Mê Vợ Không Lối Về

Chương 1387:




Tần Nhã nhìn thấy Tô Trạm xếp quần áo vào trong tủ, trong lòng hơi lo lắng: “Chúng ta ra ngoài thế này, liệu bà nội có tức giận không.”

 

Tô Trạm không quay đầu lại, nói: “Bà không vui từ trước rồi, tức giận cũng là tự tức với bản thân thôi.”

 

Anh ta treo xong quần áo, để vali lên bên trên tủ quần sao, đi đến bên giường rồi ngồi xuống: “Anh biết những áp lực mà em phải chịu khi ở nhà, anh cũng thế, anh không muốn nhìn em đau khổ…”

 

Tần Nhã bặm môi.

 

Tô Trạm giơ tay, vuốt những sợi sóc của cô ra sau, thấp giọng nói: “Tần Nhã à…”

 

Tần Nhã ừm một tiếng.

 

Tô Trạm nói: “Em muốn ăn gì, anh sẽ xuống bếp làm cho em.”

 

Thật ra Tô Trạm muốn nói, em không cần nghĩ ngợi lung tung, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt.

 

Nhưng anh ta sợ cô ấy sẽ càng suy nghĩ nhiều thêm nến anh không nói ra.

 

“Anh biết nấu cơm sao?”

 

Tần Nhã cũng không biết anh còn có kỹ năng này.

 

Tô Trạm cười, đắp chăn lên người cô nói: “Chúng ta có thể vui vẻ một ngày thì hãy vui vẻ một ngày.”

 

Tần Nhã nhìn anh nói xong.

 

“Em nghỉ ngơi một lát đi, làm xong anh gọi em.”

 

Tần Nhã nói xong.

 

Tô Trạm đứng lên ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

 

Tần Nhã nằm nghiêng, nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, trong lòng buông lỏng hơn rất nhiều.

 

Lúc này cô rất sợ phải đối mặt với bà cụ, thành công còn dễ nói, nhưng thất bại thì.

 

Bà cụ không biết sẽ nói gì.

 

Sợ rằng cũng không phải lời dễ nghe gì.

 

Cô lắc đầu, muốn xóa bỏ những suy nghĩ kia đi, cũng may bây giờ không phải ở nhà, cho dù có lời khó nghe nào cô cũng không nghe được, đó gọi là mắt không thấy lòng không phiền.

 

Cô không ngủ được, bèn đứng lên mặc quần áo sau đó ngồi vào chiếc ghế ngoài sân thượng, đưa tay trêu chọc mấy con cá trong nước.”

 

Tô Trạm làm cơm xong, mở cửa phòng vào liền thấy Tần Nhã đang ngồi trêu mấy con á, trên mặt vẫn còn lại nụ cười đã lâu không xuất hiện.

 

Bao lâu rồi không thấy cô ấy cưới?

 

Một lát sau Tần Nhã phát hiện anh ta, anh ta mới bước tới.

 

Tần Nhã nói: “Làm sao anh có thể tìm được một nơi như này?”

 

Tô Trạm nói: “Bây giờ rất nhiều phần mềm tìm phòng, chỉ cần có tiền, sẽ có căn vừa ý thôi.”

 

Tần Nhã hiểu ra, tuy nơi này không rộng bằng ở nhà nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều, cũng tự do thoải mái, cô không cần giống ở nhà nói chuyện cũng phải cẩn thận, rất sợ bà cụ mất hứng.

 

Nếu như tiếp tục sống trong nhà, cô sợ rằng sẽ rất uất ức.

 

Cô từ trên ghế treo đứng dậy, cô ngồi lâu nên đùi phải có chút tê, không thể đứng vũng, suýt chút nữa là cô ngã rồi, may mà Tô Trạm phản ứng nhanh, nhanh chóng ôm lấy cô.

 

Tần Nhã ngửa đầu, Tô Trạm nhìn cô thấp giọng nói:

 

“Không sao chứ?”

 

Cô lắc đầu nói: “Không sao, chỉ là ngồi lâu bị tê chân.”

 

Tô Trạm bế cô lên, Tần Nhã giãy giụa, Tô Trạm càng ôm chặt: “Đừng lộn xộn, để anh ôm em một chút, đã rất lâu không ô em rồi.”

 

Anh ta hạ mắt nói: “Đã nhẹ đi rất nhiều.”

 

Tần Nhã nhẹ nhàng giương môi nói: “Em gầy đi sao?”

 

“Gầy đi.”

 

Tô Trạm đem cô ôm thả trên ghế trước bàn, trên bàn để rất ba món ăn thanh đạm, rau cải cúc xào, đậu hũ om tôm, canh rong biển.

 

Tần Nhã nhìn thức ăn trên bàn, có chút không tin hỏi: “Đây thật sự là do anh làm sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.