đang đứng ở trước cửa.

 

Tô Trạm nói với chủ quán: “Tôi sẽ trả tiền.”

 

Tần Nhã cố gắng vùng vẫy nhưng Tô Trạm lại càng giữ chặt hơn: “Anh đói rồi, cùng anh vào trong đi.”

 

“Anh đói rồi thì anh đi ăn đi.” Tần Nhã vẫn còn tức giận.

 

Tô Trạm thâm trầm nói: “Anh muốn em đi cùng anh.”

 

“Tô Trạm, sao anh lại đáng ghét như vậy?”

 

“Xin lỗi em.”

 

Vốn dĩ Tần Nhã đang rất tức giận, lời xin lỗi bất thình lình khiến cô ấy ngơ ngẩn mất vài giây. Nỗi tức giận trong lòng giống như quả bóng bị xì hơi. Tô Trạm kéo cô đi tới trước cửa quán một lần nữa, bát mì đã được đặt ngay ngắn ở trên bàn.

 

Ông chủ sợ anh ta chạy mất nên đã mang mã QR tới để anh ta trả tiền.

 

Tô Trạm lấy điện thoại ra quét mã QR trả tiền sau đó đặt điện thoại ở trên mặt bàn, anh ta cầm đôi đũa rồi bưng bát lên, gắp một miếng thịt bò đưa đến trước miệng Tần Nhã: “Em ăn một miếng trước đi.”

 

Tần Nhã nhíu mày: “Em ăn rồi, không đói.”

 

“Chỉ ăn một miếng thôi.” Tô Trạm lại đưa đũa gần đến miệng cô ấy hơn một chút, không chịu bỏ cuộc.

 

Tần Nhã trừng mắt nhìn: “Anh bị thần kinh à?”

 

“Em cứ xem như là anh bị thần kinh thật đi.” Tô Trạm cười cười.

 

Tần Nhã không muốn bị người khác dòm ngó nên cô ấy đã há miệng ăn miếng thịt bò trước mặt.

 

Tô Trạm cười: “Ăn mì không?”

 

Tần Nhã trừng mắt: “Anh đừng có giỡn nữa, em giận đấy.”

 

Tô Trạm cũng biết điều, anh ta cúi thấp đầu gắp một gắp mì cho vào miệng, ra vẻ vô tình hỏi: “Em trở lại thành phố C, chắc Thiệu Vân chăm sóc cho em lắm nhỉ.”

 

Tần Nhã cũng không biết đây là câu hỏi thăm dò của anh ta, cô ấy nói: “Ừm, cậu ấy là trưởng bối mà, đối xử với em rất tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.